Đã hết một tuần mà công ty thám tử vẫn
không tìm ra được bất cứ tội nào mà Ông Sơn phạm phải. Ông ta đã luồng
lách qua các khe hở của pháp luật, dù giờ có cãi lí như thế nào cũng
không thể nào buộc tội ông ta, như thế mới thấy luật pháp đối ngoại vẫn
còn phải được cải tổ nữa.
Lan không phải hạng
người chờ giặc đến nơi rồi mới đánh, để giặc đẩy mình vào thế bị động
rồi mới phản công. Tốt hơn vẫn nên đi trước một bước đưa cá vào lưới.
Một con cá nhỏ thì làm sao có thể thoát khỏi tấm lưới dày đặc được tung
tứ phía. Để rồi xem con cá đó sẽ giãy dụa trước giờ phút sống còn như
thế nào
-----------------------------------------------------------------------------
Cuộc đàm phán của hai bên công ty bao gồm Kenchi người đại diện SK và ông
Sơn chủ tịch công ty Nguyễn Thị diễn ra vô cùng gay gắt. Biết nói không
lại Kenchi, ông Sơn tức giận đập bàn đứng dậy. Ông làm sao có thể nghĩ
đến mục đích của cuộc đàm phán này lại là hủy hợp đồng, đền bù gấp ba
lần gia tài của công ty SK kia, cả đời ông minh bạch, bây giờ lại lòi ra một vụ trốn thuế, làm sao có thể?
Ông Sơn cứ
thế bỏ về trước cái cười đầy ngạo nghễ của Kenchi, anh tin sẽ có một
ngày ông ta sẽ đến tìm gặp anh để đền bù tiền vốn theo hợp đồng đã định
sẵn
---------------------------------------------------------------------------------
Ông Sơn trở về công ty lập tức cho kiểm tra lại sổ sách cùng các hóa đơn
thu chi theo thuế nhà nước, và quả thật đã có một khoản tiền thuế lớn đã bị cắt xén. Ông Sơn nổi giận đùng đùng cho gọi kế toán chịu trách nhiệm quản lý thuế này nhưng thật không may vị kế toán kia 2 ngày nay không
thấy đi làm. Bấy giờ ông Sơn mới vỡ lẽ ra chính mình đã bị gài bẫy, đã
bị đưa vào tròng. Từ đầu đến cuối ông đều bị dẫn dắt một cách dễ dàng,
đến nhân viên công ty cũng bị gài vào thì công ty SK kia không phải tầm
thường, ông Sơn lúc này chỉ có thể trách mình quá sơ ý, để giờ phải mang tội danh trốn thuế này.
Ông Sơn lặng người
suy nghĩ, ông đã giành đến ba ngày chỉ để suy nghĩ cái vấn đề cấp thiết
bây giờ. Nhưng mọi chuyện có lẽ đã quá rõ ràng, nếu ông không đền bù,
chắc chắn tội danh bị người khác ngụy tạo kia của ông sẽ đến viện kiệm
soát, đến lúc đó ông còn thoát nổi ư? Còn nếu ông đền bù, chẳng phải tất cả cơ ngơi của ông đều sẽ sập đổ sao? Tính ngã nào cũng đều bất lợi cho ông! Công ty SK rốt cục do người nào lãnh đạo lại có thể đi một bước
hiểm độc như thế, làm ông phải tiến thoái lưỡng nan
Bà Lệ bước vào phòng thì phải giật mình vì bội dạng tiều tụy sơ xác kia
của chồng mình, trên mặt ông râu đã mọc lỏm chỏm, trông ông giờ lại càng già hơn lúc nào.
“Mình, có chuyện gì?”
“Công ty sắp không giữ được nữa rồi!”
Rồi ông Sơn lại kể tất cả mọi chuyện cho vợ mình nghe, tất cả từ đầu đến
cuối. Bà lệ ánh mắt ngoan độc nhìn xa xăm, cơ hồ nếu bà biết kẻ nào đang lãnh đạo công ty SK kia bà sẽ làm cho kẻ đó sống không bằng chết. Đầu
óc nhanh nhẹn đầy thủ đoạn của bà ta nhanh chóng hoạt động, một chốc sau bà ta lại nhìn sang chồng mình cười tươi
“Sao chúng ta không nhờ tập đoàn IT giúp đỡ? Chúng ta có thể trở thành thông gia với bên đó mà, chỉ cần thúc đẩy mối quan hệ của Thư và Quân là
được”
“Không được, tôi không thể lấy hạnh phúc con gái ra trao đổi được”
“Không phải trao đổi, chẳng phải Thư và Quân yêu nhau sao?”
Bà Lệ đúng là ranh ma, bà ta làm sao có thể bỏ qua món ăn béo bở kia được, vốn bà đã muốn xúc tiến mối quan hệ hai bên từ lâu rồi nhưng vẫn là từ
từ sẽ tốt hơn, nay công ty đã như thế, cái quan hệ kia cũng nên đi đến
hồi kết tốt đẹp thôi!
Ông Sơn ngẫm nghĩ đôi chút lại thấy vợ mình nói có ý đúng, dù sao công ty cũng đang trong lúc khó khăn, cũng không nên kì kèo.
Không chậm trễ, ngay chiều hôm đó bà Lệ lâp tức tìm gặp mẹ của Quân để hai
bên bàn trước chuyện đính hôn, hai bà mẹ hình như rất tâm đầu ý hợp, nói đến đâu đều hợp ý đến đó, còn cười rất vui vẻ, nhưng mẹ Quân có biết
rằng con trai bà thực chất không có yêu gì cô nàng Thư kia không, vốn
con trai bà sống đến giờ cũng chỉ để trả thù cho cô gái mang tên Sakura
mà thôi!
----------------------------------------------------------------------------------
Hai ngày sau tin tức hai tập đoàn lớn chuẩn bị có hỷ sự lập tức bay khắp
các ngõ ngách ở Việt Nam, rồi còn lan sang tất cả các nước khác kể cả
Nhật. Misaki đọc những dòng chữ trên tờ báo doanh nhân rồi cười khẩy,
tưởng mượn hơi tập đoàn IT thì có thể vực dậy công ty sao? Có khi cái
tập đoàn kia còn bị SK vơ vét hết tài sản cũng nên.
“Giờ này chắc Sakura cũng đọc tin tức rồi! Em ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?”
Misaki lấy làm thích thú với những gì Lan nghĩ, phải chăng nó cũng đang nghĩ
như Misaki hiện giờ. Càng nghĩ tới, Misaki càng khinh thường hạng người
vì quyền lợi của mình mà bán cả con gái kia,
“Em đang cười cái gì?”
Giọng nói không cảm xúc của ai đó vang lên làm Misaki giật mình, cái chân
đang ung dung gác trên ghế kia của cô cũng lập tức rút về. Misaki quay
người ra khỏi cửa nhìn kẻ đang bước vào. Kai hôm nay đơn giản chỉ với
một chiếc áo pull trắng và quần Jean đen thôi nhưng cũng đủ thu hút ánh
mắt của ai đó.
Misaki ngẩn ngơ một lúc rồi lại gãi đầu ngượng ngùng
“Em có cười cái gì đâu chứ! Mà anh đọc tin tức sáng nay chưa?”
“Tin gì?”
Kai vừa hỏi sau đó nhanh tay giật lấy tờ báo trên tay Misaki, những hàng
chữ to tướng của trang đầu tiên đập vào mắt anh làm anh không khỏi khinh thường người đàn ông kia, rồi đến một cái liếc mắt nhìn tiếp anh cũng
chẳng nhìn, cứ thế quẳng tờ báo vào sọt rác gần đó
“Loại người đáng khinh!”
“Dù sao đó cũng là ba anh mà!”
“Anh không có ba, chẳng có người ba nào giống như ông ta, đã phụ mẹ thì
thôi, đến những đứa con của mình cũng không đến nhìn mặt thử một lần.
Ren nó luôn mong mỏi một người ba tốt, ông ta thì không thể nào đáp ứng
được, bọn anh lại càng căm hận ông ta. Em cũng đã hiểu rõ nên sau này
đừng có nhắc từ ba trước mặt anh nữa”
Đây là
lần đầu tiên Misaki nghe anh nói nhiều đến thế, công sức cô làm anh bực
bội cũng không uổng phí. Nhìn bộ dạng nửa băng nửa lửa kia của anh,
Misaki không thể nín cười được nữa mà bật cười khanh khách. Một ngôi nhà im ắng như tờ nhanh chóng vang dội tiếng cười đùa trong trẻo của một cô gái, cũng vì thế ngôi nhà trở nên sinh động, giống như một nơi có người ở hơn.
Bên trong nhà Kai vẫn nói chuyện,
Misaki vẫn cười hồn nhiên nhưng có ai biết rằng bên ngoài cửa cậu nhóc
10 tuổi đang dấu tranh với những tư tưởng đối nghịch, một chốc cậu liền
rời khỏi nơi đó, cậu bỏ chạy thục mạng, nơi cậu muốn đến, dự định sẽ đến còn chưa hình dung ra trong đầu cậu, trong đầu cậu lúc này trống rỗng,
cậu không biết nghĩ thứ gì, mọi chuyện đều rối cả lên
----------------------------------------------------------------------------------------
Kai đẩy mạnh cửa chạy vào, nhìn anh lúc này trông thật khổ sở, đến thở cũng không được. Lan nhíu mày, anh 2 rất ít khi có dáng vẻ này, chắc có vấn
đề gì đó quan trọng lắm nên anh mới có bộ dạng đó. Một cỗ bất an dâng
lên trong lòng nó, giữa hai anh em có cái gì quan trọng hơn người mẹ
không bình thường kia chứ. Lan đứng bật dậy, hốt hoảng hỏi
“Anh 2, có phải mẹ lại có chuyện gì không?”
“Không…là Ren…nó… nó đã đi tìm ông ta…”
Cái tin anh vừa nói cho nó nghe thật làm nó oanh tạc lỗ tai. Làm sao…làm sao Ren biết được ba nó còn sống?
Từ khi Ren có ý thức về những điều trong cuộc sống, khi nó phát hiện xung
quanh nó có mẹ, có anh, có chị, nhưng duy nhất lại không có ba, Ren đã
hỏi ba nó đâu. Kai và Lan đã cùng nhau lừa gạt Ren, bảo rằng ba cậu nhóc đã chết khi cậu nhóc còn trong bụng mẹ, tất nhiên đó là điều mất mát
của cậu nhóc nhưng thà để cậu nhóc yêu thương một người ba đã mất còn
hơn để nó căm ghét, biết về một người ba phụ bạc, đến nhìn mặt nó và
người chị này của nó một lần còn không làm được.
Ren nhiều lúc hỏi về ba, hai anh em bọn nó lại bịa ra những câu chuyện hay
về ba mà kể cho Ren nghe nhưng Ren nào có biết ngoại trừ anh 2 được gặp
ba chỉ đúng 2 lần thì nào có ai biết gì về ba bọn nó, nói rõ ra thì một
kỉ niệm về ba bọn nó cũng không hề có
Rồi Ren
không hỏi về ba nữa, cậu nhóc chôn chặt hình ảnh ba mình vào tận sâu
trái tim, thần tượng ba mình một cách thầm kín. Theo đó, chuyện bẵng qua một thời gian khá dài, thật không dám nghĩ đến tận ngày hôm nay lại còn có thể bị lộ. Đó chính là một cú sốc lớn cho Ren
“Làm sao nó có thể biết?”
“Nó nghe lén anh và Misaki nói chuyện, sau đó trộm địa chỉ nơi ông ta sống rồi trốn đi”
Kai mệt mỏi xen lo lắng cất tiếng, khi phát hiện ra anh chỉ thấy vỏn vẹn một tờ giấy đề chữ ở trên bàn
‘Anh hai, chị ba, mọi người gạt em, ba còn sống, em sẽ đi tìm ba hỏi cho ra
mọi chuyện, tại sao ba lại không đến gặp em dù chỉ một lần’
Lan chết sững, quả thật hình ảnh một người ba tốt đã ăn sâu vào tận sâu con tim thẳng bé, nó chỉ là muốn chứng thực.
“Mau chuẩn bị chuyên cơ cho tôi!”
Chuyến bay nhanh chóng xuất phát mang theo hai con người nôn nóng, lo sợ, xen
rất nhiều cảm xúc nhưng lớn nhất vẫn là lo. Cả hai lo sợ ông ta sẽ không nhìn mặt thằng bé, làm nó càng đau lòng
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Công ty càng ngày càng xuống dốc làm cho gia tộc họ Nguyễn điêu đứng, cuối
cùng bọn họ đành vứt hết mặt mũi ngỏ ý cùng nhà Quân kết hôn. Mặt khác
thấy hai đứa trẻ vốn đã luôn thân thiết nên càng muốn nhanh chóng tiến
hành đính ước
Ngày hôm nay hai bên gia đình
gặp mặt để cùng nhau tìm ngày lành tháng tốt để Quân cùng Thư có thể
nhanh chóng đính ước, làm tăng thêm quan hệ giao hảo của hai bên gia
đình
“Ông Sơn, chúng ta sắp thành thông gia rồi!”
Ba Quân lịch sự bắt tay với ông Sơn. Ông Sơn cũng chỉ cúi đầu, ông biết
lợi dụng hôn nhân của bọn trẻ như thế này thật đáng xấu hổ nhưng ông hết cách rồi. Công ty SK không rõ lai lịch kia cứ chèn ép công ty ông mãi
làm ông muốn vực dậy công ty cũng khó, bây giờ ông cần một thế lực lớn
mạnh để có thể cứu vãn công ty mình. Cũng thực may con gái ông cùng Quân có tình cảm với nhau nếu không ông đã không biết giấu mặt đi đâu.
Bỗng cô người hầu đi từ bên ngoài vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai
người, cả hai vị phu nhân cùng hai nhân vật chính cũng ngưng lại câu
chuyện của bọn họ
“Ông chủ, có một cậu nhóc muốn gặp ông!”
Ông Sơn ngạc nhiên, là một cậu nhóc thì có chuyện gì mà muốn gặp ông
“Cho vào đi!”
Một cậu nhóc tầm 10 tuổi, ăn bận đàng hoàng từ ngoài đi vào, nhìn khuôn mặt cậu nhóc kia có một chút trẻ con nhưng chỉ là một chút thôi. Cậu nhóc
từ khi thấy ông Sơn thì cứ trừng mắt ra nhìn, có thể nào? Cái cậu đang
nhìn chính là diện mạo của ông Sơn. Ông ta so với cậu không sai biệt là
mấy, đôi mắt trong sáng, lúc nào cũng lấp lánh như pha lên, mũi vừa cao
lại vừa nhọn, cùng với hàng lông mày kiếm làm tăng thêm vài nét nghiêm
nghị. Nếu nói anh hai Kai rất giống ba thì cậu nhóc này còn có phần
giống hơn.
Ren nhìn ông, nhìn khuôn mặt giống
mình của ông, cậu có thể chắc chắn, chắc đến 100% ông là ba của cậu, là
người mẹ cậu vẫn thường gọi tên trong mơ
“Ba!”
Tiếng ba thật nhỏ vang lên làm tất cả âm thanh trở nên lắng đọng. Mọi người
chỉ biết trố mắt nhìn cậu nhóc. Quả thật khuôn mặt kia cứ như là bản sao của ông Sơn, càng làm cho những điều cậu bé nói trở nên chắc chắn. Tất
cả đều hết nhìn ông Sơn lại nhìn cậu nhóc, không ai biết nói gì, mãi đến khi có cái giọng điêu ngoa của ai đó vang lên
“Mau đem thằng nhóc láo xược này ra ngoài!”
Bà Lệ vừa hô, một hai người áo đen liền bắt lấy Ren lôi đi. Ren vẫn vùng
vẫy, khó khăn lắm cậu nhóc mới tìm được ba, làm sao cậu có thể đi dễ
dàng như thế?
Ren vẫn không ngừng la hét
“Ba, mẹ con tên Quỳnh. Chẳng phải ngày xưa ba rất yêu mẹ sao, anh Kai chắc
ba biết chứ, anh bảo đã từng gặp ba, ba như thế nào liền quên đi bọn
con. Mẹ, anh hai và chị ba luôn nhắc ba với con, tại sao ba chưa thử đến tìm con dù chỉ một lần”
Ren nói trong tiếng
khóc thảm thiết, nước mắt đối với một cậu nhóc năm tuổi không có gì là
lạ những với Ren lại khác vì từ khi nhận thức được đến giờ Ren chưa hề
khóc dù chỉ một lần.
Ren bị hất tung ra
đường. Vì nhà ông Sơn nằm ở mặt đường nên mọi người đều nhìn thấy tình
cảnh thê lương tội nghiệp này của Ren. Ai cũng cảm thông nhìn cậu nhóc
nhưng họ có thể giúp được gì?
Ông Sơn vẫn chưa tin vào tai mình,
cái tên đó, cái tên của người phụ nữ ông yêu da diết đó tại sao một lần
nữa được nhắc đến khi đã ngủ yên suốt một thời gian dài. Lần này lại còn xuất hiện con trai của người đó, cậu con trai đó còn gọi ông là ba, rốt cục chuyện gì đang diễn ra?
Ông Sơn liền lao ra ngoài, tất cả mọi người cũng đều lao ra. Họ muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Con riêng đến tìm ba chăng?
Ren một lần nữa nhào vào trong nhưng lại bị đám vệ sĩ chặn lại. Vừa lúc đó
ông Sơn cùng tất cả mọi người đều đã đến. Vợ ông Sơn đứng chống tay lên
hông, tiếp tục quát tháo
“Mày dám xảo biện, người đàn bà kia đã chết từ lâu, làm sao có thể là mẹ mày? Rốt cục mày là ai mà dám nhận làm con chồng tao?”
Nhỏ Hà thấy mọi chuyện trở nên to tát, làm ảnh hưởng đến việc đính hôn của nhỏ nên vội dịu giọng làm hạ đi cơn giận của mẹ cô ta
“Mẹ đừng giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe. Nó chỉ là một kẻ dối trá thôi!”
Rồi cô ta quét ánh mắt bực bội sang những tên bảo vệ ở gần đó
“Còn không mau mang nó đi!”
Ren một lần nữa bị ném ra đường nhưng có lẽ là do quá tay, Ren liền lăn vài vòng trên đất rồi lăn ra ngoài lòng đường. Ấy vậy mà ông Sơn cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Ren bị đánh, bị đổ tội là
kẻ dối trá
Ren từ từ đứng dậy, trên người đã
có vài vết xước, máu cũng từ đó mà chảy ra. Cậu nhóc xuýt xoa vết thương trên tay mình, đôi mắt ngập nước vẫn không ngừng nhìn về phía ông Sơn
Chiếc ôtô màu đen kia vẫn không ngừng tiến tới, căn bản người lái xe không có để ý tới có một cậu nhóc đang chắn đường đi, mắt hắn vẫn đang bận nhìn
vào người phụ nữ gợi cảm bên cạnh
“Không Ren!”
Chỉ nghe một tiếng “Rầm” thật lớn, máu bắt đầu loang lổ. Nơi đầu xe kia
không phải là một cậu nhóc mà là một cô gái với mái tóc đen bồng bền,
làn áo trắng nhiễm huyết đỏ nhưng khi nhìn vào lại không thấy ghê rợn mà màu huyết đó còn đẹp đến lạ kì.
Người thanh
niên đi cùng cô gái kia chân tay bủn rủn, anh còn chưa kịp phản ứng gì
thì cô em gái của anh đã nằm trước đầu xe, trong một vũng máu
Tất cả mọi người sững sờ mà nặng nhất vẫn là những người quen biết với Lan, dù họ nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến cậu nhóc này lại có thể quen biết với Lan và cả Kai nữa
Ren sau một hồi
chết điếng mới lồm cồm bò ngay đến chỗ Lan. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào
vết thương lớn trên đầu vẫn không ngừng đổ máu kia của Lan, bấy giờ đôi
môi mới lắp bắp gọi
“Chị ba…chị đừng làm em sợ!”
Một tiếng chị ba liền làm ông Sơn thêm kinh hoảng. Nếu cậu nhóc Ren kia
đúng là con ông vậy còn cô gái mà nhóc gọi là chị ba này có chăng cũng
là con ông?
“Cháu…”
Hàng vạn từ ngữ trong đầu ông Sơn không biết giờ phút này đã biến đi đâu
mất. Ông rất muốn nói nhưng chỉ nói được chữ cháu rồi ngưng trong khi
mắt vẫn cứ trân trố nhìn vào hai người đang ngồi trên đường
“Sakura…!”
Kai sau khi lấy lại tinh thần cũng vội chạy đến xem xét vết thương cho em
gái. Anh cũng chẳng màng đến những kẻ có mặt nơi đây đang chết khiếp
nhìn anh. Lâu nay anh luôn sống lẩn tránh, anh thật muốn biết khi những
kẻ này nhìn thấy anh sẽ như thế nào.
“Kai…con…”
Ông Sơn cả kinh, không nhầm vào đâu được, người đang ngồi trước mặt ông đây chính là đứa con ông đã từng yêu quý, xem như trân bảo…nhưng rõ ràng…
Quân toàn thân hóa đá khi vừa nghe cái tên Sakura kia. Khi nghe cậu nhóc kia nói rõ tên mẹ, còn nghe một tiếng chị ba, cậu đã có thể đoán ra nhưng
chính là trong lòng vẫn còn ngờ vực, đến khi nghe chính miệng Kai gọi
cái tên ấy, cậu mới có thể tin, nhưng thật không ngờ Sakura mà cậu vẫn
luôn nhớ đến lại chính là Lan ngồi bên cạnh cậu, chính là Nhật mà cậu
từng ganh ghét. Ông trời có chăng là đang trêu ngươi con người
Lan lọt thỏm trong vòng tay của Kai, máu cô nhanh chóng thấm cả vào áo, vào tay anh, cái màu đỏ kinh dị đó tàn nhẫn nhấn chìm cô và cả Kai nữa. Cô
đã gắng sức để mở mắt, để xem người mà cô phải gọi là ba kia có phản ứng như thế nào khi thấy cả ba đứa con của ông đều đứng ở đây, đều dùng ánh mắt oán hận nhìn ông
Ông Sơn bấy giờ giống như bị nhiễm
phong hàn, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, toàn thân run lẩy bẩy đến
đáng sợ. Mắt thấy những biểu hiện đó, Lan chỉ cười khinh, sợ sao? Ông ta không có quyền, dù có bị cô trả thù như thế nào, tất thảy đều là cái
giá ông ta phải nhận
Lan hướng đôi mắt thương xót vào
Ren. Cảnh cậu nhóc bị đánh, bị hất văng ra đường Lan đều đã nhìn thấy,
chỉ tiếc cô chỉ có thể che chắn cho cậu, không thể nào giúp cậu trả lại
những thứ cậu đã nhận. Đứa nhóc này đã quá đáng thương rồi, đến khi gặp
mặt ba còn bị đối xử như thế mà ước muốn được ba nhìn nhận còn chưa được đền đáp
“Ren, mọi…chuyện hôm nay…hãy quên đi. Ba anh em chúng ta…không có ba…! Trước giờ…vẫn là thế!”
“Chị ba!”
Ren nức nở. Lan cố nở một nụ cười hiền với Ren, đôi tay nhiễm huyết run run lau đi giọt nước mắt của cậu nhóc nhưng vô tình lại vấy lên khuôn mặt
trắng nõn nà một vài vết máu, làm cho khuôn mặt Ren có chút đáng sợ.
Rồi Lan lại quay sang người đàn ông kia, nháy mắt ánh mắt ôn nhu giành cho
Ren liền biến thành ánh mắt thù hận chất chứa bao lâu nay
“Ông…không phải ba…của bọn tôi...Ông chính là…là kẻ bọn tôi…căm ghét nhất. Ông
hãy…chống mắt lên mà xem…tập đoàn Nguyễn Thị kia của ông…sẽ bị SK phá
hủy như thế nào!”
Ông Sơn quỳ rộp xuống đất. Thật không
ngờ, SK kia lại do những đứa con ông tạo nên. Thật không ngờ cơ ngơi ông tạo dựng bao lâu nay có nguy cơ sụp đổ trong tay các con ông.
Ông trời là đang trừng phạt ông đây mà, phạt ông bị con căm hận, phạt ông
trở thành kẻ bất nghĩa, phạt ông không thể nhìn mặt bất cứ ai, và phạt
ông không thể tồn tại trên cõi đời này
Lan đã cố gắng hết sức, đầu cô đau lắm, đau không thể tưởng tượng nổi. Mắt cô đã nhòe rồi
nhưng cô còn muốn nhìn thấy bộ dạng tệ hại kia của ông ta. Cả người cô
đau lắm, giống như không còn một chút sức lực, rồi trước mắt cô là một
màn đêm u tối, cô không nhìn thấy gì cả
Bàn tay Lan buông thõng, máu theo cánh tay trắng nõn đầy vết xước kia chảy xuống, rồi nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo. Kai càng thêm hoảng loạn, cố lay người cô
“Sakura, tỉnh lại đi em, đừng làm anh sợ!”
Chẳng phải vì cô cố chấp, muốn ở lại bằng được, chứ không anh đã mang cô đến
bệnh viện rồi. Bắt nhanh lấy một chiếc taxi, Kai vội ôm lấy Lan lên xe
rồi quay lại nhìn Ren
“Ren, mau lên em!”
Ren gật đầu rồi quay người nhìn người ba kia của cậu một lần cuối. Ánh mắt
cậu phút chốc hiên lên sự thù hằn thấy rõ. Ren quay người chạy đến xe
rồi lạnh lùng đóng cửa lại.
Quân ôm lấy ngực đang nhảy
loạn của mình, cậu nhìn về một phần lòng đường đã được máu của Lan tưới
lên, lòng bỗng dưng đau như cắt. Mặc ánh mắt của tất cả mọi người, Quân
cũng vội lao ra đường, đón vội một chiếc taxi rồi đến bệnh viện
P/s: Có một vấn đề mình phải nói, vì mình không thể nhớ được ông Sơn họ gì
cũng như nhỏ Thư họ gì nên mình lấy đại họ Nguyễn, đặt tên công ty là
Nguyễn Thị, nếu bạn nào còn nhớ những chi tiết này xin hãy cmt phía dưới để mình sửa lại