Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy

Chương 95: Chương 95




Lan lái con xe Mercedes lên thẳng núi rồi dừng lại ở vách đá để quan sát địa hình. Thật không ngờ từ đây còn có thể thấy được cái hố kia, xem ra cái hố nhìn gần cũng không phải nhỏ! Lan nhìn đến ngọn núi kia, nơi đó đang cắm một lá cờ đỏ, sẽ là phần thưởng cho người thắng cuộc, nhưng có lẽ hôm nay không có người thắng cuộc rồi! Lan nhìn xuống con đường rộng thênh thang sát vách núi dưới đỉnh núi, vốn trước kia ngọn núi này là một ngọn núi lớn nhưng vì mở đường đua nên cây cối đều bị chặt hết, con đường được mở bằng gấp 4 lần một xe đua để những tay đua có thể cạnh tranh với nhau một cách thoải mái, cũng để xem kỹ thuật chặn xe của bọn họ như thế nào khi đi trên con đường rộng lớn này!

Từ đây nhảy sang đỉnh núi kia, Lan không có can đảm nhảy nhưng nếu nhảy xuống đường đua dưới, chắc có thể được.

Lan lại nhìn xuống chiếc xe đang ở đường đua số 3 kia. Chỉ còn một vòng quanh núi nữa, South sẽ chạm hố, liệu Lan có kịp ngăn South lại không? với tốc độ kia của South, không tới 2 phút, South sẽ một đi không trở lại

Lan nắm chặt lấy vô lăng, cô quyết định rồi! Nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại, cô sẽ cùng South đi có bạn, để cho đứa em của cô không phải ra đi một mình trong cô đơn

Lan lùi xe lại phía xa chừng 10 m, ngắm chính xác đích nhảy to lớn mình đã vạch ra trên đất.

Mọi người trong trường đua vẫn không hiểu Lan muốn làm gì. Tự dưng cô lại chạy lên núi làm họ không khỏi ngỡ ngàng, họ cứ tưởng cô đua xe nhưng không phải, cô đang dự tính làm cái gì đó? Ánh mắt của mọi người bây giờ đều tập trung vào chiếc xe màu đen của Lan cùng với sự hồi hộp.

Quân mặt tái mét, cậu đã đoán ra ý định của Lan nhưng đoán ra thì như thế nào, cậu có thể ngăn lại sao? Còn kịp không?

Lan lấy hết lực hiện có, nhấn mạnh ga. Chiếc xe Mercedes lĩa bánh vài cái rồi thốc về phía trước. Một tốc độ đến chóng mặt, Lan phải dùng hết tốc lực mới có thể bay sang vách núi xa 10m kia. Thật khó!

Đến sát vách đá, Lan liền dồn hết lực người cùng lực xe về hai bánh xe, một chân vẫn nhấn mạnh ga cho xe tiến thẳng về phía trước. Chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài khoảng không trước con mắt sợ hãi của mọi người. Cô đang muốn tự tử sao?

“Quân, Lan…!”

“Cô ấy đang cố gắng hết sức để cứu South!”

Quân vừa sợ vừa ngưỡng mộ Lan. Cô có thể bất chấp cái chết chỉ vì những người bạn của mình, nhưng cô có chắc sẽ cứu được South hay không? Hay chính cô cũng bỏ mạng nơi vách núi sâu thăm thẳm kia?

Chiếc xe của Lan bay ngoài không trung một chốc, càng lúc càng tiến gần với vách đá bên kia hơn. Những con người chứng kiến cảnh này vẫn không thể thở lại nổi, con tim họ dường như ngừng đập ngay khoảnh khắc Lan bay qua. Những con mắt kia vẫn cứ dõi theo Lan không rời mắt, trong lòng vẫn luôn âm thầm cầu nguyện cho Lan qua đến nơi bình an

Chiếc xe của Lan chốc xuống, hai chiếc xe trước liền đáp đất, hai bánh sau vẫn còn ở ngoài không trung. Cảm nhận được lực nâng của mặt đất, Lan lấy toàn lực xoay vô lăng, một chân lập tức đạp phanh, hai bánh sau còn ở ngoài không trung nhanh chóng quay vào trên mặt đất, xe theo đó quay vài vòng rồi dừng lại cách hố lớn tầm 3m, khói bụi bay lên mịt trời.

Đến bây giờ mọi người trong trường đua mới biết chuyện gì đang diễn ra, họ cứ trân trối nhìn chiếc xe màu đen bên cạnh cái hố lớn kia

Lan thở phào một hơi, cuối cùng cũng qua đến nơi an toàn. Lan vừa dứt hơi thở, tai đã nghe thấy tiếng động cơ, tiếp đó cô còn chưa kịp ngẩn đầu đã thấy chiếc xe của South lao tới, cô chẳng kịp suy nghĩ gì liền quay ngang xe chặn xe, miệng hét lớn

“South, dừng lại!”

South nghe thấy âm thanh quen thuộc, lại thấy một chiếc xe màu đen trước mặt, theo bản năng liền đạp phanh nhưng với tốc độ hiện giờ của South, chiếc xe muốn dừng lại ngay lập tức cũng thật khó. Lan biết trước sẽ có chuyện này nên mới lấy xe chặn ngang xe South, hai chiếc xe lập tức dính vào nhau rồi thối đi một đoạn dài.

Cảm thấy xe mình không thể nào chặn được xe của South, liền đứng dậy khỏi xe, mặc cho chiếc xe không có người lái

“South, nhảy mau!”

Sau lời của Lan, hai bóng dáng liền nhảy vụt ra khỏi xe, đồng thời hai chiếc xe cũng rơi xuống hố lớn rồi nổ tan tành, khói lửa cùng lúc nổi lên mù mịt cả trời.

Bởi vì khói bụi che kín Quân không thấy gì nữa cả, Lan của cậu như thế nào rồi, có an toàn hay không? Quân lo sốt vó liền ngó quanh ngó quất, thấy một chiếc xe an ninh ở gần đó, cậu và Huy đồng loạt nhảy lên rồi hướng vách núi mà đến.

Một chốc một làn khói liền tan đi nhưng ngọn lửa vẫn còn đó. Quân và Huy đứng trên vách đá cơ hồ đã có thể thấy được mọi thứ.

Quân càng lúc càng hoảng sợ. Phải, chính là hoảng sợ a! Dưới kia là vực sâu, đáy thì vẫn thấy đó nhưng sâu vẫn cứ sâu, trong khi phía trên Lan và South hai người như làm thành một sợi dây cứ đung đưa qua lại trên vách đá. Thật là kinh hoàng!

“Sakura!”

Bàn tay Lan nắm trên vách đá dường như không thể nào trụ lại được, một bên cánh tay còn chảy máu. Phía dưới South cũng vì ma sát với mặt đất mà một cánh tay đã bị gãy, một cánh tay cũng bị thương đến nỗi túa ra. Cũng tại Lan a, lúc nãy nếu không phải South ôm lấy Lan nhảy ra khỏi xe, thằng nhóc cũng không đến nỗi bị thương đến gãy tay như thế này! Suy cho cùng vẫn là vì lòng thường chị của South quá lớn! Thật cảm động!

Lan quay đầu nhìn về phía Quân, mặt đầy vẻ chật vật. cánh tay bị thương này không thể giữ lâu hơn nữa, cô có lẽ nên buông tay thôi!

Lan nhìn Quân nở nụ cười thật tươi, là một nụ cười thật lòng và cũng là nụ cười cuối cùng của cô giành cho người mình yêu! Giờ phút này cô chỉ mong nếu có kiếp sau, cả hai đừng có vướng vào thứ quan hệ rắc rối này nữa, cứ như những người bình thường, yêu nhau thật nhiều, ở bên nhau thật hạnh phúc!

Thấy nụ cười kia Quân không vui tí nào, ngược lại càng đâm ra lo lắng. Lan ít khi cười, khi cô cười nếu không phải thật sự vui vẻ thì là chế giễu người khác, như nụ cười này của cô, nó rất đẹp, nó rạng rỡ lắm, nó ẩn chứa tình cảm của cô trong đó. Đây không phải là một nụ cười quỷ dị khi cô giở trò, hay là cái nhếch phấn môi khi cô không để ai trong mắt hay là một nụ cười đầy sức sống như ở Hawaii, nụ cười này của cô mang cái vẻ gì đó hài lòng, lại thêm một chút gì đó chua xót cùng mất mát. Miệng cô như thế cười rất đẹp nhưng trong mắt cô lại chứa toàn sự tiếc nuối vô hạn. Cái ánh mắt đó làm Quân thấy sợ, cậu sợ mất đi thứ quan trọng của đời mình một lần nữa, là nỗi sợ của 10 năm về trước.

“Sakura, đừng…đừng nghĩ đến chuyện đó!”

Lan bất ngờ. Quân có thể hiểu ý cô…thật sự hiểu ý cô…nhưng anh làm được gì, khi anh đến được bên này, cho dù làm bằng cách gì để đến được đó thì cũng không kịp nữa rồi! Cô đã kiệt sức rồi, không thể chịu đựng được nữa

“Chị, buông em ra, chị có thể sống mà!”

South cố rút tay ra khỏi tay Lan nhưng càng rút Lan nắm càng chặt, cô lắc đầu

“Không đâu, chị sẽ không để em một mình!”

Đôi mắt kia làm South thấy ấm áp, đó chính là tình thương của một người chị, thứ tình cảm mà South luôn nhận được từ Lan, dù trong bất cứ trường hợp nào cô cũng không bỏ cậu nhóc một mình, từ nhỏ đã thế! South thật sự cảm thấy hạnh phúc khi được sinh ra trong cõi đời này, được làm một đứa em của Lan, được Lan hết mực yêu thương! South sống đến hôm nay coi như không uổng!

“Đừng nghĩ đến chuyện điên rồ. Chị nói rồi, dù ở nơi nào chị cũng đi cùng em, em không được buông tay, vạn nhất em buông tay chị cũng thế!”

Cái ý định vừa nảy lên trong đầu South liền bị Lan dập tắt, muốn làm vật hi sinh ư? Đừng mơ chị cho nhóc toại nguyện!

“Cùng đi đi!”

Lan mỉm cười thật nhẹ với South rồi lại quay sang nhìn Quân một lần nữa. Đôi mắt cô nhắm nghiền, bàn tay cũng buông khỏi vách đá

Quân chết điếng người, cô đã buông tay rồi, thật sự buông tay rồi. Con tim Quân giờ phút này dường như đã ngừng đập, toàn thân bất động nhìn theo thân thể vừa buông tay khỏi vách đá kia. Trong giây lát đó, con tim cậu như bị một bàn tay vô hình bóp lấy rồi nhẫn tâm vò nát. Hàng ngàn cây kim nhỏ hóa thành mũi dao lớn đâm vào tim cậu, mặc sức mà cắt, mà xé, làm tim cậu dường như ngập trong màu máu đỏ

“Không, Sakura!”

Mọi người trong trường đua nìn thở, không một âm thanh, không một tiếng động. Vị vua của bọn họ cứ thế mà ra đi ư? Ra đi trong sự oai hùng như thế ư? Một vị vua bản lĩnh, tài năng, vì đồng đội như cô lại cứ thế mà ra đi ư? Họ làm sao chấp nhận được! Những giọt nước mắt đau buồn đã thoáng hiện trên những khuôn mặt thanh tú kia. Ngay cả Ben cũng đang sững sờ tại chỗ, từ hôm nay đã chẳng còn ai để anh bám theo quấy rầy nữa rồi!

Quay lại với hai con người trên vách đá cao! South toàn thân cứng đờ, cánh tay gãy kia làm cậu không thể hoạt động được, lại thêm một cánh tay bị thương đau như cắt đang hành hình cậu, cậu thấy bản thân mình bây giờ giống như gánh nặng của Lan, cậu thấy mình thật bất lực!

Đôi tay Lan lơ lửng trên không trung, cánh tay mặc sức vươn ra, không phải không muốn thu về mà là cô đã không còn sức để thu nó về nữa. Cô mệt lắm rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.