"Song Nhi, vì sao hôm nay Song Y không đi học ?" Âu Dương Triệt ân cần hỏi thăm, tuy là không thích hành động của Song Y, nhưng là cô ta vẫn là học trò của hắn, quan tâm trò của mình, chính là trách nhiệm của người làm thầy như hắn.
Song Nhi nhìn hắn một hồi lâu, chính là do tên nam nhân này mà Song Y phải bị thương nặng đến như vậy, tối qua lại sốt cao, thập tử nhất sinh, vốn định hôm nay lấy lại công đạo cho em gái, nhưng thấy hắn vẫn còn quan tâm đến Song Y, cho nên Song Nhi tạm thời bỏ qua.
"Song Y bị sốt, không thể đi học được thưa thầy."
Ánh mắt vốn âm lãnh lại ngày càng khiếp người, không nhịn được liếc qua cô, ngoan lệ tức thời bùng phát, như muốn đóng băng cô ngay lập tức. Nhưng rất nhanh lí trí được khống chế, cực lực đè nén cảm xúc muốn giết người xuống đáy lòng.
Cô vô cùng nhạy bén, cảm nhận rất rõ sát ý của Song Nhi, dù chỉ là trong tích tắc vài giây.
Cô nheo mắt suy ngẫm, cô hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm gì động chạm đến Song Nhi, hoàn toàn không! Nhưng vì sao chỉ qua một ngày cô ta đã thay đổi thái độ nhanh chóng, từ lạnh lùng, không để cô vào mắt, nay lại giống như cực kì hận cô.
Không chỉ một mình cô phát hiện sát ý kia, mà ngay cả những nhân vật không tầm thường như Tống Ngạo Thiên cùng Mộ Dung Thiên Hàn cũng phát giác ra được. Chính là sát ý kia tuy trong thời gian rất ngắn nhưng lại vô cùng cường đại, muốn người ta không biết cũng thật khó.
Cũng chính cái khí thế này mà càng khiến cho Mộ Dung Thiên Hàn nghi ngờ đến thân phận thật sự của Song Nhi, có thể khẳng định điều hắn nghĩ là đúng!
"Thôi được, chúng ta bắt đầu tiết học!"
----ta là dãy phân cách lạnh lùng-----
"Như thế nào, lại ngồi đây một mình ?" Âu Dương Triệt ngồi chồm hổm trước mặt cô, mỉm cười tỏa nắng, tay ngọc giơ lên vén đi vài sợi tóc mai rơi xuống trước mặt cô.
Cô bị hắn làm cho giật mình, đến khi nhìn rõ dung mạo tuấn mỹ của người thương trước mặt, cô mới thở phào một hơi, lớp băng trên gương mặt cũng được gỡ bỏ, chỉ còn lại nụ cười ngây ngô đáng yêu của một cô gái hồn nhiên bình thường.
"Anh là muốn hù chết người sao ?" Cô không trả lời hắn, chỉ tinh nghịch nháy mắt, tay phối hợp với lời nói, vuốt vuốt ngực, giống như thật sự bị hắn hù chết.
Âu Dương Triệt lại cười, quả thực nụ cười của hắn còn muốn chói lóa hơn cả ánh mắt, thực khiến người ta không muốn rời mắt một chút nào.
"Là đang suy nghĩ gì sao ?" Âu Dương Triệt vô cùng tâm lí, chỉ nhìn một chút xíu đã biết cô có suy nghĩ trong lòng.
Cô không trả lời hắn, chỉ ngáp dài một cái, lười biếng tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, ánh mắt rủ xuống thật thấp.
Hắn cũng không cố chấp muốn biết, chỉ nhẹ nhàng giúp cô chuyển tư thế thoải mái nhất, vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt, mỉm cười nhẹ. Đối với hắn, bây giờ rất hạnh phúc, chỉ cần được làm chỗ tựa cho cô lúc cô yếu đuối cùng mệt mỏi nhất, hảo hảo bảo vệ, hảo hảo nâng niu, được cô hướng mình mỉm cười ngọt ngào, hay đơn giản chỉ cần một cái nắm tay ấm áp. Như thế là đủ!
"Triệt, em thật mệt mỏi." Cô khẽ mở môi đỏ mọng, thấp giọng nói.
Âu Dương Triệt im lặng lắng nghe, chờ đợi cô nói tiếp.
"Thật nhiều chuyện đổ ập vào người em, hơn hết tất cả đều quá mức khó khăn, khiến em không tài nào thở nổi." Cô nhắm mắt, môi mở thật nhỏ, giọng nói cũng vô cùng mềm nhẹ, nhưng khi Âu Dương Triệt nghe thấy thì lại quá mức nặng nề.
Chợt, khóe môi cô nâng lên nụ cười khổ sở, đúng, cô thật sự rất mệt mỏi!
Ông trời cho cô xuyên qua, như thế đã giúp cô thoát khỏi trách nhiệm kế thừa gia tộc, nhưng tại sao lại không cho cô bước vào cuộc sống mới bình thản hơn, an nhàn hơn, như thế nào lại cho cô cuộc đời mới còn phức tạp, rắc rối hơn vạn phần ?!
Là do kiếp trước cô làm người quá thất đức hay sao ?
Xuyên qua, đối mặt với bao nhiêu là chuyện, mà cô cũng chỉ có thể chịu đựng một mình, không thể bày tỏ cùng ai, cũng không có ai giúp đỡ cô. Đó là cái giá cô phải trả ??
Chính là giây sau cô chợt giật mình, tim cũng bất giác đập mạnh. Bởi một câu nói nhẹ nhàng mà vô cùng kiên định của Âu Dương Triệt.
"Em còn có anh!"
Đơn giản là một câu nói như thế thôi đã khiến cô phần nào vơi bớt gánh nặng trong lòng, tim băng giá liên tục tan chảy, dòng nước ngọt lịm chảy xuôi vào trong ngực, lan rộng khắp mọi nơi, mọi nẻo, khiến cho tâm tình cô phấn chấn hơn rất nhiều. Môi cười thật tươi, thật rạng rỡ!