Thịnh Dịch Dương ra lệnh một tiếng, vốn đội hộ vệ bao vây Thịnh Y Diễm, giờ quay sang bao vây đám người đại phu nhân. Các nàng rõ ràng không bình tĩnh thong dong như Thịnh Y Diễm, Thịnh Nguyệt Hân cùng Thịnh Nguyệt Như thét chói tai nhào vào lòng đại phu nhân tìm kiếm sự che chở, Thịnh Nguyệt Hồng cùng Thịnh Nguyệt Kiều cũng tìm nương của các nàng, nhất thời, tiếng khóc của một đám nữ nhân vang vọng thiên địa.
Quân Khanh Liệt đem phản ửng của các nàng xem ở trong mắt, bất giác lại chuyển mắt đến trên người Thịnh Y Diễm. Phản ứng của đám người Thịnh Nguyệt Hồng mới là phản ứng của nữ tử khi gặp chuyện a, nàng lại hờ hững trấn định như thế, là vì sớm đã có đối sách, hay là do nàng căn bản không hề sợ hãi?
“Lão gia, người không thể chỉ nghe lời của nàng mà đã tin a. Tiện thiếp oan uổng, tiện thiếp nhận được sự coi trọng của lão gia, cảm kích còn không kịp, sao dám ngược đãi nhị tiểu thư con chính thất chứ… A…”
Đại phu nhân còn muốn nói sạo, nhưng nàng ta càng kêu gào như thế, càng khiến đám khách nhân kia thấy phủ thái phó không có quy củ, thấy Thịnh Dịch Dương không có uy nghiêm. Lúc này, Thịnh Dịch Dương đã cực kỳ tức giận, không nói tới hắn tức do đại phu nhân làm mất thể diện của hắn, mà hắn còn tức do nàng ta không có mắt, không hề cảm thấy xung quanh bất thường, còn kêu gào như thế. Cho nên, không chờ đại phu nhân đến gần người hắn, hắn liền giơ chân, đá lên vai nàng ta, đem nàng ta đá ngã lăn trên đất, ngất đi mới thôi.
Thịnh Dịch Dương nhìn cũng không nhìn đại phu nhân, tức giận nói: “Còn không mau lôi các nàng xuống!”
Đội hộ viện thấy lão gia nổi cơn thịnh nộ, nào dám trì hoãn, bước lên trước đem vài nữ nhân quần áo tán loạn, đầu tóc không chỉnh tề kia kéo xuống.
Thịnh Y Diễm lạnh nhạt nhìn, đối với Thịnh Dịch Dương càng cảm thấy hắn thật hèn mọn, phụ thân ti tiện này quả thực ngay cả heo chó cũng không bằng. Tín nhiệm đại phu nhân nhiều năm như vậy, thế mà nói ghét bỏ liền ghét bỏ. Nhắc tới đây mới nhớ, nàng bình sinh ghét nhất chính là nam nhân đối với nữ nhân ra tay vô tình, nếu Thịnh Dịch Dương kiên trì che chở đám người đại phu nhân, nàng còn có thể xem trọng liếc nhìn hắn một cái, nhưng hắn lại không làm vậy… Hừ, phụ thân lãnh khốc vô tình như vậy, làm mọi việc đều vì lợi ích của bản thân, nàng nhất định phải khiến hắn nếm thử cảm giác chúng bạn xa lánh là như thế nào!
“Diễm nhi, trước kia phụ thân bận rộn chính sự, không thể quan tâm ngươi, khiến cho nhóm người gian nịnh kia bạc đãi ngươi, về sau cha sẽ bù đắp tất cả cho ngươi. Hôm nay vốn là ngày đại hôn của ngươi, nhưng Dực vương không tới đón dâu, quả thực là không đem thể diện phủ thái phó đặt trong mắt. Ngươi là đứa bé ngoan, lỗi không phải do ngươi, sao ngươi có thể nghĩ quẩn mà tự sát cơ chứ, khiến cha thật đau lòng a! Ngươi yên tâm, cha nhất định sẽ tiến cung, vì nữ nhi của ta tìm một cái công đạo. Hôn sự của ngươi cùng Dực vương do chính thái hậu ban tặng, hoàng thượng sẽ không để yên cho Dực vương như vậy!”
Thấy đại phu nhân bị áp chế rời đi, Thịnh Dịch Dương mới quay người hướng Thịnh Y Diễm lấy lòng, vẻ mặt giống như một phụ thân từ ái vẫn luôn trân trọng nữ nhi của mình. Hôm nay xảy nhiều chuyện như vậy, hắn nhất định phải tiến cung tìm công đạo, bằng không phủ thái phó không thể ngẩng đầu làm người nữa. Hắn tin tưởng, chỉ cần hôn ước còn đó, cho dù Dực vương có cố chấp bao nhiêu, kể cả cưới Tiêu Diệp Nhi làm chính phi, thì Thịnh Y Diễm vẫn phải làm sườn phi, cũng coi như cứu vãn chút thể diện.
Thịnh Y Diễm lười cùng con người dối trá này trình diễn tiết mục từ phụ ái nữ, nàng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn. Mọi người nghe vậy đều liếc mắt nhìn về phía Thịnh Y Diễm, ở trong lòng còn nghĩ diễn biến của trò hay này rốt cuộc sẽ như thế nào.
Trước kia Thịnh Y Diễm là người rụt rè sợ hãi, nhìn cũng không nhìn thẳng vào người ta được. Hiện giờ, nàng gặp họa được phúc, đột nhiên trở nên bình thường, hơn nữa lại giống như thay đổi thành một con người khác, toàn bộ khí chất đều thay đổi tới mức nghiêng trời lệch đất. Mỗi một lỗ chân lông của Thịnh Y Diễm đều tản ra quang mang chói mắt, tao nhã vô song, lại không biết Dực vương có vì vậy mà hồi tâm chuyển ý, nguyện ý cưới nàng hay không!
Lại nói tiếp, cô nương này cũng là người đáng thương. Thuở nhỏ đã mất mẫu thân, mấy năm nay đường đường là một đích nữ lại bị đám thứ nữ lăng nhục ngược đãi, bị chèn ép nhiều năm như vậy, giờ trời cao hậu đãi nàng, chắc là giờ đã có thể khổ tận cam lai. Nhưng nếu Dực vương vẫn không cần nàng, nàng liền biến thành nữ nhân đầu tiên bị chồng ruồng bỏ của Trung Tử quốc, thành nhân vật chính trong chuyện cười khắp thiên hạ, về sau còn ai nguyện ý cưới nàng a!
Tiêu cô nương của phủ đại tướng quân kia dù trời sinh không có mỹ mạo như Thịnh Y Diễm, nhưng được cái cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, là đệ nhất tài nữ Trung Tử quốc. Nay Thịnh Y Diễm không còn lắp bắp nữa, muốn đoạt quang mang của Tiêu cô nương, khiến Dực vương hồi tâm chuyển ý vẫn là chuyện có thể xảy ra. Chỉ hy vọng thái phó đại nhân tiến cung bẩm báo cho hoàng thượng, hoàng thượng thật có thể thấy Thịnh Y Diễm đáng thương mà đứng ra làm chủ cho nàng.
Trong lúc mọi người nghĩ như vậy, Quân Khanh Liệt lại nhíu mi, ánh mắt trầm tĩnh chuyển sang người Thịnh Y Diễm, phát hiện ra không hiểu sao chính mình lại có chút khẩn trương. Nàng cũng hy vọng như thế sao? Nàng cũng mong mỏi phụ hoàng ra mặt vì nàng làm chủ, muốn tứ hoàng đệ hồi tâm chuyển ý, nguyện ý cưới nàng sao?
“Hôn sự của ta cùng Dực vương là được thái hậu ban tặng, khi xưa thái hậu yêu thương Dực vương, cũng sủng ái ta, muốn chúng ta có thể sống bên nhau hạnh phúc, thế mới chỉ hôn cho hai người chúng ta. Ta cảm động trước tấm lòng yêu thương của thái hậu, thế này mới một lòng một dạ thực hiện hôn ước này, một lòng đặt trên người Dực vương, coi như hướng thái hậu báo ân. Nay Dực vương không để ý tới hôn ước thái hậu ban tặng, lăng nhục ta như thế, ta thấy bản thân đã cô phụ sự kỳ vòng của thái hậu, thế này mới lấy cái chết để tạ tội. May thay, được trời cao thương xót, không thu nhận ta, khiến cho ta tỉnh lại, hiểu ra tất cả mọi chuyện. Dực vương tổn hại tấm lòng yêu thương của thái hậu, vậy hắn chính là đứa cháu bất hiếu, căn bản không xứng với tấm lòng của ta! Nay, mặc dù hoàng thượng muốn làm chủ giúp ta, kêu Dực vương cưới ta, ta cũng không nguyện ý. Ta không muốn nhìn thấy con người bất hiếu như thế nữa!”
Thịnh Y Diễm đứng thẳng thân mình, thanh âm lạnh nhạt đều đều. Lời nàng nói ra như đang thảo luận chuyện thời tiết với bằng hữu, rõ ràng lạnh nhạt như vậy, nhưng truyền vào tai mọi người lại cực kỳ khí phách, giọng điệu khẳng định kia, khiến cho người nghe không hề hoài nghi quyết tâm của nàng.
Gương mặt nàng trong trẻo lạnh lùng, một thân hồng y đỏ tươi, dung nhan bễ nghễ thiên hạ, cuồng ngạo, cao quý, tự cao tự đại, tự tin đầy người, nhan sắc vô song. Một thân khí khái này của nàng, khiến cả người nàng giống như một cành mai kiêu sa trong gió, một viên ngọc trai lấp lánh trong bùn, sau khi trải qua bão táp, dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang sáng rọi, sáng chói bức người, phong hoa tuyệt đại.
Mọi người ngây ra như phỗng, thấy nữ tử như vậy, quả thật là Dực vương không xứng với nàng!
Mọi người đều không tự chủ mà tin tưởng, trước kia Thịnh Y Diễm si mê Dực vương như vậy, không để ý tôn nghiêm theo đuổi Dực vương, cũng không phải do có hôn ước trong người nên mới yêu hắn, mà là do nàng muốn báo đáp tình cảm yêu thương của thái hậu. Nữ tử trọng tình trọng nghĩa, kiên trinh, thật thà, chất phác như vậy, Dực vương đã bỏ lỡ, tổn thương lòng của nàng, quả thực chính là một tội tày trời không thể tha thứ!
Thái hậu quá cố vẫn là hoàng tổ mẫu của Dực vương, tổ mẫu vừa chết, hắn liền vứt bỏ hôn ước mà tổ mẫu ban tặng, lăng nhục vị hôn thê như thế, quả thật, Dực vương không chỉ là đứa cháu bất hiếu, mà còn là nam nhân bạc tình bạc nghĩa, làm sao còn xứng đôi với Thịnh tiểu thư trọng tình trọng nghĩa này. Thịnh tiểu thư thấy hắn chướng mắt, cũng là điều dễ hiểu!
Nhìn Thịnh Y Diễm tao nhã tuyệt đại như vậy, mọi người không tự chủ nghĩ như thế!
Quân Khanh Liệt nhìn Thịnh Y Diễm, xưa nay khóe môi luôn trong trẻo lạnh lùng lại nhếch lên, tạo ra một đường cong sắc bén như đao, nhưng vẫn khiến người ta thấy nhu hòa đi không ít, cũng vì thế mà khuôn mặt cương nghị của hắn có thêm chút sắc thái, giống như trăng sáng chiếu xuống mặt hồ lạnh băng, ánh mắt sâu thẳm chớp động, phảng phất như ngọn lửa đón gió, nhảy múa tán loạn.
Hay cho một câu ‘đứa cháu bất hiếu’, hay cho một câu ‘không muốn nhìn thấy con người bất hiếu như thế nữa’!
Mấy câu ít ỏi của nàng liền khiến thanh danh của tứ hoàng đệ không còn. Đứa cháu bất hiếu, vô tình vô nghĩa, một nam nhân như vậy sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, cả đời sẽ bị hủy hoại.
Mà một câu ‘không muốn nhìn thấy con người bất hiếu như thế nữa’, đã hoàn toàn đảo lại vận mệnh bị vứt bỏ của nàng. Chỉ biết, nàng nói như thế khiến mọi người đều nhớ rõ, tứ hoàng đệ không muốn cưới nàng, mà đồng dạng, nàng cũng không muốn gả cho tứ hoàng đệ! Chuyện trước kia nàng quấn quít si mê tứ hoàng đệ, cùng với chuyện vừa rồi nàng tự sát, chẳng qua là vì báo đáp ân tình của thái hậu mà thôi. Một nữ tử trọng tình trọng nghĩa như vậy, chướng mắt tứ hoàng đệ cũng là chuyện theo lẽ thường!
“Mồm miệng thật độc, Cô Lỗ, nữ nhân thực nguy hiểm nha! Thánh nhân nói cấm có sai, quả thật không nên trêu chọc nữ tử cùng tiểu nhân…” Cùng lúc Quân Khanh Liệt cảm thán, Phượng Đế Tu đang nửa nằm nửa ngồi trên cây cũng than thở hai câu.
Chỉ là mấy câu nói lại mang hàm nghĩa sâu xa, lời nói thâm tàng sắc bén như vậy, nữ nhân này, thật không đơn giản a!