Khí Phách Thành Chủ Soải Đại Phu

Chương 34: Chương 34




H! H! H!

Sau khi dùng xong cơm chiều, Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại trở lại gian phòng cách vách, vì ngày mai là ngày đã định diễn ra võ lâm đại hội.

Một chậu nước trong, vài giọt châu dịch. Vu Nguyệt Khánh lau khô mặt rồi thấy Hùng Đại như có điều suy nghĩ mà nhìn chăm chú vào hắn.

“Xảy ra chuyện gì?”

“A? Không có…” Hùng Đại nhỏ giọng nói, cúi đầu, lại nghĩ đến việc gì, đứng lên đi đến bên cạnh Vu Nguyệt Khánh, giúp hắn treo khăn mặt lên, lại đem chậu nước kia để qua một bên. Mấy việc này không biết bắt đầu từ khi nào liền tất cả đều là do hắn làm.

“Có chuyện cứ nói đi!” Vu Nguyệt Khánh nhẫn cười, nhìn vẻ mặt mâu thuẫn của gấu ngốc là biết chắc chắn hắn có chuyện bất mãn. Nhìn hình ảnh phản quang từ gương đồng, hắn đang làm việc mỗi ngày phải làm, không biết đã khuyên hắn bao nhiêu lần bảo hắn đừng làm nữa, nhưng hắn vẫn không nghe. Tên ngốc này, nô tính cũng không phải mạnh bình thường, tựa như… Như chú chó nhỏ khi thì nhu thuận khi thì quật cường! Không… Con chó thì khá thông minh, vẫn là trâu ngốc hợp với hắn hơn.

Không biết Vu Nguyệt Khánh trong lòng mơ màng, Hùng Đại ngồi vào bên cạnh hắn, ánh mắt tham lam như lốc xoáy, muốn cuốn con người tuyệt sắc diễm lệ kia vào thật sâu bên trong. mỗi lần nhìn đều kinh hồng, mỗi lần nhìn liền mê luyến, mỗi lần nhìn đều khuynh đảo, yêu diễm cùng thanh nhã kết hợp với hơi thở lạnh như hàn băng chỉ sợ làm cho người ta đứng xa xa nhìn một cái cũng cảm thấy thỏa mãn a.

Nhìn con ngươi thâm u như sao, Hùng Đại có chút buồn bực nói: “Nguyệt, đến bây giờ ta còn không dám tin ngươi đang ngồi ở bên cạnh ta. Bất quá, cái thời điểm tên Phù Dật Kiếm kia nhìn ngươi, ta cảm thấy rất tức giận.”

“Ác?” Vu Nguyệt Khánh có chút buồn cười đáp lại: “Tại sao? Những người khác nhìn ta thì ngươi sẽ không tức giận sao?”

“Không phải, những người khác nhìn ngươi ta cũng sẽ mất hứng, nhưng là tức giận thì… Bởi vì tên Phù Dật Kiếm bại hoại kia nhìn ngươi bằng ánh mắt háo sắc, cứ như hận không thể đem ngươi nuốt vào. Ta không thích!”

Trên mặt Vu Nguyệt Khánh hiện lên một mạt cười nhạt, ngồi sát vào một bên của Hùng Đại, thân mật ghé vào lỗ tai hắn ái muội nói: “Ta đây vẫn là dịch dung thành bộ dáng lúc trước được chứ?”

“Tốt tốt! Chính là… Như vậy ta liền không được ngắm bộ dáng hiện tại của ngươi…”

Sắc mặt Vu Nguyệt Khánh trầm xuống: “Nếu ta nguyên bản chính là bộ dáng lúc trước?”

“Ân, ta đây thật có thể tiếp nhận. Bất quá sau khi biết ngươi còn có bộ dáng khác… Ta liền…” Hùng Đại có chút ấp úng nói: “Kỳ thật ta cũng biết, dựa vào diện mạo của một người để đi thích hoặc chán ghét người đó là rất không công bằng. Tuy rằng ta cũng không làm như thế, nhưng ngươi thì khác, ta, ta muốn cứ như vậy nhìn ngươi cả đời.”

Dưới lời nói ấm áp chân thành của Hùng Đại, Vu Nguyệt Khánh sửng sốt: phải a, người này thế nhưng chỉ là con gấu ngốc a, sao có thể cùng thế nhân giống nhau chứ?

“Sau này ta quyết không thăm dò ngươi nữa!”

“A?” Hùng Đại không có nghe thấy câu nói nhỏ nhẹ kia, sửng sốt nhìn chăm chú Vu Nguyệt Khánh.

“Ha hả! Không có gì. Bất quá ngày mai ta phải dịch dung đi ra ngoài, tối nay có phải nên hảo hảo quý trọng hay không?”

Vu Nguyệt Khánh mị nhãn không gì sánh được, càng huống chi cái tay bị ‘tử’ ở đây chính là Hùng Đại? Chỉ thấy khuôn mặt Hùng Đại đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, khẽừ một tiếng.

Hai người lập tức quay cuồng đến trên giường, Vu Nguyệt Khánh như chờ không nỗi, ngón tay tập trung nội lực, nhẹ nhàng kéo, áo của Hùng Đại ‘xoẹt’ một tiếng đã bị chia làm hai nửa, bờ ngực kiện tráng cứng rắn mà hữu lực lỏa lồ trước mắt.

“Biết không? Trừ tiểu mông có tính co dãn của ngươi ra, ta thích nhất chính là nơi này.” Thanh âm của Vu Nguyệt Khánh đã gần như khàn khàn, tay không ngừng vuốt ve trước ngực của Hùng Đại.

“A?” Hùng Đại sửng sốt, ngây ngốc, lời nói chưa kịp thông qua đại não đã xuất ra khỏi miệng: “Vậy những nơi khác thì không thích ?”

“Ha ha ha ha!” Vu Nguyệt Khánh cười ha hả, không nghĩ tới gấu ngốc đáng yêu này còn có thể nói lời tán tỉnh a!

Hùng Đại sửng sốt, hối hận kêu to: “Nha! Ngươi, ngươi cứ coi như ta không có hỏi qua đi…” Trời ơi, ngượng chết người mà.

“Điều này sao có thể? Ngươi nếu hỏi, ta phải trả lời ngươi. Ta thích!” Vu Nguyệt Khánh nhìn thẳng vào hai mắt của Hùng Đại, chóp mũi muốn chạm vào nhau: “Nơi này, nơi này, nơi này… Ta đều thích!” Vừa nói, vừa nhất nhất khẽ hôn theo môi của hắn, mắt, mũi… Cho đến yết hầu. “Còn có tay của ta chạm tới nơi nào, đều thích hết.”

“Ngao…” Hùng Đại hô nhẹ một tiếng, bởi vì Vu Nguyệt Khánh đã cầm lấy phân thân của hắn: “Nguyệt…” Kêu lên, tay của Hùng Đại đặt lên đầu vai trắng nõn mãnh khảnh kia, nhưng xúc cảm không giống như thoạt nhìn, bất luận nơi nào trên cơ thể gầy gò đều thật sung mãn , hơn nữa làn da trơn nhẵn, đôi tay thô to của Hùng Đại ở trên người Vu Nguyệt Khánh tận tình vuốt ve.

“Nguyệt, làn da ngươi thật đẹp, so với ta tốt hơn nhiều…”

“Thích không?”

“Thích!”

Vu Nguyệt Khánh hạ thấp thân mình, để cho hai tay của Hùng Đại không ngừng ở trên người dạo chơi, mà hắn cũng không rảnh rỗi, kinh nhu mà cuồng bạo hôn lên đôi môi hồng đang lao thao kia, tinh tếở bên trong đảo khuấy, đoạt lấy tất cả không khí và hô hấp, hoàn toàn chủ đạo, khơi dậy *** người dưới thân. Hai người giống như dã thú không ngừng tác cầu nhiệt độ, thân thể, dục vọng cùng tình cảm lẫn nhau.

“Nguyệt, thật thoải mái…” Hùng Đại xuyên vào trong mái tóc dài đã phân tán ra, đầu lưỡi linh hoạt của Vu Nguyệt Khánh đang cùng anh khâu hồng nhạt của Hùng Đại trêu đùa, một bàn tay nâng thắt lưng của hắn lên, tay kia thì không ngừng kích thích phân thân đã trở nên cứng rắn.

“Xem, biến lớn rồi!”

“Đừng, đừng như vậy.” Nghe Hùng Đại nói thế, Vu Nguyệt Khánh lại càng xấu xa để hắn hơi ngồi dậy, buộc hắn nhìn dục vọng trướng thũng của mình, phân thân nổi đầy gân xanh ngọ ngoạy trong bụi cỏ đen.

Hùng Đại ôm chặt lấy thắt lưng mảnh khảnh của Vu Nguyệt Khánh, miệng lại không được nhàn rỗi tại trên bờ vai của hắn cắn một cái.

“Ân… Ta sao không phát hiện ngươi thích cắn người như thế chứ? Nguyên lai vẫn là con chó thích hợp với ngươi hơn!”

Hùng Đại không để ý tới lời của Vu Nguyệt Khánh, thuận theo vai một đường tìm, giống con chó nhỏ liếm lộng gương mặt Vu Nguyệt Khánh, không buông tha lấy một chỗ nhỏ nào, cuối cùng, hắn dừng tại chóp mũi.

Thật sự là xinh đẹp, hình dạng đẹp quá, rất lạnh… Quả nhiên giống như một lớp tuyết dày.

“A… Ngươi…” Vu Nguyệt Khánh kêu khẽ một tiếng, nguyên lai Hùng Đại lại cắn mũi hắn…

Bất quá Vu Nguyệt Khánh cũng không phải dễ chọc, hắn lập tức tách tầng bảo hộ của mật huyệt ra, một ngón tay tiến vào, không lưu tình chút nào làm cho Hùng Đại cuồng khiếu: “Đau quá!”

“Hừ, ngươi còn biết đau?” Mặc dù có chút oán giận, nhưng thấy trên gương mặt của Hùng Đại ngốc nghếch kia toát lên mê loạn cùng ám hồng, khiến Vu Nguyệt Khánh càng tản ra hưng phấn.

Cảm giác nơi đó tựa hồ thích ứng một chút, Vu Nguyệt Khánh lại cho thêm một ngón tay.

Dưới sự xung kích của khoái cảm, phân thân Hùng Đại vốn đã cứng rắn càng giương cao, dịch thể vui sướng màu trắng phun ra.

“Uy, ngươi sớm tiết a!”

“Nào có…” Phát tiết qua một lần Hùng Đại lo lắng có chút không đủ.

Nhưng Vu Nguyệt Khánh cũng không tính dễ dàng buông tha hắn: “Tối nay còn rất dài đấy…” Dứt lời, tay lại dùng kỹ xảo nhu niệp phân thân nhuyễn xuống kia, nắn bóp một hồi, nó lại ‘trọng chấn hùng phong’.

Sự khó chịu ở phía sau làm cho Hùng Đại vừa thoải mái, lại vừa khổ sở. Ba ngón tay khiến nơi đó căng đầy, nóng bỏng, từng đợt sóng *** tràn ngập toàn thân, bên miệng rên rỉ không ngừng, hơn nữa thỉnh thoảng Vu Nguyệt Khánh lại hạ xuống từng nụ hôn nhỏở trên người hắn, càng làm cho Hùng Đại ngứa ngáy khó nhịn, tựa như có ngàn vạn con trùng đang di chuyển.

“Nguyệt. . . Ta. . .” Lúc này, Hùng Đại ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không nên lời.

Thấy thời cơ đã đến, Vu Nguyệt Khánh nâng hắn dậy, điều chỉnh hô hấp: “Đến, lần này do ngươi chủ động, ngồi lên trên!”

“Cái gì?” Hùng Đại choáng váng, thế nhưng hắn vừa ngẩng đầu nhìn, biểu tình của Vu Nguyệt Khánh làm hắn vô cùng kinh ngạc. Quyến rũ mê người, đôi mắt câu hồn, môi đỏ mọng kiều diễm. Biểu tình *** mĩ như thế, tư thế *** loạn như thế, nhưng trong mắt hắn, hết thảy đều là đẹp nhất.

“Mau, ta giúp ngươi!”

Ba ngón tay rút ra làm cho trong cơ thể Hùng Đại trống rỗng, lại càng tịch mịch khó chịu, mật huyệt chưa khép lại mấp máy như mời gọi, hư không làm cho người ta khó chịu.

Vu Nguyệt Khánh đỡ lấy thắt lưng Hùng Đại, tách cái mông co dãn kia ra, để hắn chậm rãi ngồi xuống.

“Đúng, chậm một chút, chậm một chút…”

Dục vọng quá lớn xuyên vào mật huyệt thâm u nhỏ nhắn, đau đớn khó có thể chịu, tuy rằng không phải lần đầu ân ái, nhưng cảm giác này lại càng mãnh liệt.

Chậm rãi, mật huyệt trống rỗng kia bị lấp đầy, vài tia đau đớn, vài phần khoái cảm.

Vu Nguyệt Khánh bắt đầu động, nâng hai chân của Hùng Đại lên, trên dưới trừu xuất.

“A!” Hùng Đại thét chói tai, phần eo vì không thoải mái mà nhẹ nhàng hạ xuống, cảm giác tốt hơn, hai phần khoái cảm đan vào nhau lại càng làm cho bọn họ ngã vào trong bể dục không cách nào kềm chế.

“Mau, ngươi cũng động một chút.”

Đong đưa theo, trên giường phát ra thanh âm chi chi.

“A ──” Sau mấy lần húc thật mạnh, hai người đồng thời đạt tới cao trào.

Bể dục thâm trầm, một đêm vô tịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.