Chương 7: Người phụ nữ phiền phức
Điều rất lạ là đêm tối mưa to gió lớn thế này, cộng thêm tiếng nước nhỏ giọt tí tách trong phòng, vốn là một đêm không thể chợp mắt, nhưng người có thần kinh suy nhược như Tạ Vũ lại ngủ rất ngon, nằm trên giường không bao lâu là bước vào mộng đẹp, sau đó ngủ thẳng đến sáng.
Ngủ một giấc thức dậy, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cô nhẹ nhàng xuống giường không đánh thức Trần Tâm Duyệt trên giường, rón rén mở cửa. Bầu trời bên ngoài vừa lộ ra chút màu trắng bạc, mưa đã tạnh, trong không khí dày đặc mùi bùn đất đặc trưng ở nông thôn. Kí túc xá học sinh bên cạnh có mấy đứa trẻ lục tục thức dậy, ở ngoài cửa dùng nước lạnh súc miệng rửa mặt, thấy Tạ Vũ là cười ngượng ngùng, chào hỏi cô.
Tạ Vũ cũng tùy tiện đánh răng rửa mặt một chút, đi tới căn phòng bên cạnh nhìn cánh cửa đóng chặt kia, tưởng Lục Viễn chưa thức, nhưng lại có đứa trẻ nói: “Thầy Lục đi đón bạn rồi ạ.”
Tạ Vũ quay đầu lại, thấy một đứa bé trai khoảng mười tuổi nói chuyện với cô. Cô cười hỏi: “Sớm vậy ư? Đi đón ở đâu thế?”
Thằng bé chỉ hướng dãy phòng học đằng trước: “Ở chỗ sông đó, trời mưa là nước dâng lên, mấy bạn ở ngoại trú đi học không qua sông được, lần nào thầy Lục cũng đón mấy bạn ấy.”
Tạ Vũ hiểu rõ gật gật đầu, tò mò đi ra bên ngoài.
Cô đi tới sân thể dục, xa xa là nhìn thấy nước con sông nhỏ đó quả thật đã dâng lên, nước sông trong veo biến thành màu vàng đục, mấy tảng đá thường ngày đạp lên để qua đã bị nước bao phủ.
Lục Viễn đang cõng một đứa trẻ đi từ đối diện tới, bờ bên kia vẫn còn hai, ba đứa trẻ đứng chờ.
Thật ra nước không tính là sâu, Lục Viễn xắn ống quần, nước chỉ trên đầu gối anh một chút. Nhưng nước dâng lên chảy rất xiết, đừng nói là trẻ con, mà ngay cả Lục Viễn cũng đi chẳng thuận lợi đến vậy.
Cô đi tới, xuống bên bờ sông đứng nhìn anh.
Lục Viễn đã phát hiện ra cô từ lâu, nhưng chỉ nhìn xa xa một cái, rồi tiếp tục cẩn thận đi qua sông.
Anh đi lên bờ, thả đứa trẻ sau lưng xuống, không để ý gì đến Tạ Vũ, xoay người tiếp tục đi đón mấy đứa trẻ chờ bên kia. Học sinh ở ngoại trú lục tục đến bờ đối diện, tổng cộng mười mấy đứa, nhỏ thì sáu, bảy tuổi, lớn thì khoảng mười tuổi, chờ từng chuyến một đón sang xong hết là đã gần một tiếng sau.
Có mấy đứa có lẽ muốn nhìn nước dâng, sau khi được thả xuống thì đứng ở bên bờ, rồi ỳ ra bên cạnh không đi, bị Lục Viễn nhìn thấy quát lớn mấy câu, ngay lập tức chạy nhanh như một làn khói vào trường.
Tạ Vũ chợt cảm thấy sự hung dữ phô trương thanh thế của người đàn ông có chút đáng yêu.
Sau khi bọn trẻ đi hết, Lục Viễn xoa xoa cái chân bị lạnh đến độ trắng bệch, vừa mang giày vừa liếc Tạ Vũ ở bên cạnh, nói: “Đẹp không?”
“Đẹp, cực kì đẹp.” Tạ Vũ như cười như không nhìn anh, “Thật đấy, tôi thấy anh cực kì đẹp trai.”
Lục Viễn xì một tiếng, quay đầu khẽ quan sát cô từ trên xuống dưới một lần. Cô là một cô gái đô thị điển hình, xinh đẹp thời thượng, một mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, thắt một cái bím tóc đuôi tết lỏng lệch thả trước vai trái, cho dù không trang điểm, mặc một bộ quần áo ngoài trời thì cũng trông rất thời thượng. Nhưng lúc này cô đang mang đôi giày vải màu đen tối qua, nên có vẻ hơi lôi thôi lếch thếch.
Tạ Vũ thấy anh liếc chân mình, cố tình đưa ra: “Đôi giày này tặng tôi phải không? Tôi mang về nhà làm kỉ niệm thì thế nào?”
Lục Viễn ừm một tiếng: “Đây là giày một thím trong thôn làm cho tôi, nhưng ngắn một chút, tôi cũng không mang vừa, cô muốn thì giữ lại đi.”
Anh mang giày xong rồi đi về phía trường học phía trên. Tạ Vũ đuổi theo phía sau: “Ban nãy anh ở trong nước lâu vậy ư? Không lạnh sao?”
“Không lạnh.”
Anh lời ít ý nhiều, khiến Tạ Vũ ngược lại không biết nói gì. Thật ra bản thân cô không tính là một người phụ nữ nói nhiều, nhưng vì liên quan đến nghề nghiệp, chỉ cần muốn nói là thế nào cũng có thể tìm được đề tài. Nhưng đối mặt với người đàn ông này, dường như cô rất khó bắt đầu một cuộc trò chuyện trôi chảy.
Vì từng có mưa nên con đường đất xốp trơn trượt, con đường lên dốc nho nhỏ liền trở nên khó đi vô cùng. Ở đằng trước, Lục Viễn lại đi như thể đang đi trên đất bằng. Vì đang mang một đôi giày không mấy vừa chân nên Tạ Vũ đi không thuận lợi lắm. Đang định hỏi anh thêm chút gì đó nữa, đột nhiên cô xiêu xiêu vẹo vẹo sắp ngã nhào.
“Cẩn thận đấy!” Lục Viễn như cảm giác được, chợt xoay người bắt lấy tay cô.
Tạ Vũ khó khăn lắm mới giữ vững thân thể, nhưng không buông tay anh ra, ngược lại tăng thêm chút lực, khẽ ngẩng đầu cười nhìn về phía anh: “Giày hơi rộng, đường khá khó đi, anh kéo tôi đi đi.”
Lục Viễn lạnh lùng liếc cô một cái, quay người kéo cô đi lên. Anh vốn bước nhanh, nhưng bị Tạ Vũ vô tình hay cố ý kéo lại phía sau, nên chỉ có thể đi chậm rì theo cô.
Một con dốc mấy mét đi mất hai phút.
Lên đất bằng, anh muốn buông tay Tạ Vũ, nhưng lại bị cô dính chặt hất không ra. Bọn trẻ đang lần lượt vào phòng học tiết buổi sáng tò mò nhìn sang bên này, sau đó che miệng cười trộm.
Lục Viễn quay đầu hung dữ trừng Tạ Vũ, tức giận nói: “Có phải còn muốn tôi dắt cô về kí túc xá không?”
Tạ Vũ cười thản nhiên: “Ừm, tôi không ngại đâu.”
Lục Viễn lạnh lùng liếc cô một cái, dùng sức hất tay cô ra, xoay người sải bước đi đến phòng học. Tạ Vũ đuổi theo anh ở phía sau.
Học sinh trong lớp đã đến gần đông đủ, vì không có giáo viên trông coi, nên đang đùa giỡn ầm ĩ. Lục Viễn đi vào hai phòng học quát một lần, bên trong yên tĩnh ngay lập tức, tiếp sau đó phát ra tiếng đọc sách vang vang.
Tạ Vũ luôn đứng ở cửa phòng học nhìn anh, chờ khi anh đi ra đi xuống phía sau, cô lại lẽo đẽo theo anh. Khi ra ngoài Lục Viễn liếc cô một cái, rồi lạnh lùng sải bước đi vào trong, nhưng đi mấy bước lại dừng phắt lại xoay người.
Tạ Vũ không chú ý, suýt nữa thì đụng vào anh.
Lục Viễn sầm mặt nhìn cô: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tạ Vũ lơ đễnh xòe tay: “Chẳng làm gì cả, chỉ quan sát sinh hoạt hàng ngày của anh một chút thôi.”
Lục Viễn nói: “Cô khăng khăng muốn viết về tôi trong bài báo của cô, tôi cũng hết cách. Nhưng tôi hi vọng với tư cách là một phóng viên, ít nhiều gì thì cô cũng hãy có chút đạo đức nghề nghiệp.”
Tạ Vũ nói: “Đương nhiên. Anh không bằng lòng, tôi sẽ không để anh xuất hiện trong bản thảo của tôi. Nhưng việc hàng ngày của anh cũng là một phần của ngôi trường này, tôi quan sát một chút cũng không có gì đáng trách.”
Lục Viễn nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy cô cứ tùy ý, đừng quấy rầy tôi quá là được.”
Tạ Vũ cười: “Tôi có thể quấy rầy anh như thế nào chứ? Nơi này cũng coi như là trăm con mắt đổ dồn vào, chẳng lẽ tôi còn nuốt anh được sao?” Cô dừng một chút, bổ sung thêm một câu, “Yên tâm, chủ nhật là tôi đi rồi, không quấy rầy anh lâu lắm đâu.”
Trong mắt Lục Viễn lóe lên ánh giật mình trong thoáng chốc, ngay sau đó anh lạnh lùng ừm một tiếng, xoay người đi vào trong.
Mấy giáo viên trong bếp đang ăn sáng, thấy hai người đi vào. Đầu tiên là Trần Tâm Duyệt gào to: “Chị Tạ Vũ, chị đi đâu vậy? Ban đầu em còn tưởng chị đi làm việc, nhưng thấy máy ảnh và máy ghi âm của chị đều để ở kí túc xá.”
Tạ Vũ cười cười nói: “Đi loanh quanh chút thôi.”
Trương Khánh Nhiên bên cạnh Trần Tâm Duyệt ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy ánh mắt cô liếc tới rơi vào mu bàn tay có vết sẹo phỏng nhỏ của cậu ta, như cười như không, không thể không chột dạ cúi đầu xuống.
Thật ra Tạ Vũ không có khúc mắc gì với Trương Khánh Nhiên, nói cho cùng thì lớn hơn vài tuổi, cũng coi như thấy nhiều biết rộng, chẳng để trong lòng làm gì.
Cô cầm chén đi theo Lục Viễn đến bên bếp, thấy anh múc một chén cháo trong nồi, vươn tay đưa cái chén trong tay mình cho anh, nhưng lại bị anh phớt lờ bưng chén xoay người tìm cái ghế ngồi xuống.
Tạ Vũ cười bĩu môi, tự ra tay múc một chén, ngồi xuống cạnh anh.
Trương Khánh Nhiên ở đối diện nhìn sang phía hai người đầy ẩn ý, bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Viễn lướt qua, hậm hực phủi phủi tay đi rửa chén rồi vào lớp.
Tạ Vũ khẽ nói: “Không giận mà uy có phải chính là nói người như anh không?”
Lục Viễn vùi đầu húp cháo, phớt lờ cô.
Trần Tâm Duyệt thấy hành động qua lại tế nhị giữa mấy người này, thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì đâu.” Tạ Vũ và Lục Viễn nói cùng lúc.
Trần Tâm Duyệt càng thấy mờ mịt. Tạ Vũ cười liếc người đàn ông bên cạnh, anh vẫn cúi đầu, mặt mày lạnh lùng.
Lục Viễn ăn rất nhanh, một chén cháo với dưa chua ăn hết rất nhanh. Sau khi đi đến cửa rửa sạch chén đũa, anh đi đến phòng học ngay.
Trong nhà bếp chỉ còn lại Trần Tâm Duyệt và Tạ Vũ còn đang ăn ung dung thong thả. Trần Tâm Duyệt thấy Lục Viễn đi rồi, lại nói: “Sao em thấy hai người là lạ?”
Tạ Vũ không trả lời mà hỏi lại: “Vậy sao? Kì lạ thế nào?”
Trần Tâm Duyệt nói: “Em cũng không nói được, đặc biệt là thầy Lục.”
Tạ Vũ cười một tiếng: “Tôi muốn phỏng vấn anh ta, nhưng anh ta không đồng ý.”
“Thì ra là vậy, em nói chứ sao mà sắc mặt anh ta trông còn thối hơn hôm qua.”
Ăn sáng xong, Tạ Vũ cầm máy ảnh vào lớp của Lục Viễn. Cô vào từ cửa sau, chân mang đôi giày vải kia nên gần như không ra tiếng nào. Bọn trẻ thấy cô vào, đang định xì xào bàn tán, cô đặt ngón tay trên môi ra dấu đừng có lên tiếng, trong phòng học lại yên lặng như thế ngay lập tức.
Lục Viễn viết chữ trên tấm bảng đen, khi xoay người lại mới phát hiện trong lớp có thêm một người phụ nữ. Anh nhìn Tạ Vũ đang mỉm cười từ xa xa, nhíu mày, lạnh mặt tiếp tục giảng bài.
So với lớp của Trần Tâm Duyệt ở bên cạnh, kỉ luật của lớp Lục Viễn rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Có đứa định trốn tiết hoặc nói chuyện, chỉ cần anh nhìn tới một cái là đàng hoàng ngay tức khắc.
Một tiết học, Tạ Vũ vậy mà như một học sinh tiểu học, nghiêm túc nghe hết trọn bốn mươi phút. Tiếng chuông vừa vang lên, bọn trẻ như mấy chú khỉ con giương oai chạy về phía sân thể dục bên ngoài. Phòng học vốn nho nhỏ thoáng cái trống trơn.
Tạ Vũ ngồi ở phía sau lớp xem ảnh chụp trong máy. Cô chỉ chụp lén tổng cộng ba tấm. Một tấm trong đó là Lục Viễn đứng trước bục giảng, nghiêng người cầm thước chỉ tấm bảng đen.
Tấm ảnh tiện tay chụp này có bố cục tuyệt vời đầy bất ngờ, ống kính vượt qua mấy hàng trẻ đang cầm sách, ngẩng đầu nhìn phía trước, cuối ánh mắt bọn trẻ là tấm bảng đen viết hàng chữ Khải bằng phấn nổi bật. Mà ống kính máy ảnh là gò má Lục Viễn, có đường nét trầm tĩnh mà anh tuấn.
Tạ Vũ đang tự đắc vì tác phẩm của mình, tay đột nhiên nhẹ đi, máy ảnh trong tay rời khỏi mình. Cô ngẩng đầu, thấy Lục Viễn nhíu mày nhìn màn hình máy ảnh, nhón tay chậm rãi di chuyển.
“Đừng có xóa!”
Cô vươn tay giành lấy máy ảnh, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Tạ Vũ nhìn màn hình đã bị xóa, hơi nổi cáu nói: “Không phải là chụp anh một tấm thôi ư, anh có cần phải vậy không?”
“Cô nên biết việc này là xâm phạm quyền hình ảnh của người khác!”
Tạ Vũ cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi đây còn chưa công bố thì tính là xâm phạm quyền hình ảnh gì chứ? Tôi giữ lại thưởng thức riêng không được sao?”
Lục Viễn lạnh mặt nói: “Cô chưa nhận được sự đồng ý đã chụp người khác lung tung, còn có thể hùng hồn như vậy sao? Có phải phóng viên các cô đều phiền nhiễu như thế không?”
“Không sai!” Tạ Vũ cũng không biết hôm nay uống nhầm thuốc gì, có lẽ cũng muốn nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của người đàn ông này, giơ máy ảnh lên chĩa vào mặt anh ấn mạnh tách tách một hồi, “Tôi chụp rồi đấy, anh có thể làm gì tôi? Anh xóa đi! Xóa rồi tôi lại chụp nữa.”
Quả nhiên Lục Viễn bị hành động vô lại này của cô làm cho khóe miệng giật giật. Anh hung dữ trừng cô một cái, xoay người rời khỏi.
Tạ Vũ xem ảnh vừa chụp, vì khoảng cách quá gần, nên khuôn mặt người đàn ông trong ảnh thay đổi hoàn toàn. Ngay cả bản thân cô cũng phải cười vì hành động ấu trĩ này của mình.
Cả ngày hôm nay, về cơ bản Tạ Vũ luôn đi theo Lục Viễn. Anh dạy trên lớp thì cô dự thính, anh dẫn bọn trẻ đi tập thể dục thì cô đứng xem, buổi trưa ăn cơm, cô cũng theo sau lưng anh lấy cơm, tiếp đó ngồi bên cạnh anh. Ăn cơm xong anh đi xem bọn trẻ ngủ trưa, cô cũng theo bên cạnh.
Có lúc Lục Viễn bị cô theo đến phiền, sẽ xoay người gào to một câu: “Có có phiền không hả!”
Cô xòe xòe tay thản nhiên.
Cô thật sự muốn trải nghiệm cuộc sống thường ngày của người đàn ông này một chút, xem anh làm thế nào chống chọi trong núi sáu năm.
Nhưng cô không thể không thừa nhận, nếu như là cuộc sống ngày qua ngày thế này, sáu năm quả thật rất đáng sợ.
Vì là thứ sáu nên hơn ba giờ chiều là tan học, đứa ở nội trú đứa ở ngoại trú lục tục kết bạn về nhà. Nước trong con suối nhỏ đã rút đi, mấy tảng đá được nước sông gột rửa lộ ra, bọn trẻ đùa giỡn ầm ĩ giẫm lên đá qua sông.
Bữa tối chỉ có mấy giáo viên, để chiêu đãi hai giáo viên mới và Tạ Vũ, hiệu trưởng đã đặc biệt lấy thêm miếng thịt khô ở nhà tới, bảo thím Điền xào thức ăn.
Lần này ăn cơm, Tạ Vũ lại không bám lấy Lục Viễn, mà ngồi cạnh hiệu trưởng Điền, trao đổi với ông ấy chuyện ngày mai đi thăm hỏi nhà học sinh. Hiệu trưởng Điền đang giới thiệu cho cô tình hình trong nhà của mấy học sinh nghèo khó nhất, đột nhiên có hai đứa trẻ hấp tấp xông từ ngoài vào.
Một đứa bé trai khoảng mười tuổi thở hổn hển nói: “Hiệu trưởng Điền, thầy Lục, chị của con… chị con lại chạy nữa rồi!”
Hiệu trưởng Điền ơ một tiếng: “Không phải ba chị em tan học cùng về nhà sao?”
Thằng bé nói: “Đi tới giữa đường thì chị ấy đưa cặp cho bọn con nói chị ấy đi vệ sinh, bọn con chờ cả buổi cũng không thấy chị ấy quay lại. Con với Tiểu Hà cùng đi tìm, tìm hồi lâu cũng không tìm được chị ấy. Sau đó lục ra cái này trong cặp chị ấy ạ.”
Thằng bé nói đoạn đưa một tờ giấy tới, Lục Viễn nhận lấy nhìn lướt qua.
Hiệu trưởng Điền hỏi: “Hiểu Quyên lại làm gì nữa vậy?”
Lục Viễn tức giận nói: “Con bé nói nó không học nữa, chuẩn bị theo người ta đi Quảng Đông làm việc kiếm tiền.”
“Hả?!” Hiệu trưởng Điền vẻ mặt không thể tin nổi, “Trước kia Hiểu Quyên cũng chỉ cáu gắt ở nhà không đi học, nhiều nhất là chạy ra chợ lên mạng mà thôi. Lần này là dứt khoát bỏ nhà trốn đi làm việc! Con gái lớn đúng là càng ngày càng không nghe lời mà.”
Lục Viễn để chén xuống: “Lúc này con bé chắc chưa ra khỏi làng, em đi tìm nó về.”
Chương 8: Ra phố
Tạ Vũ chăm chú nhìn thằng bé đến báo cáo, cô thấy đứa trẻ này trông rất quen. Đương nhiên, nơi này cả thảy chỉ khoảng sáu mươi học sinh, qua lại một ngày, mười đứa thì có tám, chín đứa đều sẽ thấy hơi quen.
Nhưng cô quả thật nhớ thằng bé này, chính là thằng bé sáng sớm hôm nay ở cửa nói cho cô biết Lục Viễn đi đón học sinh. Đứa bé gái bên cạnh nhỏ hơn thằng bé một, hai tuổi. Hai đứa đều ăn mặc không mấy sạch sẽ, mặt mũi cũng hơi bẩn, nhưng đều có một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, ánh mắt ngây thơ đơn thuần ấy như dòng nước trong veo của con suối nhỏ kia.
Hai đứa trẻ đi theo Lục Viễn ra cửa. Tạ Vũ nghĩ nghĩ, để chén xuống, nói với hiệu trưởng Điền: “Tôi cũng đi xem thử.”
Cô trở lại kí túc xá lấy máy ảnh và ba lô, khi đuổi theo Lục Viễn, anh đang dắt hai đứa trẻ qua sông, nghe tiếng động phía sau, quay đầu nhìn, thấy Tạ Vũ vội vàng chạy lên trước, nhíu mày nói: “Cô làm gì vậy?”
“Tôi giúp anh đi tìm người!”
Lục Viễn nhìn túi máy ảnh cô đeo trên người: “Cô tới giúp tìm người, hay là giúp bản thân cô tìm tài liệu thực tế?”
Tạ Vũ thản nhiên nói: “Tôi là một phóng viên, nếu như gặp được tài liệu thực tế hay, đương nhiên sẽ không muốn bỏ lỡ.”
“Cô đừng gây thêm phiền phức cho tôi!” Lục Viễn lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ không phiền phức hơn anh dẫn hai đứa trẻ đi tìm người đâu.”
“Tôi dẫn hai đứa là vì nữ sinh chúng tôi đi tìm là chị của hai đứa, hai đứa biết con bé, tìm sẽ tiện hơn.”
Tạ Vũ nói: “Nữ sinh trốn đi tên là Hướng Hiểu Quyên đúng không? Tôi biết là ai, cô bé lớp bốn đúng không? Dáng người khá cao, buộc tóc đuôi ngựa, hôm nay mặc áo bông màu đỏ.”
“Đúng rồi ạ!” Thằng bé trước mặt trả lời thay Lục Viễn.
Tạ Vũ mỉm cười, nhướng nhướng mày đắc ý với Lục Viễn. Hôm qua cô đã xin hiệu trưởng Điền danh sách học sinh, khoảng sáu mươi học sinh là khá ít, ít nhiều gì cô cũng biết một chút. Năm nay Hướng Hiểu Quyên mười hai tuổi, coi như là học sinh lớn tuổi ở đây, cộng thêm cô bé trông trưởng thành hơn mấy đứa trẻ bằng tuổi một chút, cho nên Tạ Vũ có mấy phần ấn tượng về cô bé.
Lục Viễn nghe cô nói như vậy thì cũng chỉ có thể ngầm đồng ý cho cô đi cùng.
Ba người lên bờ, bước lên con đường nhỏ bên bờ ruộng. Lục Viễn đi đằng trước không nói câu nào, bóng dáng cao lớn gần như chắn hết phong cảnh phía trước. Lúc này đang là chạng vạng tối, thỉnh thoảng có nông dân đi ra ngoài đang xách cuốc về nhà, thấy Lục Viễn thì nhiệt tình chào hỏi.
Thoạt đầu hai đứa trẻ cũng không dám lên tiếng, vẫn là Tạ Vũ mở miệng hỏi tên hai đứa trước.
Thằng bé nói: “Con tên Hướng Hiểu Cương ạ.”
Cô bé nói: “Con tên Hướng Hiểu Hà ạ.”
“Hai đứa là anh em ư?”
Hiểu Cương nói: “Bố Hiểu Hà là chú của con, chị Hiểu Quyên là chị ruột con ạ.”
Tạ Vũ gật đầu, lại hỏi: “Tại sao chị hai đứa muốn bỏ nhà đi vậy?”
Hiểu Cương nói: “Chị con không thích đi học, chạy ra ngoài nhiều lần lắm rồi. Nhưng trước đó là đi vào làng lên mạng, lần này là lần đầu tiên nói muốn đi làm.”
Hiểu Hà phụ họa: “Lần nào cũng cần thầy Lục tìm chị con về.”
Dù sao thì cũng là trẻ con, giọng hai đứa ngoài chút trách móc ra, thì ít nhiều gì cũng có chút thích thú, chẳng cảm thấy đây là chuyện lớn nguy hiểm gì.
Tạ Vũ nghĩ nghĩ, hỏi: “Bố mẹ hai đứa đâu?”
Hiểu Cương im lặng một hồi, khẽ nói: “Mẹ con và thím con đã chết hồi bọn con còn nhỏ rồi, bị chết cháy khi đi làm bên ngoài đó. Bây giờ bố con và chú con đi làm ở Quảng Đông.”
Tạ Vũ hỏi: “Có phải chị em nhớ bố em không? Nên muốn đi tìm bố em?”
Hiểu Cương lên giọng hỏi vặn lại: “Mới không phải ấy. Bố con kết hôn lần nữa, người phụ nữ đó lại không phải người chỗ bọn con, năm ngoái cũng chẳng về.”
Hiểu Hà nhỏ giọng phụ họa: “Bố con cũng vậy.”
Tạ Vũ hiểu rõ, hỏi dò: “Vậy hai đứa đều ở với ông bà nội sao?”
“Dạ.” Hai đứa trẻ đáp.
Thật ra trẻ em bị bỏ lại ở vùng núi đa số đều như vậy, chỉ có điều mấy đứa trẻ này đặc biệt hơn một chút, ngoài việc là trẻ em bị bỏ lại ra, bọn chúng còn mồ côi mẹ.
Tạ Vũ nhìn hai cái bóng nhỏ trước mặt, tuy dường như hai đứa chẳng buồn đến thế, nhưng cô lại thoáng nghẹn ngào ở cổ họng.
Lục Viễn đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Cô có thể thu lại lòng hiếu kì của người làm phóng viên cô không?”
Tạ Vũ cười hỏi vặn: “Anh cũng có thể thu lại chút thành kiến đó của anh không? Tôi không phải nói với người khác câu nào là cũng viết hết vào bản thảo bán lấy tiền đâu!”
Hai đứa trẻ ở giữa không hiểu hai người lớn này đang nói gì, nhưng cũng cảm nhận được mùi thuốc súng trong đó, lần lượt nhìn hai người, cũng không dám lên tiếng.
Mấy phút sau, Tạ Vũ lại mở miệng hỏi: “Chuyện thế này thường xuyên xảy ra ư?”
Lục Viễn hờ hững trả lời cô: “Không thường xuyên.”
Sau đó lại yên lặng kéo dài.
Đi gần nửa tiếng, mới đi từ con đường nhỏ làng quê đến con đường thôn bằng xi-măng.
Ven đường có hai tiệm tạp hóa, một chiếc xe lôi được cải tạo để chở khách đậu đằng trước. Người trong tiệm đều quen biết Lục Viễn, nhiệt tình chào hỏi: “Thầy Lục, lúc này rồi mà còn phải ra chợ sao?”
Lục Viễn gật đầu.
Tài xế xe lôi trung niên ngồi lên xe: “Vậy mau lên, trễ nữa thì trời tối mất.”
Loại xe lôi chở khách ở nông thôn này, phía sau là hai hàng ghế ngồi đối ngược nhau, chen một chút là khoảng mười người ngồi được. Bốn người leo lên xe, chia ra ngồi hai bên cũng coi như rộng rãi.
Tài xế nổ máy xe, ở phía trước thuận miệng hỏi: “Thầy Lục, trễ thế này thầy đi vào làng làm gì thế?”
“Một học sinh chạy mất, tôi đi tìm em ấy về.”
“Là con nhóc Hướng Hiểu Quyên trên núi đó đúng không? Trước đó tôi thấy nó đón xe đi ra phố, sao lại là lén trốn đi rồi?”
“Ừm.” Lục Viễn hờ hững đáp.
Vì đường khó đi, nên tài xế không nói nhiều nữa. Hai đứa trẻ ngồi trên xe lắc lư theo xe, trở nên vô cùng hưng phấn, kìm lòng không đặng mà đá qua đá lại đùa giỡn ầm ĩ.
Nhưng còn chưa quậy được bao lâu thì đã bị Lục Viễn bực mình quát một tiếng: “Ngồi yên đó!”
Hai đứa trẻ vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.
Cảm xúc của trẻ con luôn thay đổi bất ngờ. Hướng Hiểu Cương không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên có chút giống như buồn bã rụt rè liếc nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chị đi làm việc thật không thầy? Có phải chị ấy cũng mặc kệ con không?”
Lục Viễn hung dữ nói: “Chị em ngay cả bản thân cũng lo không xong, còn bảo em ấy lo cho em à!”
Thân thể nho nhỏ của Hiểu Cương lắc lư trong xe lôi, thằng bé mở đôi mắt to nhìn Lục Viễn bên cạnh, đột nhiên òa một tiếng khóc lớn.
Hiểu Hà ngồi bên này thấy anh họ khóc thì cũng òa khóc theo thằng bé.
Tài xế đằng trước thấy thú vị, cười ha ha.
Tạ Vũ vỗ vỗ bé gái bên cạnh: “Đừng lo. Thầy Lục của hai đứa sẽ tìm chị về.”
Lục Viễn quay đầu nhìn đằng trước, làn gió mát thổi mái tóc ngắn của anh cuồn cuộn ra sau như cơn sóng. Dường như anh lờ đi tiếng khóc của hai đứa trẻ, khẽ nhíu mày, vẻ bực bội chán ghét viết rõ ràng.
Tạ Vũ nhìn về phía anh: “Tâm trạng không tốt, trút lên người bọn trẻ thì có hơi quá rồi đấy.”
Lục Viễn quay đầu nhìn về phía hai đứa trẻ đang khóc bù lu bù loa, móc hai tờ giấy vệ sinh trong túi ra, vươn tay túm lấy hai đứa bé, lau mặt hai đứa qua loa hai cái: “Nín đi! Chị hai đứa không đi xa đâu.”
Hiểu Cương khụt khịt mũi, nghẹn ngào hỏi: “Thật ạ?”
Lục Viễn nói: “Chị em đâu phải chạy một hai lần, lần nào mà không tìm về được.”
Tạ Vũ nhìn khẽ cười một tiếng.
Lục Viễn trừng cô: “Cười cái gì mà cười!?”
Tạ Vũ cười sâu hơn: “Tôi cười là chuyện của tôi, đâu có chọc gì đến anh?”
Lục Viễn lạnh mặt hừ một tiếng: “Cái vẻ mặt nhìn quanh xem trò vui này của cô khiến người ta chán ghét lắm.”
Tạ Vũ nhún nhún vai: “Người ta cũng không thích kiểu đàn ông nhỏ mọn như anh đâu.”
Hiểu Cương từ đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh cô: “Con thích thầy Lục ạ.”
“Con cũng thích ạ.” Hiểu Hà cũng nói.
Cảm xúc của trẻ con đến nhanh đi nhanh, vừa khóc một trận, bây giờ lại quăng đi hết. Hiểu Cương dè dặt sờ sờ túi máy ảnh của Tạ Vũ: “Chị phóng viên ơi, chị chụp cho bọn con tấm ảnh được không?”
Tạ Vũ cười: “Được chứ.”
Cô lấy máy ảnh ra bật lên. Hiểu Cương kéo em họ ngồi bên cạnh Lục Viễn, lại bị Lục Viễn túm đẩy lại phía đối diện: “Muốn chụp thì hai đứa chụp, đừng chụp thầy.”
Hai đứa nhóc con lại ồn ào kéo tay anh: “Thầy Lục, chúng ta chụp một tấm đi.”
Tạ Vũ nghiêng đầu cười nói: “Anh thấy đấy, phóng viên chúng tôi chụp ảnh cũng đâu chỉ là để bán lấy tiền, cũng có thể để thỏa mãn mong ước của bọn trẻ mà.” Nói đoạn, lại nói với hai đứa trẻ, “Có phải hai đứa rất muốn chụp ảnh với thầy Lục không?”
Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa.
Lục Viễn quay đầu đi: “Tôi không chụp.”
Tạ Vũ giơ máy ảnh lên, hai đứa trẻ cũng mặc kệ Lục Viễn bên cạnh phản ứng gì, cười ha ha hướng về phía ống kính. Tách tách hai tiếng, vì khoảng cách quá gần, một lớn hai nhỏ, ba cái đầu nhét hết ống kính. Hai đứa trẻ toét miệng cười rạng rỡ, Lục Viễn thì lại nghiêng mặt, mặt mày đen sịt bực mình nhìn đằng trước xe.
Tạ Vũ để máy ảnh xuống, hai đứa trẻ lập tức di chuyển tới, sáp lại bên cạnh cô xem ảnh đầy phấn khởi.
Lục Viễn vẫn nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Đừng công bố lung tung.”
Tạ Vũ nhìn anh một cái, nói: “Có phải anh cảm thấy tôi cứ chụp bừa tấm ảnh là sẽ bán hết không. Yên tâm đi, chờ tôi về rửa ra rồi gửi ảnh cho mọi người.”
Hiểu Cương rất vui: “Có thật không ạ?”
“Ừm, chờ chị về Thượng Hải rửa ra sẽ gửi.” Cô gật đầu, lại thờ ơ nói với Lục Viễn, “Dù sao thì thầy Lục cũng đã nói sẽ rời khỏi đây nhanh thôi, nên coi như chụp tấm ảnh làm kỉ niệm, không tốt sao?”
Sắc mặt Lục Viễn cứng đờ, anh không đáp lại lời cô.
Hiểu Cương nghi hoặc nói: “Thầy Lục sẽ rời khỏi trường tiểu học Hồng Khê bọn con sao?”
Lục Viễn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ im lặng nhìn con đường làng ngoằn ngoèo phía trước. Hồi lâu sau, anh mới thấp giọng nói: “Mấy đứa sẽ có giáo viên mới đến.”
Hiểu Cương nghe xong, cúi đầu đan ngón tay vào nhau, không nói thêm gì nữa.
Chiếc xe lôi vẫn đang lắc lư lạch cạch, nhưng không khí trong xe đột nhiên trở nên là lạ. Tạ Vũ nhìn người đàn ông đối diện, anh nhìn thẳng phía trước, trong mắt anh, cô thấp thoáng thấy được sự hoang mang của một người đàn ông.
Sắc trời tối dần, Tạ Vũ mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: “Còn bao lâu nữa thì đến chợ?”
“À, còn mười mấy phút nữa là đến.” Tài xế đằng trước trả lời cô.