Thật sự là người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái a! Những lời
này một chút cũng không sai. Tuy rằng trải qua một đêm triền miên, sáng
sớm Vu Nguyệt Khánh cùng Hùng Đại tinh thần vẫn tràn đầy như cũ.
“Ngươi hãy đi trước đi, ta dịch dung xong sẽ ra.”
“Ân! Nhanh lên a!” Nói xong, Hùng Đại chủ động ở trên mặt Vu Nguyệt Khánh ‘chụt’ một cái, đích thân đóng cửa rời đi.
Nụ cười trên mặt Vu Nguyệt Khánh trong nháy mắt tại lúc cánh cửa đóng lại đó chợt tắt rồi trở nên lạnh như băng: “Hồng Viêm!”
“Có thuộc hạ!” Hồng Viêm từ cửa sổ nhảy vào, hành lễ nói.
“Thanh Y tìm được rồi chứ?”
“Đã tìm được, mọi chuyện đã chuẩn bị xong.”
“Ân! Nếu trong này có nửa điểm sai lầm, ngươi cũng không cần nhìn thấy đứa nhỏ mới chào đời của ngươi!”
“Dạ!” Hồng Viêm tinh thần căng thẳng, vẻ mặt nghiêm cẩn.
“Thác, sư huynh!! Sáng rồi, rời giường !”
“Uy, không phải chứ, sớm như thế tới đã gọi chúng ta?” Thác đánh cái ngáp
đứng lên mở cửa, vẻ mặt ủ rũ cùng vành mắt thâm đen làm cho Hùng Đại
thoải mái cười to: “Thác, ngươi tối hôm qua làm kẻ trộm sao? Ai? Sư
huynh, sắc mặt ngươi cũng không tốt a?”
Vũ Văn Triệt cười gượng
hai tiếng, nhưng Hàn Thác không tốt như thế, miệng không e dè lớn tiếng
nói: “Thiết, ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn a? Nếu không phải ngươi ngày
hôm qua kêu quá lớn, sao chúng ta có thể không ngủ a?” Nói xong không để ý Hùng Đại mặt đỏ bừng tiếp tục oán giận: “Gian phòng kia ngay sát bên
a, tường không tính là dày, thực mệt các ngươi ngày hôm qua còn có tinh
thần như vậy! Thật là, cũng không muốn nghĩ thân thể của Triệt còn chưa
có hảo, đây không phải là cố tình tìm chúng ta gây phiền toái sao?”
“Thác!!” Vũ Văn Triệt bất mãn trừng mắt nhìn Hàn Thác một cái. Hàn Thác chớp
mắt: “Ta nói chính là sự thật có được không? Nếu không phải ngày hôm qua chúng ta lấy tay giải quyết… A!”
Vũ Văn Triệt quăng cái gối đến
trên đầu Hàn Thác, Hùng Đại mới từ trong ngượng ngùng phục hồi tinh thần lại, thấp giọng nói: “Ta đi làm điểm tâm!”
“Thật là, ngươi sao ngay cả điều này cũng nói a? Ngươi…”
“Hắc hắc, Triệt, đừng nóng giận, ngươi xem bộ dạng ngốc nghếch của Hùng Đại kia, phải khai phá khai phá…”
Trong chính điện Tử Tiêu điện, chưởng môn các phái tề tụ đầy đủ, diễn ra các màn tình quan hệ hữu nghị.
“Huyền Nhược đạo trưởng, chúc mừng chúc mừng!” Phù Dật Kiếm vừa lên điện liền
hướng Huyền Nhược đạo trưởng chúc: “Được tin đạo trưởng vừa mới xuất
quan, lại đúng ngay võ lâm đại hội, có thể nói là song hỷ lâm môn đi!”
“Ha ha ha, đâu phải đâu phải! Lần này có minh chủ quang lâm mới là phúc
phận của Vũ Đương a!” Huyền Nhược đạo trưởng ── sư huynh của Huyền Vô
đạo trưởng, chưởng môn phái Vũ Đương cười nói.
“Nghe nói đạo
trưởng lúc bế quan đến bốn tháng hơn, không biết Đạo Trưởng đã ngộ ra
điều tâm đắc gì a? Không ngại nói cho mọi người một chút?”
“Này…” Huyền Nhược đạo trưởng sắc mặt cứng đờ, trùng hợp chưởng môn các phái
cũng đều nghe được Phù Dật Kiếm nói, cùng hướng Huyền Nhược đạo trưởng
lãnh giáo.
Nhưng đúng lúc này, Huyền Vô đạo trưởng mang theo
Thiên Vô đại sư của Thiếu Lâm đi tới đại điện, mọi người đều biết Thiên
Duyến đại sư ngày hôm trước đã đi về cõi tiên, cho nên không khí vui
mừng nhất thời toàn bộ biến mất, trên đại điện cũng tĩnh lặng dường như
không còn tiếng động.
“Chưởng môn.” Huyền Vô làm cái lễ liền đi
tới một bên, Thiên Vô đại sư sắc mặt bi thiết, tiếng nói khàn khàn:
“Huyền Nhược đạo trưởng, sư huynh của ta ngày hôm trước chết thảm,
nguyên nhân chết ly kỳ, nhân lúc võ lâm đại hội, xin các vị chưởng môn,
Phù Minh Chủ chủ trì công đạo.”
Huyền Nhược hành lễ: “Thiên Vô
đại sư xin yên tâm, Thiên Duyến đại sư không chỉ là Thiếu Lâm cao tăng,
lại là kỳ tài võ lâm trăm năm khó gặp, cho dù hôm nay không phải võ lâm
đại hội, Vũ Đương chúng ta cũng sẽ dùng hết khả năng tra ra hung thủ.
Huống chi Thiên Duyến đại sư lại là ở Vũ Đương bị ngộ hại, chúng ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm a! Lại nói Phù Minh Chủ cũng ở đây,
nhất định sẽ không để cho hung thủ kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Thỉnh Thiên Vô đại sư yên tâm.”
“A di đà phật, bần tăng trước hết tạơn chư vị.”
“Ha hả, đâu có đâu có!”
“Thỉnh đại sư nén bi thương!”
Đám võ lâm nhân sĩ kia lại vây quanh Thiên Vô đại sư, nhao nhao an ủi hoặc cam đoan, trên đại điện lại ồn ào lên.
Giờ Thìn, Vu Nguyệt Khánh mới mang theo Hùng Đại chậm rãi đi vào đại điện,
mọi người vốn cũng đã chờ đến có chút không kiên nhẫn liền chấn hưng
tinh thần, mỗi người đều hướng mắt nhìn chăm chú Vu Nguyệt Khánh.
Đột nhiên, Hùng Đại phát hiện trong đám người có người là khuôn mặt tươi
cười, bởi vì thật sự là rất rõ ràng, thuận theo khóe mắt nhìn qua, cư
nhiên là Phù Dật Kiếm. Biểu tình của Hùng Đại lập tức trở nên âm trầm:
tên bại hoại này, nhất định lại đánh chủ ý vào Nguyệt!
Vu Nguyệt
Khánh cười lạnh, hắn không nghĩ ở trong này lãng phí nhiều thời gian,
đứng ở trung tâm đại điện nói: “Lần này mục đích võ lâm đại hội triệu
khai, chỉ sợ chính là vì ta đi? Có lẽ là vì ‘Thương Nguyệt Thần Công’
của phái ta mới đúng.” Dứt lời, cầm lấy một quyển sách bìa ngoài màu
xanh viền vàng, trên sách viết bốn chữ bắt mắt ‘Thương Nguyệt Thần
Công’.
Tất cả mọi người chộn rộn, hận không thể lập tức nhào lên đoạt sách.
“Ha ha ha ha, ngưỡng mộ đại danh Vu thánh chủ đã lâu, hôm nay vừa gặp quả
nhiên không giống bình thường. Người trẻ tuổi, chính là ‘khoái nhân
khoái ngữ’ a!” Huyền Nhược đạo trưởng đột nhiên nói, mà mọi người cũng
vì việc này dừng mọi động tĩnh lại, nhìn quét qua Huyền Nhược cùng Vu
Nguyệt Khánh.
“Hừ, cái gì ngưỡng mộ đã lâu? Huyền Nhược đạo trưởng, chúng ta ngày hôm qua không phải mới gặp qua sao?”
Huyền Nhược trong mắt hiện lên một đạo tia sáng quỷ dị, lập tức nghiêm mặt
nghi hoặc nói: “Sao Vu thánh chủ nói thế? Bần đạo sáng nay mới xuất
quan, hôm qua sao lại có thể cùng ngươi gặp qua chứ?”
“Thanh âm
của một người có thể biến đổi, nhưng thân hình một người thì không thể
biến đổi được. Cho dù có dùng ‘súc cốt công’ (công phu co rút xương cốt) cũng không thể sau khi đấu trên mấy trăm hiệp vẫn bảo trì không thay
đổi.”
Mọi người cả kinh, hoàn toàn không rõ Vu Nguyệt Khánh nói
cái gì, chính là cảm thấy được không khí dần trở nên quái dị, cho nên
cũng không có ai đi ra hỏi han giảng giải.
“Vu thánh chủ, giang
hồ đồn đãi nói ‘Thương Nguyệt Thần Công’ có thể trường sinh bất lão, tuy rằng không xác thực, nhưng lời đồn đãi này lại mang đến một loạt tai
hoạ cho võ lâm. Càng có người vì việc này đi tìm Vu Nguyệt Minh, uổng
công ăn cắp thần công. Không biết có việc này không?”
“Có.”
“Xin hỏi những người đó đâu?”
“Toàn bộ đã chết. Vu Nguyệt Minh cơ quan trùng điệp, bên ngoài lại là một
mảnh rừng cây hoang dại, Huyền Nhược đạo trưởng sẽ không nghĩ đến những
kẻ như thế còn có thể toàn mệnh trở về đi?” Một cái cười lạnh, đổi lấy
các môn phái liên tục hít khí. Bởi vì những người này không ít là do
danh môn chính phái phái đi, nhưng mọi người lại không thể công khai chỉ trích Vu Nguyệt Khánh, trong lòng lại hận đến nghiến răng ngiến lợi.
“Nguyệt…” Hùng Đại nghe được chuyện đã chết nhiều người, tâm cũng một trận run sợ.
Vu Nguyệt Khánh quay đầu lại dùng mắt an ủi hắn, lớn tiếng nói: “Hừ! Những người đó ngay cả hai cửa ải này đều xông không qua, còn mấy tên trộm
nhãi nhép đến tìm tòi, bị dã thú cắn chết, xem như tạo hóa của bọn
chúng. Nếu là rơi vào tay ta… Ha hả!” Biểu tình tàn khốc súc huyết,
tiếng cười âm lãnh làm cho mọi người phẫn hận đan xen, lửa giận bừng
bừng.
Bên miệng Huyền Nhược đạo trưởng hiện lên một nụ cười quỷ
kế: thành công, lúc mọi người phẫn nộ, đó là lúc Vu Nguyệt Khánh ngươi
mất mạng.