Editor: zNguyệt Tiếu.
Trong mắt Hiên Viên Mị mang theo nụ cười, cưng chiều nói, “Thuỷ Nhi muốn vui chơi thì vui chơi đi!”
Khoé miệng Thuỷ Nguyệt Linh nhếch lên, hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn, nhìn về phía Minh Lam Nhi, không rõ ý tứ trong mắt hắn là gì, cười khinh nói, “Huyền Quốc cùng Minh Quốc luôn luôn là quan hệ hữu nghị, cuộc luận võ này khó tránh khỏi việc tổn thương, ta hi vọng việc nhỏ này không ảnh hưởng đến quan hệ hai nước là tốt rồi!”
Minh Lam Nhi biết là nếu Thuỷ Nguyệt Linh bị thương thì có lẽ sẽ mang lại phiền toái cho Minh Quốc, cho nên nàng vẫn chưa tính làm tổn thương Thuỷ Nguyệt Linh, chỉ muốn làm cho nàng mất mặt thôi, bây giờ Thuỷ Nguyêt Linh lại đề xuất yêu cầu như vậy, nàng cầu còn không được, sao lại có ý kiến gì chứ!
“Đúng lúc bản công chúa cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là giữa hai người chúng ta thôi, đương nhiên không nên đặt quan hệ quốc gia vào, vừa vắn cũng có các sứ giả ở quốc gia khác làm chúng!”
Kỳ thật có những người này làm chứng cũng không có tác dụng gì, nếu nàng thật sự làm tổn thương đến Thuỷ Nguyệt Linh, Hiên Viên Mị sẽ bởi vì có người làm chúng mà bỏ qua cho Minh Quốc sao? Căn bản chính là chuyện viễn vong! Huống chi ở nơi này có ai dám đắt tội Hiên Viên Mị?
Âu Dương Mặc im lặng nhíu mày, Hiên Viên Đế này lại có thể dám để Mỹ Nhân chơi cùng nàng kia, xem ra vẫn còn có chuyện mà hắn vẫn chưa biết hết! Trong mắt hắn có chút cân nhắc, ngược lại Mỹ Nhân lần nào cũng khiến hắn giật mình!
Thuỷ Nguyệt Linh Khẽ cười nói, “Vậy thì vất vã các vị rồi!” Quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Mị, kiều mị nói, “Mị, nếu như ta có xảy ra chuyện gì không may, chàng cần phải báo thù cho ta nha!” (Tiếu: =)) bó tay tỷ )
Mọi người đầu đầy hắc tuyến, rõ ràng mới nói không ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước, vừa đảo mắt nàng lại có thể kêu Hiên Viên Mị báo thù cho nàng?
Hai tay Hiên Viên Mị vỗ mông nàng một cái, nhìn bộ dạng uỷ khuất của nàng, cau mày nói, “Không cho nói điềm xấu!”
Thuỷ Nguyệt Linh cười cắn lỗ tai của hắn, “Yên tâm! Ta không nỡ bỏ chàng, chàng còn đang sống, sao ta có thể có chuyện được?”
Ánh mắt Hiên Viên Mị tối sầm lại, áp chế suy nghĩ muốn hung hăng yêu thương nàng một phen, nói nhỏ bên tai nàng, “Không cần lo cho quan hệ hai nước, chỉ là một Minh Quốc nho nhỏ, ta không để vào mắt!”
Thủ Nguyệt Linh trợn mắt một cái, “Ai nói ta lo lắng hả? Ta chỉ là không muốn người khác có quả ngọt mà ăn thôi!”
Dứt lời, hôn lên môi hắn một cái, nàng nhún nhẹ mủi chân, vững vàng đáp xuống giữa sân, làm một tư thế “xin mời” vô cùng tao nhã, Minh Lam Nhi không ngờ Thuỷ Nguyệt Linh lại có võ, nhưng nàng ta lại cực kỳ tin tưởng bản thân mình, cho nên chỉ giật mình, liền cao ngạo đi vào trong sân.
Tất cả mọi người có chút chấn động, không ngờ tiểu nữ nhân nhu nhược này lại có thể có võ, hơn nữa nhìn qua có vẻ tu vi không hề thấp, ly rượu trong tay Âu Dương Mặc đã chảy xuống mà hắn còn không cảm giác được, sững sờ nhìn Thuỷ Nguyệt Linh, lẩm bẩm nói, “Không ngờ Mỹ Nhân lại “thâm tàng bất lậu”!”
Tuy vừa chỉ ra một chiêu đơn giản, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt của mọi người, cũng hiểu được đây chính là cao thủ trong các cao thủ! Rốt cuộc là cao bao nhiêu, Âu Dương Mặc cũng không nhìn ra được, nhưng hắn biết bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng!
Sắc mặt đột nhiên trở nên suy sụp, hắn rõ ràng không bằng một cô gái yếu đuối! Khó trách Hiên Viên Mị quan tâm nàng như thế! Minh Lam Nhi này căn bản chỉ là đi tìm chết mà thôi!
Nhưng mà Minh Lam Nhi vẫn chưa phát hiện ra điều gì, vẫn ở đó mà mơ mộng giữa ban ngày, nghĩ tới việc đánh bại Thuỷ Nguyệt Linh liền có thể có được sự sủng ái của Hiên Viên Mị, trong lòng kích động không thôi!
Hai người đứng đối diện nhau, tuy Thuỷ Nguyệt Linh không có dung mạo xuất chúng như Minh Lam Nhi, nhưng mà nốt ruồi son ở giữa lông mày lại lộ ra mười phần quyến rũ, còn có từng cử chi đều lộ ra thần thái lười biếng tao nhã hấp dẫn tầm mắt người, trong nháy mắt sắc mặt Hiên Viên Mị liền trầm xuống, trong lòng có chút hối hận!
Thuỷ Nguyệt Linh có chút cảm giác lạ lạ mà quay đầu nhìn hắn, khẽ cười nói, “Mị, nếu mà ta không cẩn thận tổn thương đến công chúa điện hạ, ngươi có thể đau lòng hay không?”
Hiên Viên Mị biết lực chú ý của Thuỷ Nguyệt Linh vẫn còn đặt ở trên người mình, sắc mặt của hắn rốt cuột cũng trở nên tốt một chút, mà Tiêu Mạc ở phía sau hắn cũng thở ra một hơi, trong lòng cảm thán, hoàn hảo là nương nương vừa cứu hắn một mạng nha! (Tiếu: haha tội a, đúng là gần vua như gần cọp :))
Hiên Viên Mị hoàn toàn không hề liếc mắt nhìn Minh Lam Nhi cái nào, mà chỉ chăm chú nhìn Thuỷ Nguyệt Linh, trong ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, lạnh nhạt phun ra ba chữ: “Không bao giờ.”
Trong lòng Minh Lam Nhi cực kỳ tức giận, hai tay nắm chặt nấm đấm, dồn tất cả những lạnh nhạt mà Hiên Viên Mị đối với nàng lên trên người Thuỷ Nguyệt Linh, oán hận nói, “Lăng Vương Phi, chúng ta bắt đầu đi!” Dứt lời liền nhanh chóng xuất một chưởng.
Thuỷ Nguyệt Linh thấy nàng đánh tới cũng không thèm né tránh, mọi người cũng tập trung nhìn đến nỗi không chớp mắt, chỉ thấy ngay lúc một chưởng kia chuẩn bị áp sát vào người Thuỷ Nguyệt Linh, “Rắc rắc” một tiếng, đó là tiếng xương cốt gãy rời vang lên, sau đó liền nghe thấy một âm thanh chói tai, cuối cùng là nhiều âm thanh “Bốp Bốp”, mọi người còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Minh Lam Nhi chật vật té xuống đất, gương mặt mỹ lệ đã sưng đỏ tới không ai nhận ra, cánh tay phải đã mềm đi không còn phản ứng, hiển nhiên là đã bị gãy, mà Thuỷ Nguyêt Linh vẫn tao nhã đứng tại chỗ như cũ, giống như nãy giờ nàng vẫn chưa từng động thủ!
Thuỷ Nguyệt Linh có lòng tốt mà đi đến trước mặt Minh Lam Nhi, đỡ nàng dậy, khoé miệng nhẹ nhàng giơ lên, giọng nói có chút nguy hiểm rót vào tai nàng ta, “Công chúa điện hạ, người của ta không phải là người mà ngươi có thể mơ ước, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, nên chỉ là cảnh cáo, lần sau... Ngươi không còn may mắn như vậy nữa đâu!”
Dứt lời, tuỳ ý để Minh Khê đỡ Minh Lam Nhi đi, mà nàng lại không hề che giấu sát ý của bản thân, khiến cho trong lòng Minh Lam Nhi phát lạnh, hai chân run rẩy, nếu không phải nhờ Minh Khê đỡ, nàng nhất định sẽ té xuống đất.
Thuỷ Nguyệt Linh trở về bên cạnh Hiên Viên Mị, ngồi lên trên chân hắn, vô tội hỏi, “Mị, có phải ta ra tay hơi nặng rồi đúng không?”
Dường như tâm trạng của Hiên Viên Mị rất tốt, hắn cắn cắn miệng nhỏ mê người kia, cưng chiều nói, “Không có!” Người khác không nghe nàng nhỏ giọng cảnh cáo, nhưng mà hắn nghe rất rõ từng từ một!
Khoé miệng Âu Dương Mặc giât giật, trong lòng âm thầm cảm thán, thật sự là thấy tội Minh Lam Nhi!
“Bốp” lại một tách trà nữa rơi xuống đất, đây là tiết mục được trình diễn thường xuyên nhất trong mấy ngày nay.
Minh Lam Nhi nhìn gương mặt vẫn sưng đỏ như cũ trong gương, trong mắt tràn đầy hận ý, nữ nhân nào cũng để ý đến dung mạo của chính mình, huống chi nàng còn muốn nhân cơ hội này đạt được lòng của Hiên Viên Mị, nhưng hiện giờ cái gì cũng đã huỷ hết rồi, ngày mai bọn họ sắp phải về nước rồi!
“Ha ha...” Đột nhiên trong phòng xuất hiện mốt tiếng cười kiều mỵ, Minh Lam Nhi giật mình, theo bản năng xoay người về phía sau một bước, thân thể tựa sát vào tường, tầm mắt quét về tất cả các phía ở trong phòng, khiến trách nói, “Người nào? Xuất hiện cho bản công chúa xem mặt!”
“Ha ha...” Theo tiếng cười kiều mị, trong phòng đột nhiên xuất hiện một nữ nhân, đó là một người xinh đẹp đến mức tận cùng của nữ nhân, chỉ sợ nếu nam nhân mà nhìn nàng một cái sẽ bị dục hoả đốt người.
Nhìn nữ nhân trước mặt, Minh Lam Nhi đè nén ghen tị trong lòng xuống, từ nhỏ nàng đã được nhiều người theo đuổi, nàng cực kỳ tự tin với nhan sắc của mình, nhưng mà nữ nhân hiện tại quá xuất sắc!
Nữ nhân xinh đẹp cười, phất phất tay, Minh Lam Nhi liền ngửi thấy một mùi hương lạ lùng, sau đó sự đau đớn của cành tay cùng với trên mặt đã biến mất! Vội vàng nhìn về phía trong gương, bắt gặp gương mặt đang tổn thương của mình bây giờ đã hoàn toàn hết hẵn, trong lòng vui vẻ vô cùng, địch ý đối với nữ nhân này cũng ít đi một chút.
“Ngươi muốn làm gì?” Minh Lam Nhi biết nàng đến đây chắc chắn có mục đích.
“A...Đừng nóng vội, ta chỉ muốn giúp ngươi!”