Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 5: Chương 5




Chương 5: Người đàn ông mâu thuẫn

Hơn chín giờ tối, dưới bóng đêm, trường tiểu học trong thôn làng miền núi vốn ồn ào trở nên yên lặng. Bọn trẻ chơi đùa mệt bị giáo viên đuổi lên giường ngủ đàng hoàng, các giáo viên kiểm tra xong cũng lần lượt về phòng nghỉ ngơi.

Trần Tâm Duyệt ngồi trước bàn làm việc thô sơ trước cửa sổ, như thường lệ lấy di động ra giơ lên cao tìm sóng một hồi, sau khi gọi điện thoại đứt quãng về nhà, có chút rầu rĩ không vui mở file trong laptop, bắt đầu viết nhật kí hỗ trợ giáo dục của mình.

Sau khi trải qua ngày đầu tiên, sự hưng phấn lúc vừa đến của cô gái trẻ tan biến gần như không còn.

Ăn ở quá gian khổ, không có bồn cầu tự hoại, không có vòi sen, cho dù đã sớm đoán trước được, nhưng trải nghiệm thật sự rồi mới biết đau khổ hơn tưởng tượng.

Bọn trẻ ở nông thôn cũng không đáng yêu nghe lời như trong tưởng tượng, những đứa trẻ không có bố mẹ ở bên này phần lớn đều có thói quen vệ sinh không tốt, trẻ con hư hỏng cứng đầu cũng không phải số ít.

Điều khiến Trần Tâm Duyệt bất ngờ hơn là cô ấy đã đánh giá thấp sự đau khổ khi không có internet, cuộc sống hiu quạnh vô vị thế này quả thật như là một ngày bằng một năm.

Khi Tạ Vũ tắm rửa xong đi vào, nhìn thấy cô ấy than ngắn thở dài, cười hỏi: “Sao vậy?”

Trần Tâm Duyệt dời tay khỏi bàn phím, xoa xoa: “Lạnh quá, gõ có mấy cái đã cứng tay rồi, bỏ đi hôm nay không viết nữa. Đúng rồi, chị Tạ Vũ, khi nào thì chị đi?”

Tạ Vũ trả lời: “Tôi còn phải chờ cuối tuần học sinh nghỉ, chọn một hai đứa đi thăm nhà mấy đứa ấy một chút, cho nên kế hoạch là hết tuần đi.”

Trần Tâm Duyệt bĩu môi: “Hả? Nhanh vậy ư! Chị sắp đi rồi, ở đây chỉ còn mình em là con gái, thật vô vị mà.”

Tạ Vũ cười: “Khi em xin đi hỗ trợ giáo dục thì không nghĩ đến vấn đề này ư?”

Trần Tâm Duyệt mím môi, yên lặng trong chốc lát, chợt mở to hai mắt tò mò hỏi: “Chị nói thầy Lục kia cũng không phải là người ở đây, sao có thể ở đây sáu năm vậy? Khó tưởng tượng nổi quá, cuộc sống ngày qua ngày thế này, anh ta không cảm thấy buồn chán cô đơn sao?” Nói đoạn, cô ấy hạ thấp giọng: “Em nghi anh ta chắc chắn gặp thất bại gì đó trong cuộc sống hoặc tình yêu, nên mới trốn ở đây tránh né hiện thực. Chị xem tính tình anh ta xấu thế nào kìa!”

Tạ Vũ hơi ngẩn ra, lắc đầu cười: “Không biết.”

Trần Tâm Duyệt không có được câu trả lời tám chuyện, bĩu môi, nhìn giờ phía dưới màn hình máy vi tính: “Mới hơn chín giờ, sao ngủ được đây? Lại không biết làm gì nữa?”

Tạ Vũ lấy tablet trong túi của mình ném cho cô ấy: “Trong đó tôi đã tải mấy bộ phim, em xem giết chút thời gian đi.”

Trần Tâm Duyệt trợn mắt cười nói: “Sao em không nghĩ đến việc tải ít phim mang tới đây nhỉ.”

Tạ Vũ lấy máy ghi âm và máy ảnh: “Em cứ từ từ coi, tôi đi phỏng vấn thầy Lục.”

Trần Tâm Duyệt cười nhìn cô một cái: “Hình như anh ta không muốn được phỏng vấn đâu, chị cẩn thận bị sập cửa vào mặt.”

Tạ Vũ khẽ cười một tiếng, kéo cửa đi ra ngoài.

Đứng bên ngoài, cô mới phát hiện mình vẫn mang một đôi sandal. Đoán chừng lạnh lâu quá, ngược lại không cảm thấy lạnh lắm, nên cũng lười về đổi đôi khác.

Kí túc xá của Lục Viễn ở ngay bên cạnh, kéo rèm cửa sổ, bên trong hắt ra chút ánh sáng lờ mờ. Tạ Vũ gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra từ bên trong.

Lục Viễn đứng thẳng tắp chỗ khung cửa, trông có vẻ cao lớn hơn, anh lạnh lùng nhìn Tạ Vũ: “Tôi đã nói là không chấp nhận phỏng vấn.”

Tạ Vũ khẽ mỉm cười: “Vậy tôi không phỏng vấn, chúng ta trò chuyện một chút không thành vấn đề chứ.”

Cô quay đầu nhìn vào trong căn phòng sau lưng anh. Căn phòng đơn sơ ố vàng, đặt một chiếc giường gỗ đơn giản, chăn gấp ngay ngắn để trên đó. Ngoài cái đó ra là một cái bàn làm việc cũ, một cái ghế gỗ, và một cái tủ quần áo vải.

Tạ Vũ thấy anh không có ý định cho mình vào, hơi nghiêng đầu, nhìn anh cười: “Tôi cũng coi như là khách đường xa đến, anh không cần phải như gặp kẻ thù vậy chứ?”

Lục Viễn hơi nghiêng người sang, để cô vào phòng.

Tạ Vũ nhếch môi cười, sượt qua anh, đi vào phòng, tự ý ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng.

Trong phòng có mùi thuốc lá chưa tan hết, rõ ràng người đàn ông này vừa hút thuốc.

Tính tình nóng nảy, hút thuốc, rõ ràng không phải là một thầy giáo tiểu học đạt tiêu chuẩn.

Lục Viễn tiện tay đóng cửa lại, mặt không biểu lộ cảm xúc gì xoay người đi tới, lấy giường thay ghế, ngồi xuống bên chiếc giường gỗ đó. Cái giường đại khái không bền chắc lắm, khi anh ngồi xuống khẽ lắc lư một cái, kêu cọt kẹt một tiếng.

Tạ Vũ nói: “Tôi đến phỏng vấn là hợp tác với một quỹ công ích, chỗ các anh cần giúp đỡ gì thì có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời cho họ, để họ trợ giúp cho các anh.”

Lục Viễn cười mỉa một tiếng: “Vẽ bánh sao? Hay là nói chờ bài báo của cô đăng lên sẽ giúp chỗ chúng tôi náo nhiệt hơn một chút, sau đó nên là dạng gì thì vẫn là dạng đó?”

Anh nói trúng tim đen sự thật này khiến Tạ Vũ không cách nào phủ nhận, giống như sự kiện Trương Hiểu Kha cô trải qua, người ngoài có lẽ cũng đang từ từ quên lãng.

Lục Viễn nhìn cô, nói tiếp: “Trước kia từng có một dự án công ích tới đây, cung cấp cho chúng tôi cơm trưa một năm, cuối cùng cũng bỏ mặc.”

Tạ Vũ bất đắc dĩ nhếch môi: “Chỗ này xa xôi quá, có một số chuyện thật sự rất khó làm.” Cô dừng một chút, hỏi, “Trần Tâm Duyệt vừa đến một ngày đã không chịu nổi, hiệu trưởng nói anh đã ở đây sáu năm, anh thích nơi này lắm sao?”

Lục Viễn trầm mặc một hồi, nói: “Chưa đến mức độ thích hay không thích.”

“Vậy làm thế nào anh ở nhiều năm như vậy?”

“Quen rồi là được thôi.”

Tạ Vũ nổi hứng thú, nhướng nhướng mày hỏi: “Cho nên anh định ở lại đây luôn?”

Lần này Lục Viễn trả lời rất nhanh: “Sẽ không.”

“Khi nào thì rời khỏi?”

“Khi có giáo viên mới ở lại.”

“Nếu như mãi không có giáo viên đến thì sao?”

Lần này Lục Viễn thoáng do dự: “Chắc chắn sẽ có.”

“Cho dù có thì có lẽ phải chờ thêm sáu năm nữa thì sao?”

Lục Viễn nói: “Sẽ không.” Anh dừng một chút, bổ sung thêm một câu, “Tôi sẽ không chờ lâu như vậy.”

Từ trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, Tạ Vũ không thấy được bất kì cảm xúc gì, nhưng từ trong đôi mắt đen nhánh của anh, cô bắt được một chút do dự và không xác định, còn có chút không kiên nhẫn mơ hồ.

Trên khuôn mặt kiên nghị của anh vì vậy mà thêm một phần mờ mịt.

Cô yên lặng chốc lát, lại cười hỏi: “Tại sao anh đến đây hỗ trợ giáo dục? Sự nghiệp không thuận lợi hay là thất bại trong tình yêu?”

Đôi môi mỏng của Lục Viễn khẽ nhếch: “Cho nên cô cảm thấy Trần Tâm Duyệt và Trương Khánh Nhiên là bị thất bại nên mới đến đây?”

“Họ chỉ là tình nguyện viên ngắn hạn, hơn nữa còn là sinh viên, ôm lý tưởng tốt đẹp, đến cũng nhanh đi cũng nhanh, người thế này mỗi năm có nhiều lắm. Nhưng anh đã ở đây sáu năm, nếu như đây là lý tưởng của anh thì tôi rất khâm phục.”

Ánh mắt Lục Viễn vượt qua cô nhìn về phía cửa sổ: “Tôi ở lại đây không có cái gọi là lý tưởng.” Anh trầm mặc chốc lát, lại thấp giọng thêm một câu, “Sáu năm này chỉ là ngoài ý muốn.”

Tạ Vũ có phần nghe không hiểu ý anh lắm, còn muốn hỏi nữa, anh đã đứng lên, thờ ơ mở miệng: “Tôi đi xem bọn trẻ có ngủ đàng hoàng không.”

Nói thế nhưng anh lại đột nhiên khom người sáp lại trước mặt Tạ Vũ.

Hai người gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp truyền tới, dưới ánh đèn lờ mờ, Tạ Vũ thấy trong con ngươi đen kịt của anh lóe lên tia sáng đầy ẩn ý. Hình như anh vừa gội đầu không lâu, trên tóc tỏa ra một mùi hương mát mẻ, cùng hơi thở của đàn ông.

Cô không phải là cô gái chưa trải qua sự đời, nhưng lại vì khoảng cách đột ngột áp sát này, nhịp tim chợt tăng nhanh hơn một chút.

Cô còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, Lục Viễn đã đứng thẳng người lại, giơ cái máy ghi âm móc từ túi áo khoác của cô ra, khẽ cười một tiếng: “Ghi âm khi chưa được người khác hẳn không phải là hành vi đạo đức.”

Tạ Vũ cười một tiếng: “Xin lỗi anh, thói quen nghề nghiệp làm cho vậy đấy. Huống chi chúng ta chẳng nói gì cả, anh cũng không nói cho tôi biết bí mật gì không thể cho người khác biết không phải sao? Anh không cần để ý như vậy.”

Lục Viễn xóa đoạn ghi âm mới nhất trong máy, trả lại cho cô, nói: “Cô muốn lấy tin thì viết về hiệu trưởng Điền là được. Thầy ấy ở đây hơn hai mươi năm, từng có cơ hội thi ra ngoài nhưng vẫn chọn ở mãi nơi này, thầy ấy là người thật sự suy nghĩ cho trẻ em trong núi, tôi rất kính phục. Còn tôi, không vĩ đại như vậy, chẳng có gì hay để viết cả.”

Tạ Vũ gật đầu: “Anh không bằng lòng thì tôi sẽ không viết về anh. Đây là đạo đức nghề nghiệp của một phóng viên.”

Cô nói đầy quang minh chính đại, trên thực tế, trong mấy năm qua, rất nhiều bí mật và đời tư mà người khác không muốn công khai vẫn bị cô buôn bán.

Lục Viễn đi tới cửa, mở hé cửa, đột nhiên lại quay đầu, nhìn cô bằng vẻ mặt phức tạp, hỏi: “Cô tên là Tạ Vũ?”

Tạ Vũ gật đầu.

“Tạ trong cảm ơn, Vũ trong nước mưa?”

Tạ Vũ nhướng mày: “Không sai, có vấn đề gì ư?”

Lục Viễn khẽ nhíu mày, lắc đầu: “Thuận miệng hỏi thử thôi.”

Nói xong anh mở cửa đi ra ngoài, anh rời khỏi chẳng qua là do không muốn tiếp tục cuộc đối thoại bị người ta cố gắng lục lọi đời tư này, Tạ Vũ cũng không muốn làm khó người khác.

Chờ anh đi ra ngoài, cô cũng đứng lên.

Khi đi ngang qua bàn làm việc trước cửa sổ, ánh mắt liếc về phía chiếc gạt tàn thuốc chứa đầy tro thuốc mới trên đó, nửa gói thuốc bao mềm màu vàng để bên cạnh, trên gói thuốc là một đóa hoa sen nở rộ. Loại thuốc lá này là thuốc lá loại kém sản xuất trong tỉnh, khi ở trong làng Tạ Vũ thấy qua trong cửa hàng nhỏ có bán, hai đồng một gói, rất nhiều dân làng lớn tuổi sẽ hút loại này.

Cô cầm gói thuốc lá lên, rút hai điếu bên trong ra, để dưới mũi ngửi ngửi, mùi tự nhiên của nó rất nồng. Cô bĩu môi tự mỉm cười, bỏ hai điếu thuốc này vào túi áo khoác.

Kí túc xá của Trần Tâm Duyệt bên cạnh, có tiếng nhạc và đối thoại trong phim lọt ra khỏi khe cửa, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng cười khi xem đến mức say mê của cô gái.

Tuổi trẻ tốt thật, vui vẻ dễ dàng như vậy.

Thời gian còn sớm, Tạ Vũ chẳng buồn ngủ chút nào, cũng không muốn trở lại kí túc xá, xem những bộ phim mà cô đã sớm xem qua với Trần Tâm Duyệt.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng tối nay càng sâu hơn tối qua, một vầng tròn trịa treo trên bầu trời như tấm màn sân khấu, gần đến mức giống như cầm một cây trúc là có thể đánh rơi xuống.

Tạ Vũ mang sandal rón ra rón rén đi ngang qua kí túc xá giáo viên bên cạnh, rồi đi ngang qua hai kí túc xá học sinh, phòng của nam sinh mở hé cửa. Nhờ chút ánh sáng kia, Tạ Vũ thấy một bóng đen cao lớn bên trong, đang khom người, đắp chăn lại lần nữa cho đứa bé trai đá chăn. Động tác của anh rất nhẹ, bọn trẻ đang ngủ ngon không hề hay biết.

Người đàn ông này dường như tràn đầy mâu thuẫn. Tính tình hung dữ tính nết nóng nảy, nhưng lại có sự mềm mại và nhẫn nại không giống bình thường. Giống như anh thật ra cũng kháng cự việc ở lại nơi này, nhưng mãi không rời khỏi.

Giống như sự kiên nghị và mờ mịt trên khuôn mặt anh.

Tạ Vũ đi đến nhà bếp, đẩy cánh cửa khép hờ ra, lần mò đến bên bếp, cầm một hộp diêm để trên đó, rồi ra khỏi cửa đi về phía sân thể dục trước dãy phòng học.

Sân thể dục lúc này trống trải không bóng người, vầng trăng sáng chiếu rọi sân thể dục xi măng sáng ngời, khiến ban đêm càng thêm yên tĩnh, ngoài tiếng nước chảy róc rách của con suối nhỏ đằng trước, và tiếng gió đêm thỉnh thoảng thổi qua ra, thì không còn gì khác nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.