Chương 6: Trò chuyện đêm khuya
Tạ Vũ đến phía trên bờ sông bên rìa sân thể dục, ở đó có một tảng đá lớn, bề mặt trơn nhẵn, hai, ba người có thể ngồi được. Không biết là được ai dời từ chỗ khác đến, hay là tự nhiên đã có ở đây.
Cô đi vòng đến trước tảng đá ngồi xuống, tuy đang mặc hai cái quần, nhưng cái lạnh của tảng đá vẫn truyền đến da, lạnh đến mức cô rùng cả mình. Phía dưới trước mặt là Hồng Khê, nước chảy ngày đêm không ngừng đi về phía đông, đổ vào con sông lớn trong trấn ở cuối cùng.
Bờ bên kia là một khoảng ruộng nước, qua ruộng nước nữa là núi. Thật ra ở đây đưa mắt nhìn thì bốn phương tám hướng toàn là núi, dưới ánh trăng, sắc núi mờ mờ ảo ảo, vì vậy mọi người bị vây trong ngọn núi này, giống như ngăn cách với thế giới, vì vậy thanh niên đều đi đến phương xa, chỉ để lại người già và trẻ nhỏ canh giữ nơi đây.
Tạ Vũ chỉ ở một ngày mà đã cảm thấy những chuyện bên ngoài cách mình rất xa xôi, mọi phiền nhiễu ồn ào đều trở nên mơ hồ. Nhưng đồng thời cô cũng cảm nhận được một loại cô đơn xưa nay chưa từng có.
Cô nghĩ, không có mạng internet, không có gì giải trí, không có bạn bè đồng trang lứa cùng giết thời gian, một người đàn ông ở đây sáu năm như thế nào?
Đang suy nghĩ, cô móc điếu thuốc vừa lấy từ chỗ Lục Viễn ra, quẹt một que diêm châm thuốc. Cô rít mạnh một hơi, mùi vị của thuốc rất nồng, nhưng cũng rất hưng phấn tinh thần, trong đêm đen, ánh sáng của đầu thuốc như đom đóm bay nhấp nháy trong núi sâu.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, khóe môi cô cong lên, quay đầu lại thấy Trương Khánh Nhiên.
Chàng trai đi tới ngồi xuống bên cạnh Tạ Vũ, nhìn điếu thuốc trong tay cô, cười hỏi: “Có phải con gái làm truyền thông các chị đều thích hút thuốc không?”
Chàng trai đeo kính gọng đen này có dáng dấp của một sinh viên tiêu chuẩn, lịch sự, không nói nhiều, thoạt nhìn nhã nhặn hướng nội. Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Tạ Vũ liếc cậu ta một cái, trả lời: “Tôi không thích hút thuốc.”
Trương Khánh Nhiên cười nói: “Nhưng tư thế hút thuốc của chị rất có vị.”
Tạ Vũ phả một vòng khói thuốc, khẽ cười một tiếng: “Vị gì? Vị thịt bò cay ư?”
Trương Khánh Nhiên không để ý đến lời nói đùa nhạt nhẽo chẳng hiểu tình cảm gì của cô, nói tiếp: “Tôi tưởng chỉ đài truyền hình mới có người đẹp phóng viên, không ngờ tuần san các chị có phóng viên xinh đẹp như chị!”
Tạ Vũ cong khóe môi cười nhạt, bất thình lình hỏi cậu ta: “Tại sao cậu đến đây hỗ trợ giáo dục?”
Trương Khánh Nhiên thì lại thẳng thắn: “Để làm đẹp bản lý lịch.”
Tạ Vũ hỏi tiếp: “Cậu có quen nơi này không? Không thấy cô đơn nhàm chán sao?”
Trương Khánh Nhiên quay đầu nhìn cô: “Nhàm chán vô cùng. Tôi vừa thấy dáng vẻ hút thuốc của chị, hình như cũng rất cô đơn? Nếu chúng ta đều cô đơn, vậy chi bằng lát nữa tôi đến kí túc xá của chị nhé?”
Dưới bầu trời trăng, Tạ Vũ nhìn khuôn mặt cậu ta, vẫn là nét lịch sự trẻ trung, nhưng vẻ không nghiêm túc hiện rõ trong đôi mắt sau chiếc kính kia.
Tạ Vũ như cười như không nhìn cậu ta: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Sắp tròn hai mươi hai.” Trương Khánh Nhiên nhìn cô cười, “Tuy tôi nhỏ tuổi hơn chị, nhưng tôi không nhỏ chút nào.”
“Vậy sao?” Tạ Vũ kéo dài âm cuối.
Trương Khánh Nhiên thấy dáng vẻ không giống như từ chối của cô, tay từ từ đặt lên trên đùi cô: “Không tin thì chị chờ lát nữa thử xem!”
Tóm lại vẫn là thanh niên, trong mắt Tạ Vũ, cách thức tán tỉnh như vậy rõ ràng có chút vụng về ấu trĩ.
Ánh mắt cô vẫn như cười như không nhìn cậu ta, nhưng bàn tay kẹp thuốc lại từ từ để xuống, lặng lẽ dụi vào mu bàn tay đang đặt trên đùi mình.
Trương Khánh Nhiên giật bắn ra theo phản xạ, vì phỏng đau mà hít vào một hơi nhảy dựng lên, gắng sức thổi chỗ bị phỏng, thẹn quá hóa giận vung tay lên: “Mẹ nó cô bị bệnh…”
Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn cậu ta, nụ cười mỉa vẫn hiện trên khuôn mặt, dường như chẳng lo cái bạt tai kia hạ xuống.
“Thầy Trương!”
Giọng nói vang lên trong bóng tối khiến bàn tay Trương Khánh Nhiên dừng giữa không trung. Cậu ta quay đầu lại, thấy Lục Viễn từ trong bóng tối đi tới, cậu ta đành phải bất mãn trừng Tạ Vũ chẳng hề bận tâm một cái, hậm hực thả tay xuống.
Lục Viễn đi đến bên cạnh hai người dừng lại: “Trễ thế này rồi mà sao thầy Trương vẫn chưa ngủ?”
Mu bàn tay bị đầu thuốc làm phỏng của Trương Khánh Nhiên đau vô cùng, nhưng cậu ta lại không tiện để lộ ra, chỉ cắn răng nói: “Vẫn chưa quen ngủ sớm như vậy nên ra đây đi dạo một chút, đúng lúc gặp phóng viên Tạ nên trò chuyện vài câu. Cũng gần ngủ được rồi, tôi về kí túc xá trước đây, hai người trò chuyện đi.”
Cậu ta xoay người, vừa đi vừa nhăn mặt thổi mu bàn tay.
Cậu ta đi xa mấy mét, Lục Viễn đột nhiên nói: “Chỗ bị phỏng hãy thoa bằng kem đánh răng.”
Trương Khánh Nhiên ừm một tiếng gượng gạo.
Chờ cậu ta đi xa, Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Viễn khẽ cười một tiếng.
Lục Viễn vốn đã cao lớn, bây giờ cô ngồi anh đứng gần như có chút cảm giác bị chèn ép. Anh nhìn từ trên xuống đối diện với cô, hai tay để sau lưng chuyển ra đằng trước, ném một đôi giày vải đế cao trong tay xuống trước mặt Tạ Vũ: “Mang cái này vào.”
Tạ Vũ thoáng sửng sốt, biết lắng nghe cởi sandal ra khỏi chân, mang đôi giày vải đó vào. Giày hơi rộng, nhưng cũng coi nhưng tạm vừa, đôi giày vải ấm áp lập tức giúp chân cô dần lấy lại cảm giác.
“Cảm ơn anh!”
Lục Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay giật lấy nửa điếu thuốc cô đang ngậm trong miệng, khom người dụi tắt dưới đất, sau đó lại đưa tay ra: “Trả lại cho tôi.”
Tạ Vũ không rõ vì sao nhìn anh: “Cái gì cơ?”
“Còn một điếu nữa.”
Tạ Vũ phì cười một tiếng, móc điếu thuốc trong túi ra trả cho anh: “Thế mà anh cũng thích loại thuốc lá giá rẻ này.”
Lục Viễn làm như không nghe thấy tiếng cười giễu của cô. Anh cầm lấy hộp diêm, rút một que ra, nghiêng đầu chụm ngọn lửa đó châm điếu thuốc giữa ngón tay, hít sâu một hơi rồi phả ra, hồi lâu sau mới hờ hững nói: “Tạm được thôi.”
“Ban ngày tôi không thấy anh hút thuốc, nhưng buổi tối lại hút rất nhiều. Xem ra anh cũng cô đơn vì đêm tối dài đằng đẵng nơi đây, nếu đã như vậy thì tại sao còn ở lại?”
Lục Viễn phả một hơi khói thuốc, có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi sẽ rời khỏi đây.”
Việc này đại khái là một vấn đề mà bản thân anh cũng chưa có câu trả lời, cho nên hỏi đáp thế này vĩnh viễn quay tròn tại chỗ.
Tạ Vũ không hỏi tới tiếp nữa, nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Lục Viễn: “Ba mươi ba.”
“Cho nên hai mươi bảy tuổi anh đã đến đây?”
“Ừm.”
Hai mươi bảy tuổi chính là tuổi của cô bây giờ. Đương nhiên chẳng tính là trẻ, nhưng cũng đang độ tuổi xuân.
Tất nhiên cô biết, ở cái tuổi này, lý tưởng của rất nhiều người bị phai nhạt dần, cảm xúc mạnh mẽ đối với tình yêu và sự nghiệp cũng không còn như ngày xưa, giống như cô vậy. Nhưng ngay cả như vậy, lấy bản thân Tạ Vũ, cô vẫn quyến luyến cuộc sống đô thị coi trọng vật chất, cũng muốn có thức ăn ngon quần áo đẹp, và những hoan lạc chẳng thể khiến người ta vui sướng thật sự.
Tạ Vũ không cách nào tưởng tượng nổi, một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, làm thế nào có thể chịu được cuộc sống ngày qua ngày ở vùng núi xa xôi, ở một cái là sáu năm. Nơi này, thậm chí ngay cả thanh niên bản địa cũng đã rời khỏi.
Cô liếc anh một cái: “Tôi thật sự rất tò mò vì cái gì mà anh đến đây?”
Lục Viễn mỉm cười, dưới ánh trăng, đôi mắt đen kịt khẽ nheo lại nhìn về phía cô: “Có lẽ trước đó cô đoán không sai, vì cuộc sống và tình yêu không thuận lợi nên tôi đến đây để trốn tránh.”
Giọng anh có chút ý đùa giỡn, khuôn mặt nghiêm túc hầm hầm ban ngày kia hiện lên chút bất cần lười biếng.
Tạ Vũ nói đùa: “Bị phụ nữ bỏ à?”
Lục Viễn nhướng mày, chẳng nói đúng sai.
Tạ Vũ cười: “Tôi mới không tin ấy.”
Lục Viễn hỏi: “Tại sao?”
“Vì anh không giống người đàn ông bị phụ nữ bỏ là sẽ chạy trốn.” Cô nhìn anh một cái, “Trong những năm phong nhã hòa hoa, một người đàn ông cũng có thể chịu được chuyện ở lại ngọn núi này sáu năm, thì chắc chắn sẽ không cảm thấy bị phụ nữ bỏ là chuyện gì lớn.”
Lục Viễn cười lắc đầu, im lặng chốc lát, rồi mới nói: “Tôi nói rồi… Ở lại đây lâu như vậy chỉ là ngoài ý muốn, không có nguyên nhân đặc biệt nào hết.”
Tạ Vũ không hỏi tới nữa, chẳng biết tại sao, cô tin “ngoài ý muốn” anh nói, bởi vì đời người vốn tràn đầy quá nhiều ngoài ý muốn, đồng thời không phải mỗi một chuyện đều cần một lý do hợp lẽ thường.
Anh chậm rãi hút thuốc, nhìn những ngọn núi màu xanh đen đối diện, gò má rơi vào trong mắt Tạ Vũ, đường nét rõ ràng, vẻ mặt trầm tĩnh. Khác hoàn toàn người đàn ông dễ nổi giận ban ngày, anh lúc này ung dung như thế.
Nhưng trên khuôn mặt ấy vẫn có sự mờ mịt mơ hồ, đây là vẻ mâu thuẫn của người đàn ông này.
Hai người dưới bóng đêm, mỗi người có suy nghĩ riêng, không nói gì cả. Gió đêm cuối đông đang thổi nhè nhẹ. Có lẽ do chân đã mang đôi giày vải nên Tạ Vũ chẳng hề thấy lạnh. Cũng có thể là một người như vậy đang ngồi bên cạnh, nên đêm tối trong núi sâu không hiu quạnh đến thế nữa.
Thời gian tựa như dừng lại, đôi nam nữ xa lạ im lặng ngồi sóng vai, cũng không hề cảm thấy lúng túng. Chỉ là cơn gió kia lại bất chợt trở nên hung hãn, nhận thấy tiếng vù vù gió thổi rừng cây vang lên, dường như Lục Viễn mới hoàn hồn lại.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, vầng trăng tròn vốn sáng rực không biết bị mây đen che hơn nửa từ lúc nào. Anh dụi tắt chút thuốc lá cuối cùng: “Vào nhà đi, trời sắp mưa rồi!”
Tạ Vũ ngẩn ra, cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Ban nãy còn quang đãng lắm mà, sao có thể đột nhiên đổ mưa được?”
“Mưa trong núi nói đến là đến, sẽ không báo trước cho cô đâu.”
Tạ Vũ cười một tiếng, đứng dậy.
Một giọt nước lạnh như băng rơi xuống trán cô. Cô tiện tay sờ một cái, không tưởng tượng nổi nói: “Nhanh vậy ư? Còn đúng là nói đến là đến mà!”
Vừa dứt lời, tiếng mưa rơi xuống cỏ cây vang lên tí tách, trong đêm tối có vẻ vô cùng rõ ràng.
“Đi nhanh lên!” Lục Viễn xách đôi sandal dưới đất của cô lên, tay còn lại kéo cô, nhanh chóng chạy vào trong.
Bàn tay anh rất lớn, mang theo nhiệt độ nóng rực, trong lòng bàn tay có vết chai mỏng.
May mà đường không xa, hai người chạy đến dưới mái hiên của căn nhà trệt kí túc xá phía sau, mưa sau lưng liền rơi ào ào như trút từ trên bầu trời xuống.
Lục Viễn im lặng buông bàn tay đang nắm ra, đưa đôi sandal đang cầm cho cô: “Ngủ sớm một chút đi. Nếu kí túc xá có chỗ bị dột, thì tìm một cái chậu hứng trước, ngày mai tôi sẽ sửa.”
Cô nhận lấy sandal gật đầu, xoay người đẩy cửa vào.
“Trời mưa rồi ư?” Trần Tâm Duyệt nửa nằm trên giường trong phòng ngẩng đầu khỏi tablet hỏi.
Tạ Vũ gật đầu: “Lớn lắm.”
Nói xong, hai người đều phát hiện bất thường, vì giữa phòng có giọt nước rơi xuống.
“Không phải chứ? Dột ư?” Trần Tâm Duyệt sụp đổ nhảy từ trên giường xuống.
Tạ Vũ nhìn quanh, xác định chỉ có chỗ này bị dột, nói: “Trên giường không bị dột là được. Chúng ta lấy cái chậu hứng trước, thầy Lục nói nếu bị dột thì ngày mai thầy ấy sẽ sửa.”
Trần Tâm Duyệt phồng má, tự giễu nói: “Lần đầu tiên trong đời ở căn phòng bị dột đấy, cũng coi như là một loại trải nghiệm cuộc sống.”
Tạ Vũ cười: “Xem ra năng lực thích ứng của em cũng không tệ nhỉ!”
“Con đường mình tự chọn mà, có quỳ cũng phải đi tiếp.” Trần Tâm Duyệt cười ha ha, lại giống như nhớ ra việc gì đó, “Đúng rồi, ban nãy chị đã phỏng vấn thầy Lục ư? Anh ta có nói cho chị biết tại sao ở lại đây không?”
Tạ Vũ nói: “Anh ta nói thất bại tình cảm.”
Trần Tâm Duyệt có chút đắc ý nói: “Em đã nói mà!” Nói đoạn, lại nháy nháy mắt nói, “Chị có thấy cái đồng hồ anh ta đeo không?”
Tạ Vũ đúng là không để ý, nhướng mày nghi hoặc nhìn chờ câu trả lời của cô ấy.
Dường như Trần Tâm Duyệt cảm thấy đây là một phát hiện tuyệt vời, có chút thần bí nói: “Là Jaeger-LeCoultre (1) đấy. Hôm nay lúc ăn cơm trưa, em không cẩn thận liếc thấy đồng hồ đeo tay của anh ta, cứ cảm thấy kí hiệu trên mặt đồng hồ đã thấy qua ở đâu rồi, nhưng chiếc đồng hồ đó trông cũ lắm nên em cũng không để ý. Vừa rồi một mình em xem phim trong kí túc xá, đột nhiên thấy trong phim có người đeo cái này mới nhớ ra hiệu đó.” Cô ấy dừng một chút, “Chỉ là không biết cái thầy Lục đeo trên tay là thật hay giả?”
(1) Jaeger-LeCoultre: thương hiệu đồng hồ cao cấp hàng đầu của Thụy Sĩ.