"Để anh đưa em về nhà." Đợi đến khi Hàn Tinh nín hẳn, Mộ Dung Thiên Hàn mới nhẹ giọng nói.
"Không được!"
Hàn Tinh không chần chừ, liền lập tức cự tuyệt, trong đáy lòng sâu thẳm không thấy đáy dâng lên một mưu kế phát sinh.
Hắn chau mày, nhìn đăm đăm cô ta.
"Nếu như về nhà trong tình trạng này, nhất định ba mẹ sẽ mắng em." Vành mắt Hàn Tinh đỏ hồng, lệ lại rưng rưng, chực chờ rơi xuống lần nữa.
"Hay là . . . ừm . . . anh cho em ở nhờ nhà anh đêm nay đi!" Hàn Tinh e lệ úp mặt vào ngực hắn, giấu đi nụ cười đầy mưu mô, quỷ quyệt.
Hắn có chút nghi ngờ, nội tâm lại không muốn chút nào, nhưng Hàn Tinh đã nói như thế, hắn cũng không đành lòng từ chối.
"Thôi được." Hắn xoay lưng về phía Hàn Tinh, ý bảo cô ta leo lên hắn cõng về.
Hàn Tinh mừng như điên, vội vàng leo lên, miệng đều cười toét tận mang tai, liền làm mất đi hảo cảm người nhìn, càng không nhịn được muốn cách xa con người hai mặt này vài bước!
Hàn Tinh cố gắng áp sát người ngọc mềm mại vào lưng hắn, cố tình ma sát bộ ngực sữa qua lại.
Mộ Dung Thiên Hàn đương nhiên phát hiện được hành động kì lạ ở phía sau của cô ta, nháy mắt tuấn nhan tối sầm, thấp giọng khiển trách.
"Em nên ngồi yên!"
Hàn Tinh cười khoái trá, làm sao có thể dừng lại được, hành động lại càng mạnh bạo hơn, miệng phả ra hơi thở thơm ngát khiêu khích.
Điều kì lạ chính là Mộ Dung Thiên Hàn không hề xao động, chỉ là một chút nhỏ. Hắn vẫn bước vững từng bước cõng Hàn Tinh ra khỏi cổng trường, đặt cô ta yên vị tại ghế sau xe, còn mình thì ngồi tại vị trí lái xe. Không thèm mở miệng nói một tiếng, chạy thẳng về nhà.
Hàn Tinh buồn bực không thôi, vì cái gì hắn không có phản ứng, rõ ràng cô ta quyến rũ đến thế cơ mà! Hừ, cô ta không tin không thể lôi kéo hắn lên giường cùng cô ta mây mưa một trận, khiến hắn chết mê chết mệt vì cô ta.
Ngồi phía sau, Hàn Tinh âm thầm mưu tính, lâu lâu lại đưa mắt phong tình liếc nhìn bộ dáng Mộ Dung Thiên Hàn đang tập trung lái xe, môi hồng khẽ cắn, thực tuấn mỹ, nước miếng cơ hồ muốn chảy ra!
"Bác trai không có nhà sao anh ?"
Hàn Tinh được hắn cõng lên nhà, vừa bước vào nhà cô ta liền ngó dọc ngó ngang tìm ba hắn.
"Không có, ông ta đã đi ra nước ngoài công tác rồi."
Hàn Tinh nhẹ nhàng gật đầu, ý cười trong mắt càng sâu, tất nhiên cô ta biến hôm nay ba hắn - Mộ Dung Khiêm, không có ở nhà, cho nên mới bạo gan đòi hắn cho ở nhờ.
"Em ngôi ở đây đợi anh một chút, anh đi nấu gì đó cho em ăn." Hắn đặt Hàn Tinh ngồi trên sofa, dặn dò kĩ càng, sau đó hướng nhà bếp mà đi.
"A!" Hắn chưa đi được vài bước liền nghe thấy một tiếng "bịch" ở phía sau, ngay sau đó là tiếng kêu đau của Hàn Tinh, thầm mắng lại xảy ra chuyện, vội vàng xoay người lại.
Chỉ thấy Hàn Tinh ngã nhào trên đất, áo khoác khi nãy hắn choàng cho cô ta bị rơi ra, lộ ra thân hình mỹ miều, xiêm áo sớm rách nát, da thịt trắng muốt cùng cảnh xuân khêu gợi khó mà che giấu được.
Cam đoan rằng, bất cứ đàn ông nào nhìn thấy cảnh tượng này, dù là hiền lành nhất đều biến thành soái nhào vào ăn tươi nuốt sống Hàn Tinh!
Mộ Dung Thiên Hàn đầu tiên là sững người, sau đó liền trầm mặt, cầm lấy áo chơi rơi ra khi nãy, bao Hàn Tinh lại, sao đó ẵm cô ta đi thẳng lên lầu.
Hàn Tinh mắt thấy hắn không nói một lời ôm cô ta lên lầu, nhất định là đã không chịu đựng được nữa!
Hắn đặt Hàn Tinh nằm trên giường. Hàn Tinh liền cử động khiến cô áo khoác lần nữa rơi xuống, tư thái phong tình vạn chủng, đáy mắt tình dục thật sâu mơ màng nhìn hắn, môi nhỏ vểnh lên mời gọi hắn.
Cứ tưởng rằng hắn nhất định sẽ không chịu được, hung hăng âu yếm Hàn Tinh, nhưng ngược lại hoàn toàn. Một chút thay đổi sắc mặt hắn cũng không có, cơ hồ nghi hoặc cùng lạnh lùng nhìn cô ta đang vặn vẹo trên giường, ra sức quyến rũ hắn. Lạnh nhạt dùng mềm đắp cho cô ta, giọng nói phủ sương mỏng.
"Nếu em không muốn ăn thì thôi, đã khuya rồi, vẫn nên ngủ đi!" Nói xong hắn liền đi ra ngoài, thật lâu không thấy trở lại.
Hàn Tinh bị hắn làm giật mình, trợn tròn mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi, lửa dục trong lòng đều bị lửa giận dập tắt, môi cắn đến bật máu, cô ta vô cùng không cam tâm! Là vì sao chứ ?
Mộ Dung Thiên Hàn sau khi rời khỏi phòng của Hàn Tinh, liền sải chân bước lên sân thượng. Trầm mặt ngắm nhìn trời đêm.
Đáy mắt hắn âm lãnh một mảng khiến cho không anh biết được hắn đang nghĩ gì.
"Là cô bé năm đó thật sao ?" Cái không tin tưởng của hắn ngày càng lớn đi.
Cô bé năm xưa tuy gặp nhau không lâu, chỉ tích tắc trong vài phút thôi, nhưng là hắn cảm nhận được Hàn Tinh hoàn toàn khác biệt với cô bé đáng yêu kia.
Hàn Tinh ngày càng khiến hắn hoài nghi, khi nãy hắn nhìn ra được tất cả mọi hành động cố ý của Hàn Tinh, là đang mưu đồ quyến rũ hắn! Hàn Tinh là một con người dâm đãng, ti tiện thế sao, hay nói đúng hơn là cô bé năm đó ?
Không thể nào! Người yêu bé nhỏ kia nhất định không phải loại người như thế!
Hay là do hoàn cảnh của cuộc sống đã làm thay đổi con người ta ??
Hắn vẫn nên điều tra rõ ràng!