Thấy sắc mặt đại phu nhân sợ hãi, ánh mắt Thịnh Y Diễm lại lạnh hai phần, nhưng nàng không muốn buông tha nàng ta dễ dàng như vậy. Nàng chậm rãi tới gần đại phu nhân, sắc mặt đại phu nhân khẽ biến, giờ phút này, nàng ta nào dám coi khinh Thịnh Y Diễm nữa.
Thịnh Y Diễm dừng lại trước người đại phu nhân, từ trên cao nhìn chằm chằm vào người nàng ta. Xung quanh nhất thời lại tĩnh mịch, mọi người không rõ Thịnh Y Diễm muốn làm cái gì nên không chỉ đứng im, lại giống như đang chờ mong hành động kế tiếp của nàng.
Thịnh Dịch Dương thấy đại phu nhân sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch, tuy có chút lo lắng, nhưng lúc này hắn cũng không thể lại giúp đỡ đại phu nhân nữa. Hắn không thể công khai đối nghịch với quy củ của thế giới này được, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào Thịnh Y Diễm.
Dưới ánh mắt của mọi người ở đây, Thịnh Y Diễm nâng tay, trong lúc đại phu nhân run rẩy sợ hãi, nàng lại chỉ kéo dải lụa trắng ở khuỷu tay của nàng ta. Tiếp đó, nàng cầm dải lụa xoay người hướng phía lầu các đi tới. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nàng vung dải lụa trong tay lên, dải lụa trắng kia liền giống như cầu vồng, bay lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Vù một tiếng, dải lụa quấn quanh cửa sổ ở lầu hai, mọi người kinh ngạc nhìn Thịnh Y Diễm, chỉ thấy nàng cầm lấy đầu còn lại của dải lụa, hướng đại phu nhân nở một nụ cười cực kỳ rực rỡ. Ban đầu, đại phu nhân sửng sốt, nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng ta đột nhiên đại biến. Mọi người cảm thấy khó hiểu.
Dải lụa trong tay Thịnh Y Diễm đột nhiên bị kéo căng một cái, răng rắc, khung cửa sổ bị dải lụa kéo vỡ, cánh tay nàng lại dùng sức lần nữa, oành một tiếng, hai cánh cửa sổ kia thế mà tứ phân ngũ liệt, bị phá hỏng hoàn toàn. Nhất thời, khuê phòng trên lầu hai liền xuất hiện trước mắt mọi người trong sân viện.
Tuy là đứng từ dưới nhìn lên trên không thấy hết mọi cảnh vật trong phòng, nhưng chỉ loáng thoáng thấy mấy vật kia đã khiến mọi người giật mình. Tủ quần áo đã tróc sơn từ lâu, trên cánh cửa tủ còn xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, có thể thấy được hai, ba kiện xiêm y đơn bạc bên trong. Trên cánh cửa sổ, cũng là màu sơn loang lổ, lớp sơn đã rớt không ít, nhìn đến thật tiêu điều. Phía sâu hơn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh giường, rèm trướng được làm từ vải bông cực thô, giặt tẩy nhiều lần tới mức đã trắng bệch. Hiện giờ, chỉ sợ một tiểu thư con nhà thương hộ bình thường cũng dùng rèm trướng bằng lụa mỏng, vải bông thô như vậy, ngay cả nha hoàn thấp hèn nhất trong phủ cũng không dùng.
Tuy rằng không nhìn thấy những vật khác, nhưng có thể tưởng tượng, hình dáng của mấy vật kia như thế nào. Đường đường khuê phòng đích nữ của nhất phẩm thái phó, vậy mà so với khuê phòng của khuê nữ được nuông chiều trong nhà dân chúng tầm thường cũng không bằng. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai có thể tin tưởng a!
Đặt vẻ mặt khiếp sợ của mọi người ở trong mắt, ánh mắt lạnh nhạt của Thịnh Y Diễm rời đi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Thịnh Dịch Dương, nói: “Thái phó đại nhân từ ái của ta, nhìn cho kỹ đại phu nhân hiền lành đôn hậu của ngài nuông chiều đích nữ của ngài như thế nào đi.”
Vốn Phượng Đế Tu an ổn nằm trên cây, giờ phút này đã ngồi tựa nửa người vào thân cây từ lúc nào không hay, ánh mắt trong suốt như nước quét nhìn khuê phòng không có cửa sổ, lại thản nhiên liếc qua cảnh trí trong phòng, nhíu nhíu mi, nói: “Chậc chậc, mỹ nhân như vậy, sao lại phải ở trong căn phòng sơ sài như thế. Gia cảm thấy thật thương hương tiếc ngọc, Cô Lỗ, chúng ta có nên giúp đệ nhất mỹ nhân này hay không?”
Nghe chủ nhân nói như thế, chim anh vũ Cô Lỗ khinh thường cụp cánh xuống, móng vuốt kéo ống tay áo của Phượng Đế Tu, ý tứ thực rõ ràng: mới vừa rồi ngươi còn đối với Thịnh tứ tiểu thư người ta như thế, sao không thương hương tiếc ngọc một chút, làm hại đại cô nương người ta rớt hai cái răng, về sau sống như thế nào a!
Phượng Đế Tu không để ý tới nó, cốc đầu nhỏ của Cô Lỗ, nói: “Nhanh, nếu không đi, lần sau ta nhuộm lông ngươi thành màu đen, khiến ngươi biến thành con quạ đen thui!”
Thanh âm của hắn chưa dứt, thân mình Cô Lỗ yêu xinh đẹp kia đã run lên, đôi mắt nhỏ ai oán nhiễm nước trong suốt, trừng mắt liếc nhìn chủ nhân một cái, không chút do dự bay ra ngoài.
Lúc này, mọi người trong viện còn bị cảnh trí khuê phòng của Thịnh Y Diễm làm cho khiếp sợ, mọi nơi lại tĩnh lặng. Đột nhiên, tất cả mọi người đều thấy có một con chim anh vũ sặc sỡ từ phía sau lầu các bay lại đây, không khỏi đều ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào nó.
Nhưng lại thấy con chim anh vũ kia bay đến đình viện, ở trong viện bay qua bay lại, sau đó nó bay xoay quanh đỉnh đầu Thịnh Nguyệt Như không chịu đi, há mồm tùy tiện nói: “Thể diện phủ thái phó mất hết, mất hết! Chết đi cho sạch sẽ, chết đi cho sạch sẽ!”
Nó nói xong, sắc mặt Thịnh Nguyệt Như đột nhiên biến đổi, chỉ vì câu nói của con chim anh vũ này rõ ràng chính là lời châm chọc Thịnh Y Diễm mà nàng ta mới vừa nói ở trong phòng. Hơn nữa, con chim anh vũ kia không chỉ học được, ngay cả ngữ điệu, chỗ tạm dừng cũng đều bắt chước giống hệt.
Thịnh Nguyệt Như thấy mọi người đều nhìn về phía mình, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, có tật giật mình, nâng tay xua đuổi con chim anh vũ kia, trong miệng còn mắng: “Súc sinh từ đâu đến! Còn nói hươu nói vượn, xem ta vặt lông ngươi!”
“Súc sinh! Vặt lông ngươi! Súc sinh! Vặt lông ngươi!”
Thịnh Nguyệt Như căn bản bắt không được con chim anh vũ, con chim anh vũ kia lại khôn, giương cánh, mở móng vuốt, xà xuống cào tóc Thịnh Nguyệt Như.
Cả người Thịnh Nguyệt Như từ trên lầu các lăn xuống dưới đã chật vật, búi tóc trên đầu hỗn độn từ lâu, giờ lại bị con chim anh vũ này cào loạn, lúc này giống như con gà bị vặt lông, rất thê thảm.
Cái này cũng chưa tính, con chim anh vũ kia rõ ràng đang mắng nàng ta là súc sinh, còn phối hợp cùng hành động cào tóc, quả thực như đang vặt lông nàng ta vậy! Mà con chim anh vũ này, ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng học giống hệt ngữ điệu vừa rồi của Thịnh Nguyệt Như!
Thịnh Y Diễm chưa từng thấy qua con chim anh vũ thông linh như vậy, ngạc nhiên nhìn mặt Thịnh Nguyệt Như tái đi, một thân chật vật ôm đầu trốn tránh, không khỏi cười một tiếng. Thầm nghĩ, con chim anh vũ này làm sao lại bay tới đây, thế mà lại nghe được lời nói vừa rồi của Thịnh Nguyệt Như, cũng không biết chủ tử như thế nào mới có thể dạy dỗ ra con chim anh vũ khiến người ta vui vẻ như vậy.
Chỉ là, con chim anh vũ này làm sao có thể chọn đúng lúc này, đột nhiên bay ra giúp chính mình như thế? Là chủ tử của nó phân phó sao? Chủ tử của nó, có phải là chủ nhân ánh mắt sau lưng nàng vừa rồi? Còn nữa, mới vừa rồi Thịnh Nguyệt Hân từ thang lầu lăn xuống lại mạc danh kỳ diệu rớt hai cái răng nanh! Ánh mắt Thịnh Y Diễm bắt đầu sâu thẳm.
Nói như vậy, chính mình không có đa tâm? Thực sự có người ở một nơi gần đây bí mật quan sát? Bằng vào năng lực nhạy bén của nàng mà lại không cảm nhận được nơi ẩn náu của người nọ. Người này... Thật đáng sợ!
Thịnh Y Diễm nghĩ thế, cảm thấy cái loại bị người ta nhìn chăm chú này, cảm giác có mũi nhọn ở lưng lại nhiều thêm. Nàng đột nhiên quay đầu lại, hướng phương hướng lầu các nhìn, chỉ tiếc vẫn không thu hoạch được gì.
Mà bên kia, con chim anh vũ cào tóc Thịnh Nguyệt Như một hồi, vẫn thấy không thú vị liền bay đến đỉnh đầu Thịnh Nguyệt Hân, nói: “Có tỷ muội như vậy đúng là sỉ nhục tám đời! Sỉ nhục tám đời! Sỉ nhục tám đời!”
Vừa tỉnh lại, phát hiện chính mình quả thật đã rớt răng nanh, không chịu nổi đả kích, Thịnh Nguyệt Hân dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm con chim anh vũ, há mồm muốn mắng, nhưng xung quanh gió thổi lên, đúng là nói không được câu gì!
Khuôn mặt nàng ta dữ tợn cứ thế há miệng đứng đó. Kết quả ngay sau đó, liền có một bãi phân chim nóng hầm hập từ trên trời rơi xuống, thẳng tắp rơi xuống miệng nàng ta, Thịnh Nguyệt Hân hét ầm lên, thanh âm so với heo bị chọc tiết còn khó nghe hơn.
Con chim anh vũ hiển nhiên là đang tỏ ý ghét bỏ nàng ta, khinh thường kêu hai tiếng, không thèm quan tâm tới nàng ta nữa, lại bay về phía Thịnh Nguyệt Hồng, kêu lên: “Ngu xuẩn! Dám tơ tưởng làm Dực vương phi! Ngu xuẩn! Xứng đáng!”
Có Thịnh Nguyệt Hân cùng Thịnh Nguyệt Như làm vết xe đổ, không muốn thê thảm như các nàng, Thịnh Nguyệt Hồng làm sao dám trêu chọc con chim anh vũ này nữa? Nàng ta chỉ cúi đầu nắm chặt tay, ai ngờ con chim anh vũ kia vẫn không chịu buông tha nàng ta, đậu trên vai nàng ta, kêu lên: “Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Đầu gỗ! Đầu gỗ!”
Thịnh Nguyệt Hồng tức giận đến độ bả vai đều run run, con chim anh vũ kia mới bay đi, lại hướng Thịnh Nguyệt Kiều nói: “Không xứng làm đích nữ, đất dưới chân chúng ta so với nàng còn cao quý hơn!”
Con chim anh vũ đem ngữ điệu của bốn người đều học rất sống động, người còn có thể nói dối, nhưng con chim anh vũ sẽ không có người cố ý dạy nó như vậy, lại nhìn cổ Thịnh Y Diễm rõ ràng còn có một vết tím tái thật sâu, mọi người còn không rõ cái gì nữa?
Bốn tỷ muội này làm sao tới đây an ủi Thịnh Y Diễm? Rõ ràng chính là đến châm chọc khiêu khích, bỏ đá xuống giếng! Tỷ muội ruột gặp hoàn cảnh thê thảm như vậy, vì bảo toàn thanh danh cả phủ mà thắt cổ tự sát, các nàng lại vẫn nói ra lời ác độc, liên tục châm chọc, lại là thứ nữ châm chọc đích nữ, đây quả thực chính là chuyện tày trời. Thứ nữ không biết tôn ti, không có mỹ đức như vậy, đích nữ Thịnh Y Diễm này cho dù đem các nàng đánh chết cũng là chuyện bình thường!
Còn có, đại phu nhân này, thế nhưng ngược đãi đích nữ, lại vẫn giả vờ đáng thương lừa gạt người khác. Thái phó này thật sự là hồ đồ rồi, vậy mà lại không rõ thị phi!
Nghĩ như vậy, ánh mắt tất cả mọi người đều chứa hèn mọn, không ủng hộ nhìn hướng Thịnh Dịch Dương.
Thể diện Thịnh Dịch Dương gìn giữ bao lâu đã sớm mất hết, càng thêm hắn xuất thân là thư sinh, là hàn môn học sĩ, hiện giờ mặc dù ngồi trên địa vị cao, nhưng tự ti trong lòng quấy phá, sợ nhất là bị người khác nói hắn không hiểu quy củ, không rõ môn phong.
Hôm nay bị mất hết thể diện, giờ phút này lửa giận của hắn đều phát tiết trên đám người Thịnh Nguyệt Hồng. Không đợi con chim anh vũ trêu đùa Thịnh Nguyệt Hồng xong, hắn liền tiến lên hai bước nhấc chân đá vào ngực nàng ta.
Thịnh Nguyệt Hồng bị hắn một cước đá bay, phun ra một búng máu tươi, đáng thương hề hề nâng thân mình lên. Thịnh Dịch Dương vẫn không thể nguôi giận, trợn mắt mắng: “Vô liêm sỉ! Người tới, đem vài nữ nhân không biết tôn ti, nói dối đầy miệng đều trói lại hết cho ta, quăng vào sài phòng!”
**********
Ghi chú:
(1) chim anh vũ: con vẹt