Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Chương 14: Chương 14




Nụ hôn ẩm trượt từ tai uốn lượn xuống cổ cô, ngay khi Hứa Diệc Hàng muốn tiến sâu hơn nữa lại bị Mộ Tây đẩy ra cự tuyệt.

Cô cắn môi không nói gì nhưng vẻ mặt lại biểu thị tâm trạng vạn phần ủy khuất cùng khó hiểu.

Hứa Diệc Hàng nở nụ cười tự giễu, anh cố ý xem nhẹ những biểu hiện cùng tình cảm của cô, anh thật sự nghi hoặc anh và cô thật sự là không thể ư? Anh vẫn cho rằng chỉ cần anh khăng khăng giữ lại cô ở bên người cô sẽ lại quay trở lại bên anh, giống như ngày xưa nói cười tự nhiên, đem rượu đến trước mặt anh nói: “Hứa Diệc Hàng, cười một cái coi!”

Mộ Tây chạy trốn vào phòng mình, dựa lưng vào ván cửa thở dốc. Tay sờ sờ lên cổ, chỗ bị anh hôn vào tựa như còn ẩm ướt, những nơi đó máu dường như không chảy được đọng lại làm nóng rần lên.

Cô nắm chặt tóc mình, anh vừa rồi nói muốn cùng cô ở chung một chỗ, anh hôn cô!

Hứa Diệc Hàng nhẹ nhàng gõ cửa phòng: “A Tây, thực xin lỗi!”

Lòng Mộ Tây chợt xao động, sao lại phải xin lỗi. Mộ Tây ảo não ngồi xổm xuống nắm tóc mình, anh là bị làm sao đi mới làm ra những hành động như vậy với mình. Từ khi Hứa Diệc Hàng nắm lấy tay một nữ sinh nhìn cô cười nói: “A Tây, đây là bạn gái của anh!”. Lúc đấy, Mộ Tây hiểu được cô ở trong lòng anh chỉ là bạn bè mà thôi.

Mộ Tây ngồi như vậy một hồi lâu, Hứa Diệc Hàng cũng không hề lên tiếng, nhưng dù cho có đứng cách nhau một tấm ván cửa dày cô vẫn biết anh vẫn đang đứng đó chỉ là không có lên tiếng mà thôi.

Mộ Tây ném mình lên trên giường, vài ngày không ngủ giường tích một tầng bụi, cô có hơi khoa trương ho khan lên vài tiếng. Mới mấy ngày không quan sát, dây trường xuân bên cửa sổ cũng đã mọc vào tận bên trong. Mộ Tây dùng chân lay lay sợi dây trường xuân đỏ thắm.

Không phải như vậy đâu. Mộ Tây nhớ lại trong kí ức Hứa Diệc Hàng đối đãi với cô rất lạnh lùng, vì sao lai trở nên yêu thương nồng nàn như vậy.

Điện thoại của cô tự nhiên rung rung, sau khi bắt máy lại nghe được thanh âm của Lục Nhược truyền đến: “Ngày mai buổi sáng đi xem nhẫn cưới!” Tiếp sau đó chỉ còn lại âm thanh “Tút. Tút” từ đầu dây bên kia.

Mộ Tây ném điện thoại lên trên, chiếc điện thoại năm năm vẫn không đổi, theo bàn tay cô ném lên lại rơi xuống, lập lòe trong bóng tối.

Mất ngủ. Lá trường xuân bên cửa sổ bị Mộ Tây vặt không còn một mống, cô ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt Lục Nhược lại hiện ra trước mắt. Mộ Tây che mắt đứng lên, ở trên giường lăn qua lăn lại tìm cơn buồn ngủ.

Sáng sớm hôm sau mặt trời dần lên cao, Mộ Tây ôm gối che trước gương mặt đang ngủ say.

Một đêm không ngủ kết quả là Mộ Tây ngủ suốt một ngày. Cô vác đầu óc mê muội xuống giường là khi trời sáng tinh mơ đã chuyển thành rực rỡ kim quang.

“Nguy rồi!” Nhớ tới cú điện thoại ngày hôm qua của Lục Nhược, Mộ Tây lập tức tỉnh ngủ, sờ sờ quần áo muốn đổi.

Cái gì đó bị cô dẫm lên, miệng cô không than kêu muộn.

Mộ Tây chạy xuống khỏi giường, xoay người kiểm tra. Là nhẫn Mộ bà cho cô mà, chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới mặt trời.

**

Khi Lục Nhược tiến vào phòng họp chỉ có một mình Cố Lãng đang ngồi thưởng thức đồ ăn ngon trong phòng lớn.

Mặt trời chiều ngả về tây, hoàng hôn trên thành phố S rất đẹp. Những tia nắng còn sót lại xuyên qua tấm kính lớn bắn lên mặt bàn họp trơn bóng, chiếu ra vô số tia sáng nhỏ, những hạt bụi bình thường không thấy bồng bềnh trôi nổi trong không trung.

Cố Lãng vui vẻ cắn miếng bánh bao, lập tức có một dòng nước gì đó chảy ra, anh nếm thử một ngụm, ách, ngọt quá, ngọt quá, ngọt phát khổ, anh phải nhấp một ngụm nước.

Lục Nhược dậm chân đi vòng quanh bàn họp một vòng đến trước mặt anh, tiện tay đá chiếc ghế cản đường trước mắt “Phanh” một tiếng, chiếc ghế dựa bị đập đến vặn vẹo biến hình, chiếc ghế xoay bị va đập cũng quay tròn vài vòng.

Anh vẫn chưa hết giận, nâng đôi chân dài một cước đạp lên “Bang” môt tiếng, ghế dựa bị gãy làm đôi. Tựa như phá hư đồ đạc một hồi anh mới tiêu hết sạch khí lực của bản thân, anh lại lấy thêm một chiếc ghế khác đi vào, đập vào cái ghế dựa đáng thương kia một cước tựa như muốn đập nó tan thành từng mảnh.

Rốt cục Cố Lăng cũng ăn hết mấy cái bánh bao, sau nhấp nhấp một ngụm cà phê, mới thở phào nhẹ nhõm. Cúi đầu nhìn xuống hộp cơm, hài lòng, tốt lắm đã giải quyết xong một cái còn hai cái mà thôi, anh nhất định phải ăn cho hết. Ngón tay thon dài miễn cưỡng kẹp lấy một cái nắm cơm hình mặt con chuột, anh thổi thổi cào mặt con chuột lấy dũng khí, đem giơ trước mặt Lục Nhược: “Quà sinh nhật.”

Lục Nhược hùng hổ lấy đâu ra một cái hòm đem ném cho anh: “Đệ đã làm xong việc rồi, cầm lấy!”

Cố Lẵng nhăt đồ vật trên bàn lại, hảo tâm mời Lục Nhược: “Tiểu Mạn cùng Hiều Nhiễm làm bánh bao đường, có muốn nếm thử hay không? Buổi tối trở về còn có tiệc!”

Lục Nhược đánh giá hai hộp cơm còn sót lại trên bàn, híp híp mí mắt, đảo một vòng quanh phòng họp hỏi: “Đại ca đâu?”

Cố Lẵng lau nước đường dính trên tay: “Ngày mai, An Cung Nho nộp tiền bảo lãnh ra tù, anh ấy cùng An Nhiên đi đón rồi.” Anh nâng mắt lên nhìn Lục Nhược cười nói: “Muốn gây dựng lại An Cư!”

Lục Nhược cười xùy một tiếng: “Lúc trước ăn luôn An Cư là anh, hiện tại lại muốn gây dựng lại, đầu óc của Đại ca để đi đâu rồi?”

“Cậu dám nói những lời này trước mặt Nam Tử”. Cố Lẵng đem chiếc bánh bao cuối cùng ra “chiến đấu”, “Nghe nói 28 tháng sau cậu muốn kết hôn với lái xe của cậu.”

Lục Nhược liếc anh mắt trắng dã, đều đã biết cả còn dùng cái kiểu hỏi nghi vấn này là sao?

“Như thế nào còn chưa đem tới nhà anh giới thiệu, Tiểu Mạn còn chưa biết cô ấy đâu.”

Lục Nhược phiền lòng vỗ mạnh xuống bàn: “Nhị ca, anh đừng có chơi khó em mà!” Sáng sớm anh đem xe đi đón Mộ Tây, ai ngờ ra mở cửa lại là một người đàn ông đang mặc quần áo ngủ. Thực là muốn ép cho người ta tức phát điên, mà gã kia còn nghiễm nhiên mở miệng lấy cái giọng chủ nhà ra hỏi anh: “Anh đến tìm A Tây? Cô ấy còn đang ngủ.” (Ha ha~~)

Hắn còn khẽ mỉm cười, trên mặt còn lưu lại mùi rượu. Lục Nhược đã đem nắm đẫm giơ lên quá đầu lại buông lỏng ra.

Cố Lẵng đã ăn xong cái bánh bao, lại uống một ngụm cà phê: “Ai có thể làm cho cậu kinh ngạc đến vậy? Anh phục kẻ đó.” Anh quan sát kĩ gương mặt tối tăm của Lục Nhược: “Tiểu lái xe cùng người khác có hành vi ám muội?”

Lục Nhược mặt bình tĩnh, đâu chỉ ám muội.

“Cậu bị từ hôn.” Cố Lẵng lớn mật đoán.

“Không có!” Lục Nhược phẫn nộ nói. “Thiếu gia ta ghét cô, tìm đối tượng khác kết hôn!” Giỏi lắm, buổi tối mới vừa chia tay anh xong, lại ở chung với một người đàn ông khác. Đã có người khác lấy rồi không cần anh nữa. Lục Nhược càng nghĩ càng uất ức, không phải bị lừa thì là cái gì?

Lúc ấy anh dễ dàng mở cửa, lại nhìn thấy cô ta mới ngủ dậy còn rớt cả nước dãi ra ngoài. Bất quá nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô, tốt lắm còn vì mối tình đầu quay lại mà kích động đến mất ngủ.

Lục Nhược tháo bỏ chiếc nhẫn kia hiên ngang bỏ đi, ai cần chứ!

“Làm ra vẻ như vậy, nhưng cậu lại lấy đồ đạc ra để xả giận, chẳng lẽ cậu không đấu lại nổi với đối phương?” Cố Lẵng cảm thấy thấy bất khả tư nghị, Lục Nhược luôn luôn mắt cao hơn đỉnh, thấy anh lúc này, Cố Lẵng còn không ngừng châm chọc.

Lục Nhược hứ một tiếng: “Tôi không giống như ai kia chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Thiếu gia đây không có thiếu con gái theo, mà phải đâm đầu vào cô ta.”

“Gã kia có phải là mối tình đầu của tiểu lái xe?” Cố Lãng nhất thời có chút sở ngộ: “Đối thương áo gấm về nhà, cảm thấy có đủ điều kiện theo đuồi tiều lái xe. Mà cậu…” Anh chỉ Lục Nhược: “…rất cao thượng, cho rằng tình yêu đích thực của tiểu lái xe đã trở lại, nên làm cho cô hạnh phúc. Cậu liền yên lặng ra đi, một mình nhấm nháp mối tình đau đớn.”

Jumbo said: Lâu rồi Lãng ca âm hiểm mới tái xuất giang hồ!

“Anh có thấy ghê tởm hay không?” Lục Nhược thẹn quá hóa giận, anh sắn tay áo muốn đánh nhau. Cố Lãng nói cũng không hẳn sai, anh cũng là có ý như vậy. Hắn đã trở lại, cho nên anh – Lục Nhược, có thể giúp cho phần bất an ở trong lòng cô ấy bấy lâu biến mất.

Cố Lãng nhìn vẻ mặt anh đỏ mặt tía tai, vuốt cằm có chút suy nghĩ: “Thực là như vậy? Tiểu Tam, cậu quả thật là hảo hán.”

Jumbo said: Cái này là chơi chữ mà! Cỗ Lãng âm hiển tái suất lần 2. Beta lại mới thấy. Tiểu Tam cũng có nghĩa là kẻ thứ 3 chen vào!

“Khốn kiếp, anh đừng có trưng ra vẻ mặt như vậy được không?” Lục Nhược giận càng thêm giận, tuyệt đói là Cố Lãng bị Tần Tiểu Mạn ăn mòn đồng hóa!

Cố Lãng nhìn đồng hồ: “Tốt lắm, anh đi đưa mấy bảo bối nhà anh về, cậu cứ tiếp tục ở đó ngu ngốc.” Trước khi đi, anh ném cho Lục Nhược một tờ báo: “Xem đi, gió đợt này có biến động, cậu nên chú ý.”

Lục Nhược nhanh chóng lướt qua trang đầu, sửng sốt một lát rồi vò tờ báo thành một đống.

**

“Con trai thị trưởng từ hải ngoại về có hy vọng đại triển quyền cước …” Mộ Tây nhìn chằm chằm vào tờ báo gằn từng tiếng thì thầm, ảnh Hứa Diệc Hàng chiếm cứ nửa trang báo, anh mang theo bằng học sĩ, thân là học sĩ trường quốc tế.

Cô ngẩn đầu lên, nhìn người đàn ông bên cạnh: “Hứa Diệc Hàng, anh rốt cuộc giấu em bao nhiêu điều nữa?”

“Việc cuối cùng cũ bị lộ.” Anh hướng về tờ báo bĩu môi, bưng chén trà thực tự nhiên ngồi bên người cô, cô thu lại đôi chân đặt ở trên sô pha tránh sườn đùi anh, cảm giác lãnh lẽo từ dưới truyền lên. Anh cúi đầu nhìn đôi chân trắng như tuyết của cô: “Như vậy không lạnh hay sao?”

Mộ Tây xấu hổ, cùng anh có khoảng cách. Cô rời ghế sau, phát hiện anh mặc tạp dề của cô đang ở trong phòng bếp nấu cơm. Hứa Diệc Hàng một tay đầu bếp có hạng, làm người khiêm tốn có lễ, không cao ngạo, không su nịnh, khí khái anh tuấn. Hình ảnh như vậy chính là loại nam nhân mà con gái trẻ như Mộ Tây rất hâm mộ. Nhìn thấy bộ dáng hoang mang rối loạn của cô, anh đem bát canh còn nóng hổi đặt lên bàn, gọi cô đi tới: “Đói bụng chưa, ăn một chút đi!” Cô liền giấu nhẫn trong lòng bàn tay đi, buồn không lên tiếng tiến lại bàn ăn. Chẳng qua khi ăn no xong lại thấy trướng trướng như thiếu mất cái gì.

“Đêm mai làm bạn gái anh nhé!” Lặng im trong chốc lát, Hứa Diệc Hàng mở miệng: “Em có biết, đón gió tẩy trần!”

“Ngày mai em còn phải đi làm!” Mộ Tây nhỏ giọng nói. Hứa Diệc Hàng trước mắt cô cảm thấy vô cùng xa lạ, khí thế bức người tỏa ra mạnh đến mức nụ cười hiền hòa của anh cũng không che dấu đi được.

“Buổi tiệc diễn ra vào buổi tối” Hứa Diệc Hàng nói.

Mộ Tây cả giận nói: “Anh có phải thấy em thích anh quá hay không mới bức em như vậy?” Cô đã suy nghĩ rất lâu xem nói như thế nào cho thích hợp không ngờ giận quá mất khôn nói ra mất rồi. Lời vừa thoát ra khỏi miệng cô có cảm giác như trời long đất lở.

Hứa Diệc Hàng lắc đầu: “Ngược lại là đằng khác!” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cô nhìn thấy đôi con mắt ánh lên nhìn cô của cô tựa như nhất chỉ giết hổ giấy. Cô có chút hoảng hốt, bỗng dưng nhớ tới mùi hương thơm thoang thoảng trong phòng bếp, ai đó đùa giỡn lưu manh thật giống ánh mắt người kia.

“Đùng rồi” Anh đột nhiên chuyển đề tài: “Lục Nhược..”

“Anh ấy là ông chủ của em!”

Hứa Diệc Hàng biểu hiện có chút nghiêm túc: “A Tây, trước đây khi ở Mĩ ở bang C có làm luật sư vài năm, khi đó có nghe thấy, anh ta không phải là người tốt nên cách anh xa xa một chút.”

**

Hứa Diệc Hàng, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại bữa tiệc, anh một bên ôm cô, một bên cùng bạn bè thân thuộc chào hỏi qua lại, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Cô vốn đã cự tuyệt nhưng rốt cuộc vẫn đi cùng anh nhưng trong lòng lại rất hoang mang.

Mộ Trung đến nơi lại thấy cô cùng Hứa Diệc Hàng đứng cùng một chỗ, sắc mặt đại biến, nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm của người làm quan.

“Bác Mộ lâu rồi mới gặp bác.” Hứa Diệc Hàng điềm nhiên chào hỏi.

“Bố” Mộ Tây có một chút chột dạ, thanh âm nhỏ yếu tưởng như không nghe thấy. Bên hông bỗng trở nên căng thẳng. Hứa Diệc Hàng đem tay ôm thật chặt hông cô, động tác này của anh xem ra chính là khiêu khích mà, thật sự là … đáng đánh!

Mộ ly rượu hồng hắt lên mặt Hứa Diệc Hàng, làm thâm một mảng trên bộ âu phục.

“Thật ngượng quá, là tôi lỡ tay”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.