Editor: zNguyệt Tiếu.
Nhìn Minh Lam Nhi nhanh chóng rời khỏi, nữ nhân bí ẩn nỉ non cười, “Ta rất khó khăn mới có được những dược liệu tốt nhất cho người dùng, hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng!”
“Bản thái tử có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Hiên Viên bệ hạ, nhờ ngươi thông báo dùm ta!”
Minh Lam Nhi biết nếu chính nàng cầu kiến, chắc chắn Hiên Viên Mị sẽ không gặp nàng, cho nên đành phải nhờ Minh Khê, dù sao Minh Khê cũng hi vọng Minh Lam Nhi có thể tiến vào hậu cung của Huyền Quốc!
Vứt một bản tấu chương lên bàn, Hiên Viên Mị liền đứng dậy đi ra ngoài, vừa lúc liền gặp người thông báo, Hiên Vị Mị có chút không kiên nhẫn, khó khăn lắm mới được trở về Ngự Thiên Điện, không nghĩ tới lại gặp phải người này, nghĩ nghĩ, âm thanh lạnh lùng, “Cho vào đi!” Nếu không phải chuyện quan trọng, vậy Minh Quốc kia chờ trả giá đi! Vừa lúc Thuỷ Nhi lại không chịu ở cùng hắn, trong lòng hắn có oán khí cần phải phát tiết!
“Bái kiến Hiên Viên Đế!”
Hiên Viên Mị giương mắt, thấy Minh Lam Nhi hoàn hảo không hề tổn thương như lúc đầu, ánh mắt có chút cân nhắc, nhíu nhíu mày, trong lòng có chợt nhớ tới gì đó, nhưng mà cảm giác quá nhanh, hắn không thể bắt lấy.
Nhìn về phía Minh Khê, khoé miệng giương lên một độ cong hoàn hảo, lười biếng hỏi, “Không biết thái tử có chuyện gì quan trọng?” Xem bộ dạng này, chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng cho lắm!
Minh Khê thấy sự không hờn giận trong mắt hắn, trong lòng căng thẳng, đối mặt với vị Hiên Viên Đế này, hắn luôn luôn cảm thấy có rất nhiều áp lực, mỗi lần như vậy, thần kinh kkhông tự giác căng thẳng, điều chỉnh cảm xúc một phen, cẩn thận mà mở miệng nói, “Hiên Viên bệ hạ, là Lam Nhi có chút chuyện quan trọng muốn nói với bệ hạ!” Khoé mắt đảo qua nhìn Minh Lam Nhi, ý bảo nàng nhanh chóng mở miệng.
Minh Lam Nhi chỉ nói cho Minh Khê, nàng có biện pháp khiến Hiên Viên Mị thích nàng, nhưng lại không nói cho Minh Khê biết là biện pháp gì, lúc này Minh Lam Nhi lại có chút khẩn trương mà hít một hơi thật sâu, dịu dàng nói, “Hiên Viên bệ hạ, chuyện này ta chỉ có thế nói cùng ngươi, không thể để người khác nghe được...” Tầm mắt nhìn về phía Tiêu Mạc sau lưng người, ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Trong mắt Hiên Viên Mị vô cùng đăm chiêu, khoé miệng gian xảo cong lên, khoát tay để Tiêu Mạc ra ngoài, Minh Khê nhìn Minh Lam Nhi, có chút lo lắng, sau cùng có hơi do dự một chút, nhưng mà vẫn đi ra ngoài, dù sao nhiêm vụ lần này là làm cho Minh Lam Nhi đạt được sủng ái của Hiên Viên Mị, mà hắn tin rằng Minh Lam Nhi biết giữ chừng mực!
Minh Lam Nhi nhìn bộ dáng tà mị của Hiên Viên Mị, trái tim bỗng đập nhanh hơn, đôi má hơi đỏ ửng, có vẻ càng thêm yêu kiều, trong mắt tràn đầy sư si mê, sững sờ một hồi lâu, nhưng không chú ý nụ cười mĩa đầy lãnh ý, càng không biết không phải ai cũng chịu đựng được nụ cười như vậy!
Hiên Viên Mị lười biếng ngồi tựa vào ghế, cũng không thèm thúc giục nàng, nhưng mà trong lòng lại rất không kiên nhẫn, không biết Thuỷ Nhi có nhớ hắn hay không? Kỳ thật hắn cũng hiểu rõ là Thuỷ Nhi muốn tăng linh lực càng nhanh càng tốt, nhưng mà hắn vẫn muốn mỗi giây mỗi phút đều có thể ở cùng với nàng, tựa như là hoà làm một với nàng, không thể tách rời!
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Minh Lam Nhi cuối cùng đã hồi hồn, từ từ lại gần hắn.
Mà Hiên Viên Mị vẫn ngồi như cũ không thèm nhúc nhích, Minh Lam Nhi tiếp tục đến gần tựa sát vào hắn, cho tới khi còn cách hắn một bước mới dừng lại, cúi đầu che giấu sự vui mừng trong mắt, nhẹ giọng nói, “Ta muốn biết tại sao bệ hạ không thích ta? Nếu ta có chỗ nào không tốt, bệ hạ có thể nói cho ta biết, ta nhất định sẽ thay đổi!” Nếu hắn của có thể đối xử với nàng giống như nữ nhân kia, dịu dàng như thế, muốn nàng vứt bỏ hết toàn bộ, nàng cũng cam lòng!
Hiên Viên Mị trừng mắt lên, lười biếng mà nhìn về phía nàng, âm thanh lạnh lùng nói, “Nếu như công chúa muốn nói những chuyện không quan trọng này, thì trẫm không có thời gian đón tiếp rồi!” Hiện tại hắn chỉ muốn nhìn Thuỷ Nhi, không có tâm trạng nói những chuyện không cần thiết này với nàng ta!
Thấy hắn muốn đi, trong lòng Minh Lam Nhi vô cùng lo lắng, hai tay vội vàng muốn giữ chặt hắn, lúc này nàng làm sao có thể để hắn đi được? Nàng chỉ còn một bước nữa là thành công, kiếm củi ba năm sao lại để thiêu một giờ, chỉ cần cho nàng thêm chút thời gian là được!
Hiên Viên Mị nghiêng người né tranh tay của nàng, trong mắt thể hiện sự chán ghét, Minh Lam Nhi ngẩn ra, có chút tổn thương, ai oán mà nhìn hắn, “Bệ hạ chán ghét ta như vậy sao?” Nang thua kém nữ nhân kia chỗ nào chứ? Rõ ràng nữ nhân kia không hoàn hảo như nàng, cũng không có thân phận tôn quý như nàng, vì sao tất cả mọi hình ảnh trong mắt hắn đều là nữ nhân kia? Mới trò truyện cùng nàng một chút mà hắn đã không chịu được rồi sao?
Căm hận mà nắm chặt hai tay thành nấm đấm, thứ càng không chiếm được, nàng càng muốn có được, đó chính là tâm trạng hiện giờ của Minh Lam Nhi!
Hiên Viên Mị mất kiên nhẫn nhìn nàng một cái, không khách khí nói, “Công chúa nếu như đã nói xong chuyện quan trọng, nếu không còn chuyện gì khác thì đừng làm chậm trễ thời gian của ta!” Hắn đã bắt đầu hối hận khi đáp ứng gặp bọn họ rồi.
“Chờ một chút!” Minh Lam Nhi nhìn hắn, trong mắt thể hiện rõ sự khẩn trương, hai tay run rẩy vò vò y phục của chính minh, nhìn động tác của nàng, Hiên Viên Mị không chút lưu luyến mà xoay người ra ngoài, hắn không muốn Thuỷ Nhi hiểu lầm hắn.
Nhưng mà vừa đi được hai bước, lại đột nhiên dừng lại, thân thể có biểu hiện khác lạ cho hắn biết, hắn trúng chiêu rồi! Đáng chết! nữ nhân này dám hạ dược hắn!
Minh lam Nhi thấy hắn dừng bước, trong lòng cực kỳ vui vẻ, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, quần áo hở phân nữa, từ từ tiến gần đến bên cạnh hắn, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, trong mắt mang theo sự thẹn thùng không che giấu được, nũng nịu mà kêu, “Bệ hạ...”
Trong mắt Hiên Viên Mị tràn đầy hàn khí, giận dữ hét, “Cút!” Hai tay nắm chặt nấm đấm, trong mắt không hề che dấu sát ý, đây không phải xuân dược bình thường, loại xuân dược bình thường đối với hắn là vô dụng, xem ra là có người động tay động chân!
Như vậy không được, hắn phải tìm Thuỷ Nhi! Nhưng mà vừa mới cử động, nhịn không được liền bật ra một tiếng rên rĩ, Hiên Viên Mị cắn răng thấp giọng nói, “Đáng chết!” Hiện tại chỉ cần hắn động, dược hiệu sẽ phát huy nhanh hơn, hắn vốn không có cách nào để trở về Ngự Thiên Điện!
Minh Lam Nhi bị sát khí trên người hắn doạ sợ, sững sờ mà đứng tại chỗ, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, lại thấy Hiên Viên Mị muốn gọi người, nàng không hề có chút lo lắng nào, nữ nhân kia đã sớm nói, tình huống hiện tại của Hiên Viên Mị không có đủ sức để gào to rống lớn!
Minh Lam Nhi hít một hơi thật sâu, từ từ nhìn về phía Hiên Viên Mị đang dần thiếp đi, quần áo đang hở phân nữa đã rơi đầy trên đất.
Theo tính toán của Thuỷ Nguyêt Linh thì Hiên Viên Mị sẽ nhanh chóng trở lại, mới từ suối Địa Tâm trở lại, nhưng đợi lâu cũng không thấy hắn về, mày càng nhíu thật chặt, “Ảnh, Mị đâu?”
Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Hiên Viên Mị tiện thể đã để cho Ảnh đi theo Thuỷ Nguyệt Linh, để phòng hờ chuyện không may.
“Thuộc hạ không biết!” Âm thanh cứng ngắc từ trong tối truyền đến.
Thuỷ Nguyệt Linh đột nhiên cảm thấy bản thân có vài phần ngu ngốc, Ảnh vẫn luôn đi theo nàng, làm sao có thể biết Mị đang làm gì? Lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài, tự mình đi tìm hắn thì tốt hơn!
Nhìn hai người đang đứng ngoài Ngự Thư Phòng, Thuỷ Nguyệt Linh híp híp mắt, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác xấu, sao Minh Khê lại ở chỗ này?
“Tiêu Mạc, Mị đâu?”
“Hồi nương nương, bệ hạ đang ở bên trong!”
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn về phía Minh Khê, lạnh giọng hỏi, “Minh Lam Nhi cũng ở bên trong?”
Trong lòng Tiêu Mạc hốt hoàng, đột nhiên cảnh giác, bệ hạ cùng vị công chúa kia ở trong phòng rất lâu, nếu vậy...
Nhìn vẻ mặt của Tiêu Mạc, Thuỷ Nguyệt Linh liền hiểu rõ, ánh mắt thoáng chốc trở nên sắc bén, lạnh lùng cười, “Xem ra Minh Lam Nhi không để cảnh cáo của ta ở trong lòng, lại muốn chết sớm như vậy!” Nhìn về phía Minh Khê cười lạnh nói, “Xem ra thái tử điện hạ chuẩn bị để cả Minh Quốc chôn cùng nàng đi!”
Trong lòng Minh Khê cả kinh, thấy Thuỷ Nguyệt Linh xông vào, cũng vội vàng đi theo, hắn chỉ có thể cầu nguyện Minh Lam Nhi đừng làm ra chuyện tồi tệ gì, giờ phút này hắn cực kỳ hối hận vì sao lúc đó không hỏi rõ ràng Minh Lam Nhi muốn làm gì!
“Ầm” Thuỷ Nguyệt Linh dùng một cước đá văng cửa Ngự Thư Phòng, liếc mắt đã thấy rõ tình huống bên trong, trên người ngập tràn sát khí làm Minh Khê không tự giác mà lui về sau một bước, buồn bực trong lòng làm cho hắn cực kỳ khó chịu, giờ phút này hắn mới hiểu được nữ nhân này có bao nhiều phần không đơn giản!
Thuỷ Nguyệt Linh “Ầm” một tiếng đóng cửa lại, âm thanh băng lãnh cực kỳ doa người, “Ai cũng không được tiến vào!”