Ta yếu đuối ngã xuống đất, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp cùng thê lương nhìn hắn mấy lần, lại nói với Uông Tuyết Thiến nói: "Thiến Nhi, tới chỗ của ta, ta có lời nói với ngươi."
Mặc dù âm thanh của ta bởi vì bị thương nên phải vô
cùng suy yếu, nhưng tất cả mọi người có thể nghe được ta nói gì. Tướng
quân dĩ nhiên cũng đã nghe được, nhìn người trong hắn, lại nhìn ta một
chút, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng người trong ngực: "Tuyết Nhu, đây là
thế nào?"
Uông Tuyết Thiến không thể để cho ta nói tiếp, không
thể làm gì khác hơn là từ đi từ trong ngực Tướng quân ra ngoài, nàng đi
tới bên cạnh ta, tại phương hướng người khác không thấy được, mắt lạnh
nhìn ta.
Ta đưa bàn tay tràn đầy máu ra, dính máu lên mặt nàng,
bộ dáng Thánh mẫu mỉm cười: "Ta không trách ngươi, ta không ngờ, ngươi
thật yêu hắn như vậy, nếu sớm biết, ta liền sẽ không đồng ý thành thân
cùng hắn. . . . . . Nhưng ngươi không nên vì hắn, không để ý tới tình
cảm tỷ muội của chúng ta. Từ nhỏ, ta liền không tranh với ngươi, cho
ngươi những gì tốt nhất, tại sao ngươi vẫn không thỏa mãn. . . . . .
Thôi, lần này, coi như ta tha thứ cho ngươi một lần. . . . . ."
Ta vừa nói, nước mắt từ khóe mắt từ từ rơi xuống: "Tiểu Thiến, ngươi chỉ
biết hắn hai năm, mà chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng. . . . . . Những thứ này đều không quan trọng. Tiểu Thiến, nếu như ngươi cảm thấy
như thế ngươi sẽ hạnh phúc, ta sẽ chúc phúc cho ngươi." Ta vừa nói, vừa
một tay ép chặt túi máu, khiến lượng máu chảy ra rất nhiều, ta từ từ đến gần nàng, nói ở bên tai nàng: "Tỷ tỷ vẫn rất thích ngươi, Tiểu Thiến."
Uông Tuyết Thiến nhìn ta, ngạc nhiên nghi ngờ không thôi, nàng dường như
không nghĩ ra, vì sao ta vừa hãm hại nàng tự biến mình thành như thế,
vừa nói như vậy.
Nhĩ lực người tập võ vô cùng tốt, cho dù ta nói
chuyện bên tai Uông Tuyết Thiến, ta cũng không sợ người chung quanh
không nghe được.
Sau khi nói xong ta giả bộ té xỉu về phía sau,
Lục Trúc lập tức hắng giọng khóc lên: "Tiểu thư, đừng!" Nhưng nàng còn
chưa có gào thét hai tiếng, liền bị Tướng quân đẩy ra, Tướng quân nắm bả vai của ta, để cho ta nằm trong ngực hắn.
"Ngươi mới vừa nói gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đại phu đâu? Đại phu làm sao còn chưa tới."
Ngượng ngùng, đại phu là tới không được, bởi vì bị A Tam cùng Sẹo ca nhà ta
cản lại rồi. Ta tính toán qua sẽ có phân đoạn ta bị thương, cho nên bọn
họ đã sớm mai phục rồi, hừ hừ.
Ta cắn răng, nhìn về phía gương
mặt của Tướng quân, lần này trong miệng quên không ngậm đồ, không phun
ra được rồi. Quên đi, ta nhiễu loạn tinh thần hắn cũng tốt lắm.
Ta miễn cưỡng một tay đẩy hắn ra, nói: "Không cần hỏi nữa, về sau, ngươi
hãy đối xử với phu nhân của ngươi thật tốt là được." Ta vừa nói, vừa lấy tay chạm vào vành tai của mình.
Đây là động tác nhỏ của Uông
Tuyết Nhu, ngay cả Uông Tuyết Thiến cũng không biết, thời điểm nàng bi
thương, thích lấy tay chạm vào tai. Uông Tuyết Thiến một lần cũng chưa
từng thấy qua, bởi vì Uông Tuyết Nhu chưa từng cho nàng thấy một mặt
này.
Nhưng Tướng quân lại rất biết, mà nha hoàn thiếp thân của Uông Tuyết Nhu cũng biết.
Tướng quân vừa nhìn động tác của ta, hai mắt muốn nứt đem bên cạnh Uông Tuyết Thiến đẩy ra: "Ngươi mới là Tuyết Nhu!"
Ta lại lần chảy nước mắt, lắc đầu: "Ta không phải, trên thế giới chỉ có một Tướng quân phu nhân, chỉ có một Uông Tuyết Nhu."
"Ngươi là!" Tướng quân cố chấp nắm bả vai của ta.
Uông Tuyết Thiến có lẽ là biết mình lập tức bị lộ, đột nhiên lớn tiếng nói:
"Ngươi đã chúc ta hạnh phúc, nói muốn tặng người cho ta, bây giờ trở về
làm gì? Âm hồn bất tán như vậy!"
Nếu là Tướng quân phu nhân chân
chính, có lẽ sẽ bị mấy câu nói của muội muội giải quyết, khiến Tướng
quân hiểu lầm nàng mới thật sự là Uông Tuyết Nhu Nhưng ta không phải,
hơn nữa ta còn hạ thủ vi cường, chiếm hết tiên cơ, hơn nữa còn Lục Trúc
phát huy một phen.
Ta nhìn về phía Uông Tuyết Thiến, bi thương
nói: "Sớm biết như thế, ta cũng sẽ không trở lại." Ta vừa nói, giùng
giằng muốn từ trong ngực Tướng quân ra ngoài, nhưng hắn ôm chặt ta không thả. Ta cả giận, sang tay liền tát hắn một cái, mang theo huyết ấn.
Tướng quân nhìn ta, trừng lớn cặp mắt: "Tuyết Nhu."
"Ta hận ngươi! Ta không muốn nghe thấy giọng của ngươi, ngươi buông tay cho ta!"
Tướng quân vẫn giữ lấy ta.
Ta thay vẻ mặt phức tạp: "Ta với ngươi nhận thức hai năm, sớm chiều chung
sống, cơ hồ không còn ai ngoài ngươi, nhưng còn ngươi, ngay cả người bên gối bị đổi cũng không biết. Ngươi đụng vào da của nàng sẽ không kỳ quái sao? Ngươi nhìn ánh mắt của nàng sẽ không nghi ngờ sao? Thời điểm ngươi tiến vào thân thể của nàng, rất vui vẻ sao? Nam nhân ghê tởm này!"
"Ta không biết nàng không phải ngươi! Ta không phản bội ngươi." Mặc dù ánh
mắt của hắn có chút loạn, nhưng còn không chịu buông tay.
Ta đi,
không buông tay ta đi như thế nào? Lại kích thích hắn một chút sao? Ta
một tay kẹp chặt cổ của hắn: "Hiện tại ta chỉ cần nghĩ tới mấy ngày qua
ngươi mỗi ngày ôm nàng ngủ, ta liền ghê tởm vô cùng, ta chỉ cần nghĩ tới chuyện ngươi đem những lời nói với ta mỗi ngày nói với nàng, ta liền
lòng tràn đầy không thoải mái, ta chỉ cần nghĩ tới việc ngươi dùng ánh
mắt nhìn ta để nhìn nàng, ta liền lòng tràn đầy tích tụ, ta chỉ cần nghĩ đến, ngươi mỗi tối như thế nào thương yêu nàng, ta liền. . . . . .
Ưmh!"
Tra tướng quân che kín miệng của ta lại.
"Ngươi không nên không tin tưởng ta như vậy, nếu không phải cho rằng nàng là ngươi. . . . . ."
Ta đẩy tay của hắn ra: "Không có nếu như, nếu như ngươi hiểu rõ ta, cũng sẽ không nhận lầm!"
"Ngươi. . . . . . Trước kia ngươi không phải như vậy, chỉ lo một mực trách cứ
ta, hành hạ ta." Tướng quân bi thống nhìn ta, muốn ôm ta vào lòng, ta
sống chết không chịu!
Ta một tay đẩy hắn ra, nói: "Bất kỳ nữ nhân nào thấy nam nhân yêu thương ngay cả mình cũng nhận lầm đều sẽ đau lòng đến điên cuồng, không sai, ta thay đổi, như vậy ngươi hảo hảo ở cùng
muội muội của ta là tốt rồi, ta hận ngươi, hận ngươi thấu xương, buông
ta ra, không để cho ta đi, ta liền chết ở trước mặt ngươi!"
Ta cũng đã uy hiếp như vậy, hắn không buông tay có phải cũng quá có lỗi không?
Tướng quân bình tĩnh nhìn ta rất lâu, mới buông tay của ta ra: "Ngươi là cố ý đuổi ta rời đi có đúng hay không? Chỉ vì muội muội của ngươi!"
Sau khi rời khỏi người Tướng quân, ta lập tức tựa vào trên người Hồng Mai
vẫn còn có chút ngây ngô, để cho nàng cùng Lục Trúc dìu ta đi. Sau khi
đứng ngay ngắn, ta lạnh lùng nhìn Tướng quân: "Ta hận ngươi, không phải
giả bộ, chúc các ngươi hạnh phúc, ta muốn đi về, không cho phép đi theo
ta, nếu không, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy ta."
Nói
xong, ta quay đầu nhìn về phía Uông Tuyết Thiến đang hung hăn nhìn ta,
ta quang minh chính mỉm cười với nàng, cười xong lập tức xoay người.
"Ngươi không phải là Uông Tuyết Nhu, ta mới phải, ta mới phải!" Nàng đột nhiên kêu gào, xông về phía ta, dường như muốn xé da mặt của ta ra. Ta sang
tay hướng về phía tay nàng, ngược lại kéo vết sẹo giả trên tay nàng
xuống.
Ta nhìn đồ trên tay, nói: "Còn nhớ rõ vết thương này sao?
Lúc nhỏ ngươi bướng bỉnh, thích leo cây, vì cứu ngươi, chính ta đã ở
dưới đón lấy ngươi để cho ngươi nhảy lên người ta, kết quả ngươi không
nhảy vào trong lòng ta, mà là lấy ta làm đệm lưng, dùng chân đạp ngã ta, vết thương kia chính là do đá trên mặt đất tạo thành."
"Không,
ai bảo ngươi luôn giả nhân giả nghĩa như vậy, khiến cho mọi người đều
thích ngươi!" Uông Tuyết Thiến lập tức nói: "Tất cả mọi người đều thích
ngươi. . . . . ."
"Nhưng những vật đại nhân cho ta, mặc kệ ta thích hay không thích, ngươi đều muốn."
"Ngươi cho là bố thí cho ăn mày sao?"
"Đây là ngươi đòi ta, không nhớ sao? Ta cố chấp đưa cho ngươi sao? Chính
ngươi muốn làm kẻ ăn may, không trách được người khác, tiểu bạch nhãn
lang."
Có lẽ người tỷ tỷ này đã quá thánh mẫu rồi, nhưng Thánh
mẫu cũng không phải là người xấu, bất quá làm cho người ta có chút chán
ghét, ít nhất đối với muội muội này, Thánh mẫu là thật tâm . Đáng tiếc,
muội muội chỉ lo những thứ bên ngoài kia, không thể lĩnh hội.
"Những thứ kia đối với ta mà nói chỉ là vũ nhục." Uông Tuyết Thiến lập tức nói.
Ta cười, lúc này Thánh mẫu nương nương đã chết, cho dù cách làm của nàng
sai, cũng đã bị muội muội hại chết, nhưng nàng thật sự chưa từng làm bất cứ chuyện gì hại tới muội muội, hiện tại, tới phiên muội muội chịu chút trừng phạt.
"Quỳ xuống nói xin lỗi với tỷ tỷ, lại thảo luận nói
rõ một chút, giữa các ngươi cuộc xảy ra vấn đề gì, nàng đối với ngươi
thật sự quá tốt, tốt đến mức biến thành sai lầm." Ta không tiếng động
nói ra câu sau cùng, xoay người liền rời đi.
Ta nghe có tiếng người gọi theo, nhưng không quay đầu lại, được hai nha đầu đỡ trở về.
Ta không nghĩ nhanh như vậy liền giải quyết, nhưng nếu như Uông Tuyết Nhu
thật còn sống, chuyện này thật đúng là dễ giải quyết. Nha, chỉ là như
vậy vẫn chưa đủ đâu.
Lúc chúng ta trở về, Sẹo ca cùng A Tam đã về. Ta thay quần áo khác, bên hông băng bó một chút, yếu đuối nằm trên giường.
Lúc tối, ta phát hiện được bên giường ta có thêm một hơi thở xa lạ, cho dù
ta ta không mở mắt, cũng biết đây là tra Tướng quân. Một tra tướng quân
nhận lầm lão bà của mình, hiện tại liền có thể quẳng sạch mặc kệ phu
nhân giả sao?
Nếu như Uông Tuyết Nhu thật đã chết rồi, tra Tướng
quân có lẽ còn có thể do dự một chút đối với người có cùng gương mặt với người thương, hơn nữa người kia có con của mình, sẽ càng không xuống
tay được.
Nhưng bây giờ Uông Tuyết Nhu còn sống, thường xuyên
nhắc nhở sự phản bội của hắn, cho nên, hắn không thể mềm lòng với Uông
Tuyết Thiến.
Nếu còn có thể mềm lòng, vậy hắn thì càng cặn bã.
Thật ra, ta rất thưởng thức nữ hài tử độc ác, chỉ có độc ác với người khác,
mới có thể hảo hảo sống trong thế giới như vậy. Nhưng ta lại ghét loại
người lòng dạ độc ác với người nhà, nếu như người nhà nàng không tốt đẹp gì, còn hành hạ nàng, vậy ta không phản đối nàng có bao nhiêu độc ác.
Nhưng cũng không phải như vậy.
Nếu như đối tượng để Uông Tuyết Thiến lòng dạ ác độc là tra Tướng quân thì được, đáng tiếc không phải.
Thời điểm tướng quân đưa tay sờ mặt của ta một lúc lâu, còn lặng lẽ vén chăn lên muốn nhìn vết thương của ta, ta đột nhiên đưa tay nắm lấy tay của
hắn, trong nháy mắt mở mắt ra: "Tướng quân, cẩn thận ta la lên phi lễ.
Người dân ở đây sẽ mạnh mẽ xông tới, ta có thể đến quan phủ kiện ngươi."
Khi ta nói xong, tra Tướng quân vung tay lên, đèn trong phòng ta được thắp lên, hắn tóm lấy tay của ta, vô cùng dùng sức.
Ta nhìn hắn, nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn, đôi mắt đỏ lên, thương tâm nhìn ta.
"Vết thương còn đau không?"
"Không đau." Ta giùng giằng muốn ngồi dậy, hắn lập tức cẩn thận đỡ ta, giống như là đang cầm trân bảo.
Sau khi ngồi dậy, ta chỉ là nhìn hắn, không nói gì, ta chờ xem, hắn sẽ nói gì.
Tướng quân cũng nhìn ta, nhìn thẳng vào mắt ta, hắn dùng ánh mắt của hắn nói
cho ta biết, hắn có thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nói thế nào. Ta
nhẫn nhịn kích động muốn trợn trắng mắt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Qua một lúc lâu, Tướng quân mới vuốt mặt của ta, mở miệng nói: "Ngươi gầy."
"Ngươi cũng phát giác được sao?"
"Thật xin lỗi! Ta không muốn như vậy!" Tướng quân đỏ mắt, cơ hồ muốn khóc lên.
Mặc dù hắn chẳng hay biết gì, nhưng ta không có bao nhiêu hảo cảm với hắn,
ta rất hiểu, nếu như ta đi theo nguyên kịch tình, hắn sẽ đem một mặt cặn bã của hắn biểu hiện triệt để cỡ nào.
"Nói xin lỗi hữu dụng
không? Thời gian sẽ không quay ngược trở lại, bỏ lỡ cũng sẽ không trở
lại. Ngươi nên tới không phải nơi này, mà là, phủ tướng quân của ngươi,
nơi đó có người đang chờ ngươi. . . . . ."
"Không nên nói nữa!" Tướng quân tức giận cắt ngang lời của ta