"Bác Trương, vì sao không thấy Hàn Tinh ?"
Cô hờ hững hỏi, hôm nay chính là chủ nhật, nếu như theo thường lệ, nhất định cô ta sẽ chạy bay vào phòng cô, đòi cô đi đây rồi đi đó cùng cô ta. Nhưng là hôm nay yên tĩnh lạ thường, quả thực có chút không quen.
"Dạ thưa cô chủ, từ tối hôm qua nhị tiểu thư đã không thấy ở nhà, giữa khuya thì có gọi cho ông bà chủ nói là sẽ qua đêm ở nhà Mộ Dung thiếu gia." Bác Trương - quản gia nhà cô kính cẩn trả lời.
"Dạ được, con đã biết, cảm ơn bác." Cô nhếch môi cười, cuối cùng thì cô ta cũng không chịu đừng được mà phải tăng tốc độ tiến công. Cô thực muốn biết hai người họ đêm qua có xảy ra chuyện gì hay không ?
Chợt bên ngoài có tiếng xe, cô quay ra nhìn, là Mộ Dung Thiên Hàn cùng Hàn Tinh. Hứng thú nhất thời dâng lên, co thong thả bước ra ngoài cổng tiếp đón hai người.
"Chị hai -- " Hàn Tinh vừa thấy cô liền giở ra bộ mặt hoảng sợ tột độ, giống như sợ cô ăn thịt cô ta. Nước mắt quanh tròng, nấp sau người Mộ Dung Thiên Hàn, tay vấu chặt áo của hắn.
Bộ dáng này của Hàn Tinh khiến cô thực nghi ngờ, chắc chắn sẽ không tốt lành, nội tâm lạnh lẽo pha chút tò mò, xem xem rốt cuộc cô ta giở trò quỷ gì.
Mộ Dung Thiên Hàn nhìn Hàn Tinh ở phía sau, lại đưa mắt lạnh lùng nhìn cô, không tài nào tra ra được hắn đang nghĩ gì.
Cô chờ một lúc lâu cũng thấy có động tĩnh gì, chán nản thở dài, thực không vui gì hết, nhún nhún vai hai cái, sau đó xoay người đi vào nhà.
Nhưng đột nhiên phía sau lại có một bàn tay hữu lực bắt lấy tay nhỏ xinh của cô, thô bạo kéo cô quay lại đối mặt với hắn.
Hơi thở bạc hà phả vào trong mặt khiến cô nhíu mày, trợn mắt nhìn chằm chằm dung nhan tựa thiên tiên trước mặt, tia lãnh trong mắt dần lan tràn khắp người.
"Buông ra." Cô lạnh giọng nói.
Hắn cười khẩy, tay chuyển đổi, áp cô tựa vào cổng rào, hai tay chống hai bên khóa cô ở bên trong, không cho cô thoát ra ngoài.
Hàn Tinh bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, tiếp sau đó là tức giận bừng bừng, mắt chứa đựng sát ý nhìn chầm chập cô, răng nghiến vào nhau ken két.
"Nhị tiểu thư, người bị thương sao ? Để tôi giúp người." Quản gia Trương rất thức thời, vội vàng lôi kéo Hàn Tinh đi vào nhà.
Mộ Dung Thiên Hàn cười lạnh một cái, bất ngờ cúi xuống, môi mỏng lạnh lẽo áp lên môi đỏ mọng của cô.
Ngay lúc cô còn ngây như phỗng, không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn đã dứt môi mình rời đi, khinh thường nhìn người đối diện.
"Anh -- " Cô nhận ra bản thân mình bị hắn khi dễ, hàn khí quanh thân lạnh lẽo hơn cả Bắc Cực.
"Hừ, thế nào, không phải cô luôn vọng tưởng được như vậy sao ?" Hắn cười mỉa, phượng mâu phức tạp.
Chết tiệt, khi nào cô vọng tưởng như thế, thực buồn nôn!
"Anh hình như quá ảo tưởng rồi!" Cô áp chế lửa giận trong lòng, muốn đùa, được, cô liền đùa với hắn. Môi nhỏ nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp.
"Cô nên bớt giả tạo đi, mưu kế của cô, tôi đều rất rõ." Hắn thu lại nụ cười, giọng điệu lạnh lẽo cường đại.
Nghe hắn nói, cô lại càng buồn cười hơn, mưu kế ? Là mưu kế gì, làm gì có để hắn biết rõ!
"Xin lỗi Mộ Dung thiếu gia, hình như đầu óc của anh đã bị chó ăn rồi! Tôi, Hàn Tử Du bây giờ, mới chính là con người thật của tôi, và, tôi không có kì mưu đồ gì!" Cô trịnh trọng nói cho hắn biết, nói xong, vung tay dùng lực đẩy hắn ra, bước nhanh vào nhà.
Nhìn bóng lưng của cô, Mộ Dung Thiên Hàn cảm xúc hỗn tạp, không phân định được rõ ràng. Hắn không hiểu vì sao lại hoàn toàn tin tưởng lời cô vừa nói, đây quả thật chính là con người thật của cô.
Nhưng là có gì đó rất phức tạp, trong lòng có cảm giác gì đó rất khó nói, ngay cả hắn cũng không biết đó rốt cuộc là cảm giác gì.
-----ta là dãy phân cách phức tạp-----
Quay trở lại thời gian tối qua.
"Song Y ?" Song Nhi giật mình nhìn em gái - Song Y toàn thân thương tích ngã trên sàn, đáng chú ý nhất chính là vết cắt thật nhỏ trên tay, máu đỏ không ngừng tuôn ra, trong thực ghê sợ.
Song Nhi vội vã nâng em gái dậy, cẩn thận đặt trên giường, tay gấp rút lấy hộp cứu thương, lưu loát băng bó cho Song Y.
"Đã xảy ra chuyện gì ?" Song nhi sốt ruột nhìn em gái hô hấp yếu ớt trên giường, cởi bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc trắng xanh khó coi.
"Chính là Hàn Tử Du." Song Y nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ đến thân thủ cường đại cùng tà ác của cô không khỏi run lên hai cái, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Song Nhi chợt nhíu chặt mày, khó tin nói: "Chẳng phải cô ta chỉ là một tiểu thư giàu có yếu đuối thôi hay sao ? Làm sao có thể đả thương cho sát thủ như em đến mức tàn tạ này ?"
"Chúng ta đều quá xem thường cô ta rồi, không phải như vậy đâu, so với cô ta, chỉ sợ chị em mình hợp sức lại cũng không địch nổi." Song Y nắm chặt nắm đấm, đố kị từ từ biến thành hận thù sâu đậm.
"Làm thế nào có thể ?" Song Nhi kinh ngạc hô lên một tiếng, lại nhìn thấy nét mặt thực nghiêm túc của em gái, cô ngầm lo sợ trong lòng, không muốn tin cũng không được.
"Nếu như em nghe lời chị điều tra trước khi hành động thì sẽ không thành ra thế này." Song Nhi nén lại hốt hoảng trong lòng, nhỏ giọng trách mắng Song Y.
"Xin lỗi chị." Song Y mềm yếu xin lỗi, ngay sau đó cơn buồn ngủ ập tới, ánh mắt mơ màng dần, sau đó tối đen.
Nhìn em gái đã ngủ, Song Nhi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cẩn thận suy tính, chuyện này quả thực không đơn giản!