Ly rượu màu hổ phách, Lục Nhược nhẹ động ngón tay làm chiếc ly kêu leng keng. Anh cầm cốc rượu bày ra một bộ mặt rất xin lỗi.
“Không sao.” Hứa Diệc Hàng buông tay Mộ Tây ra, cởi áo vest ra nhưng chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng đã bị nhiễm đỏ màu rượu.
“A Tây, anh đi thay bộ quần áo khác!”
“Dạ.” Mô Tây trầm ngâm đáp.
Khóe môi ấm áp, cô nhìn nụ cười ấm áp trên mặt Hứa Diệc Hàng, anh có chút sủng nịnh ôn nhu vén tóc cô, nói: “Chờ anh!” Hai chữ vừa thốt ra nghe thật gắn bó, một không khí ái muội không biết từ đâu bay tới.
Hứa Diệc Hàng đi khỏi, Mộ Trung nhìn Mộ Tây chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chung quy là buông tiếng thở đài bỏ lại một câu: “Tự giải quyết cho tốt!” liền đi ra khỏi hội trường.
Lục Nhược sau lưng siết chặt bàn tay vừa rồi cầm ly rượu bị hắt đi, “Rắc” một tiếng ly rượu còn lại rơi xuống đất. Anh trợn mày kiếm nhìn Mộ Tây chất vấn: “Vừa rồi là tôi cố ý thế nào?”
“Lục Nhược thì ra anh ở trong này nha!” Một cô gái mặc một bộ váy màu lục nhạt tiến vào, đem tay lồng vào cánh tay Lục Nhược. Cô nhìn Mộ Tây cười cười nói, trên người cô tỏa ra hương vị của một nghệ thuật gia.
Mộ Tây biết cô thường xuyên xuất hiện trên các trang bìa tạp chí nghệ thuật – Vu Phiên Phiên.
Hiển nhiên Lục Nhược không giới thiệu hai cô với nhau, cắn cắn viên đá trong miệng cầm tay Phiên Phiên rời đi.
Mộ Tây bị bỏ lại một bên, cô đi lại một chiếc sô pha nhỏ tại một góc khuất. Nửa đường bị Hứa phu nhân ngăn cản, bà có vẻ đẹp rất cao ngạo, dù ở trước mặt ai cũng vẫn rất tự nhiên, giữ bình tĩnh.
“A Tây hôm nay ngay cả cháu cũng đến muốn đối xử tàn nhẫn với bác sao?” Hiển nhiên Hứa phu nhân hôm nay đã mất bình tĩnh, “Cháu đừng để bị nó lừa gạt, nó đến đây hôm nay, bày ra cái vẻ mặt nói nói cười cười với bạn bè chẳng qua là để trả thù bác và bố nó mà thôi! Cho nên bố cháu mới bỏ đi!” Gương mặt vốn xinh đẹp đến tinh xảo nay bị tức giận làm vặn vẹo.
Mộ Tây nhìn đám phóng viên cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Bác, đừng như vậy. Nếu người nhận anh ngay từ đầu thì đâu xảy ra cơ sự này. Chuyện này con cũng không can dự vào được!”
Ánh sáng lung linh của chiếc đèn pha lê chiếu lên khuôn mặt Hứa phu nhân đặc biệt trắng bệch, cô hồn bay phách lạc cầm lấy ly rượu nói: “Đúng vậy là do ta nghĩ không thông” Tay thon dài xinh đẹp của bà chạm lên bụng: “Tại ông ấy không cho bác có con…”
Mộ Tây tránh ra chỗ khác, ân oán của các bậc tiền bối cô không muốn dính vào. Cô thấy mình thật may mắn khi có bà nội lo cho mình. Mộ bà tâm hồn lương thiện, bọn họ được bà chăm sóc thật tốt, nếu ngược lại trao cho ông nội người chỉ suốt đời biết đến thư họa cùng rượu ngon thì bọn họ đã sớm hỏng rồi. Thời thơ ấu của bọn họ cũng thật đẹp, không bị cuốn vào vòng danh lợi của cuộc sống. Chỉ cần có người thực sự quan tâm chăm sóc thì hạnh phúc sẽ thật nhanh đến thôi.
Hoàn toàn bất ngờ. Mất điện. Toàn bộ đại sảnh một mảng tối đen.
Mọi người bị mắc kẹt trong phòng thật sự bị kinh hoàng “Tại sao lại có thể như vậy?” Nhà hàng Nghê Thường có hệ thống cấp điện riêng, Lục tổng bọn họ thường xuyên bảo trì kiểm tra, ngày hôm qua rõ ràng không có việc gì.
Hỗn loạn một mảng, Cố Lãng ôm con gái bảo bối của anh vào trong, cô bé gái cầm trong tay cái gì đó vung vẩy trông rất là vui vẻ. Nhân viên phục vụ nhìn thấy cái thứ đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trông cái đó rất giống cài cần gạt của cầu giao tổng.
“Không có việc gì đâu, Hiểu Nhiễm nghịch ngợm làm hỏng cần gạt cầu giao tổng, chỉ cần sửa một chút là xong.” Cố Lãng trấn an mọi người.
Nhân viên phụ trách vội vàng đi lấy áp thay thế, Tần Nhiễm ôm Cố Lãng tranh công: “Bố, con đem cái này gạt xuống. Bố nói phải giữ lời, bảo chú Ba làm búp bê nam cho con. Phải đẹp trai như bố vậy đó!”
**
Trong bóng tối Mộ Tây bị ai đó đụng phải, cô lảo đảo ngã xuống, lúc đứng dậy lại phát hiện giày cao gót đã rớt mất một chiếc.
Đèn vừa tắt, Lục Nhược vội vàng chạy về phía Mộ Tây, hoàn toàn theo bản năng thúc giục, anh nghĩ phải giữ cô bên cạnh không cho cô chạy loạn. Đi được nửa đường anh đụng phải vật gì đó, anh một cước đá văng vật kia ra xa.
“A, giày của tôi.” Mộ Tây khập khiễng chạy lại lại thấy giày của cô bị ai đó đá thẳng ra ngoài, nằm im dưới ánh trăng. Thình lình chân bị ai đó giữ chặt, giãy không ra.
“Buông ra.” Nhớ lại vừa nãy anh với cô hờ hững, trong lòng Mộ Tây có chút tức giận. Không kêu lên một tiếng chán ghét anh ta bỏ qua một bên. Cô đi làm, rõ ràng mang xe chạy đến dưới lầu, anh liền như làm ngơ không thấy, lên xe thể thao phóng đi trước mặt cô.
“Em đừng lộn xộn, đừng để bị người ta dẵm phải chân.” Lục Nhược thấy mình thật may mắn bỗng dưng mất điện, thật tốt. Anh dẫn cô đến nơi ít người lui tới.
Mộ Tây đá nốt chiếc giày còn lại đi, theo chân anh.
Hai người tiến tới một chiếc sô pha trống, ai cũng không muốn mở lời trước. Khung cảnh xung quanh thật lộn xộn, không khí này làm người ta không thoải mái càng khiến Mộ Tây thêm xấu hổ trầm mặc.
Lục Nhược mở lời trước: “Lúc trước là thái độ của anh không đúng.”
Mộ Tây sửng sốt, anh ta đang là xin lỗi sao?
“Nhẫn tôi đã trả cho em rồi. Về sau, uhm, về sau em không cần lái xe nữa, cũng không làm thư kí nữa. Bên nghiệp vụ sân khấu của anh thiếu người, em đến làm việc đi. Đừng nói là anh làm khó dễ… Anh xem qua sơ yếu lý lịch rồi, không tệ. Nếu cảm thấy bên đó không hợp có thể đến phòng tiêu thụ. Bất quá khi phỏng vấn, nếu có hỏi anh sẽ giúp.” Lục Nhược nói không đầu không đũa, con mẹ nó, trong lòng thực uất ức, cùng cô nói gì vậy.
Mộ Tây vẫn là im lặng. Lục Nhược nói lớn: “Em đừng tưởng anh chúc phúc cho em, em kết hôn anh sẽ không đưa hồng bao!”
“A Tây, em ở đâu?” Tiếng Hứa Diệc Hàng từ xa vọng lại.
Lục Nhược buồn chán nắm nhẹ quần áo, thật muốn đánh cho anh một quyền: “Tốt, tôi đi.” Suy nghĩ một chút đem áo vest quăng cho Mộ Tây: “Cứ đi như vậy đi. Không cần tìm giày nữa.”
Mộ Tây kéo tay anh lại: “Chờ đã.” Cô quay sang hỏi anh: “Anh đoán, anh ta có tìm được tôi hay không?”
“Thật là!” Lục Nhược lên giọng khinh thường: “Kêu một tiếng là được.” Nói xong anh liền giơ cánh tay muốn với gọi, Mộ Tây đem thân mình úp sấp lên người Lục Nhược ngăn lại: “Đừng vậy, để thử xem.”
Thử một lần xem anh có thể tìm được cô hay không. Nếu là tìm được, cô nguyện ở cùng một chỗ với anh. Mộ Tây trộm nghĩ đợi anh lâu như vậy, nay anh dễ dàng có được cô, đâu dễ dàng như vậy, không nên…
“Phiền em đứng lên trước có được không?” Giọng Lục Nhược có phần gấp gáp. Cô mặc váy ngắn, liền như vậy áp sát người anh, lại còn không an phận cọ xát, thân hình mềm mại khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.
“A Tây.” Thanh âm của Hứa Diệc Hàng gần trong gang tấc.
“Em thắng.” Lục Nhược nói nhỏ qua kẽ răng.
Mộ Tây đột nhiên ôm cổ anh, kéo xuống, bất ngờ hôn anh. Anh nghe được âm thanh hô hấp dồn dập của cô: “Ôm tôi!” Anh cũng rất tiện nghi đem cô ôm vào lòng, cánh tay nhẹ nhàng, thân hình cao lớn. Cô trốn ở trong ngực anh, cơ hồ toàn bộ đều bị che khuất.
Giọng Hứa Diệc Hàng xa dần, Mộ Tây vẫn ôm chặt vai Lục Nhược. Hứa Diệc Hàng tôi thật không muốn cùng với anh! Bị anh lợi dụng thật hạ thấp giá trị của tôi…
Lục Nhược kề trán vào trán cô, giọng khàn khàn: “Là em tự tìm đến!” Anh hôn cô thật hung hãn, mãnh liệt. Mộ Tây nghển cổ đáp lại, cơ hồ như muốn hít thở không thông. Tay anh nâng lưng cô lên, vuốt ve tấm lưng trần. Tay anh nắm chặt eo cô áp sát vào người anh, ra tăng lực đạo như muốn hòa làm một.
Mộ Tây nhớ Hứa Tiên từng bị khóa trụ ở xương quai xanh, một kim xuyên qua cả người bị khống chế giống như bị xiếng xích tâm hồn. Nếu đã vậy thì cứ tiến vào đi. Lục Nhược, cái tên xấu xa này khóa trụ ta, ta liền theo ngươi. (truyện về Hứa Tiên mọi người tìm hiểu ở đây http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapt... 190305.htm)
Cô không biết khi nào thì chính mình rơi nước mắt. Chỉ biết cô khóc mà không rõ thời điểm nước mắt rơi xuống, môi cô bị anh cắn cảm giác thật đau. Lục Nhược nhanh chóng nuốt lấy âm thanh của cô lại di chuyển xuống cổ thở hổn hển, cứng cỏi nói: “Em vừa như vậy, hắn tìm ra mới là lạ.”
Anh đem cô từ dưới thân anh đặt trở lại sô pha. Ngực anh theo từng hơi thở phập phồng lên xuống. Mộ Tây nhìn thấy mái tóc của anh dưới ánh trăng đen bóng, mượt mà. Anh tháo caravat, miệng hé ra thở hồng hộc, hướng mắt nhìn xuống bóng dáng kia.
Mộ Tây kéo kéo tay áo anh, nói: “Lục Nhược, tôi…” Cô lấy chiếc nhẫn từ trong ví ra đưa cho anh: “Tôi vẫn muốn kết hôn với anh. Anh đừng hiểu lầm.”
Lục Nhược kinh ngạc, lập tức ra vẻ lạnh lùng quay đi: “Tôi không muốn.”
“Anh xem,” Mộ Tây ra sức phân tích: “Hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, hai bên cũng có giao tình. Hứa Diệc Hàng, cả bố mẹ tôi đều không đồng ý. Hứa phu nhân là dì em. Hơn nữa hôn anh cũng hôn rồi, sờ anh cũng sờ rồi!” (o__O) Lưỡi của cô đảo một vòng nhưng thế nào cũng không hợp lý, loạn một hồi mới xong.
“Đúng vậy, trừ việc em không thích tôi, chúng ta xác định thích hợp.” Lục Nhược vừa xấu hổ vừa giận giữ, anh rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? “Đương nhiên tôi cũng không thích em!” Lớn như vậy, lần đầu tiên anh bị một tên đàn ông khác diễu võ dương oai trước mặt, còn bị một người con gái qua cầu rút ván (nguyên bản là tả diêu hữu bãi cũng chẳng biết là chi. Thôi dịch tạm, có b nào biết thì giúp bạn với)
Mộ Tây bị anh hắt một gáo nước lạnh, nước mắt lưng tròng. Anh, anh như thế nào vẫn tức giận!
Cô đem nhẫn giơ ra trước mặt anh: “Rốt rốt cuộc anh có muốn kết hôn hay không?”
Lục Nhược thô lỗ cướp chiếc nhẫn.
Mộ Tây ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, thật tròn, hương hoa hồng thoang thoảng từ bên ngoài truyền vào, bên cạnh nhất định có vườn hoa. Tốt, hoa dưới ánh trăng thực thích hợp biểu tình đạt ý.
“Lục Nhược…”
“Cái gì?” Lục Nhược hung dữ trừng mắt, không khéo, đèn bật sáng. Xung quanh reo mừng.
Mộ Tây nhìn Lục Nhược, túm lấy cổ áo anh, lửa giận trong lòng chạy đi hết: “Anh đứng lên đi. Xấu hổ.”
Lục Nhược nhìn thấy Hứa Diệc Hàng rẽ đám đông tiến đến, dã tâm trả thù bùng lên, anh đem Mộ Tây kéo vào lòng cùng đứng lên: “Xấu hổ? Em thì đẹp lắm đấy?”
Mộ Tây nhìn anh ngây thơ bĩu môi, ngại ngùng nhếch miệng, học anh chu môi hôn. Khóe mắt cô còn đọng vài giọt nước mắt, không được tự nhiên cho lắm. Nhưng Lục Nhược lại nhìn ngây ngốc, nhìn thật không ra cô ở trước mặt đại thiếu gia anh cũng sẽ thẹn thùng!