Khí Phi Hồ Sủng

Chương 43: Chương 43: Ghen




Thượng Quan Lăng lại đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương đang đau nhức, sững sờ mà bàng hoàng, hắn vốn không biết bản thân đối với Thuỷ Nguyệt Linh, rốt cuộc là hận ý càng lớn thì tình yêu lại càng nhiều thêm! Hắn không thể bỏ sự tưởng niệm về nàng xuống được, nhưng lại không có cách nào tha thứ cho việc nàng phản bội hắn, càng không thể tha thứ việc nàng đã hại chết cốt nhục của hắn, huống chi hiện giờ còn có một Hiên Viên Đế, hắn không thể vì tư tình nữ nhi mà để cho con dân của hắn rơi vào tình thế dầu sôi lửa bỏng, bọn họ vốn không thể nào!

Lăng Mạn Điệp nghe nói Thượng Quan Lăng nán lại ở tại Ngự Thư Phòng một đêm, sáng sớm rời giường tiện thể ghé qua xem, nàng biết hắn vẫn thường xuyên uống rượu đến bình mình, nguyên nhân vì sao, nàng cũng rõ ràng hơn ai hết, mặc dù trong lòng không cam lòng, nhưng lại không biết làm thế nào!

Vốn cho là, nữ nhân kia bị đưa đến cho Hiên Viên Đế sẽ không thể sống tốt qua ngày, dù sao cũng là một vương phi của quốc gia khác đến, hậu cung làm thế nào mà có thể dung nạp được? Nhưng chưa từng nghĩ đến Hiên Viên Đế lại có thể cưng chiều nàng như thế! Nàng thật sự quá xem nhẹ nàng ta, không chỉ có thể mê hoặc được Hiên Viên Đế vây quanh, không ngờ cả biểu ca cách xa ngàn dặm cũng thương nhớ nàng cả ngày, nàng thật sự hoài nghi nữ nhân kia có phải là hồ ly tinh chuyển thế hay không!

Hiện giờ thân phận biểu ca đã khác biệt, nữ nhân giữa hậu cung này một người kiều mị so với một người lại càng xinh đẹp hơn, thời gian biểu ca đến chỗ nàng lại càng ngày càng ít, nàng lại không thể sinh con, sợ rằng ngôi vị hoàng hậu đang gắn bó với nàng cuối cùng cũng sẽ bị người khác cướp đi, tất cả những thứ này đều do Thuỷ Nguyệt Linh ban tặng, mà nàng ta dựa vào cái gì mà có thể sống tốt như vậy?

Hận ý trong mắt chợt loé lên, giương mắt đã thấy gương mặt tương tự nữ nhân kia đang đi tới, nàng biết đó chính là tỷ tỷ của nữ nhân kia, hoàng hậu Thuỷ Doanh Doanh của tiên đế, nhưng mà nàng ta tới Ngự Thư phòng làm gì?

Thuỷ Doanh Doanh thấy nàng, ánh mắt loé lên ý cười, nhẹ nhàng đi đến trước mặt nàng hành lễ, Lăng Mạn Điệp có chút khó hiểu, thân phận của Thuỷ Doanh Doanh vốn không cần phải hành lễ với nàng!

Mãi cho đến khi bóng dáng của Thuỷ Doanh Doanh biến mất, Lăng Mạn Điệp vẫn nhíu mày nhớ lại hành vi của nàng ta đến tột cùng là có ý gì, nhưng mà rất nhanh thôi nàng sẽ hiểu rõ mọi việc!

Thượng Quan Lăng cúi đầu lật xem tấu chương, mà tầm mắt Lăng Mạn Điệp lại nằm trên mớ hỗn độn không chịu nổi trên giường lớn êm ái, đôi tay dưới tay áo nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, ngực lại không tự chủ được mà đau đớn.

Khó khăn mà giật giật khoé miệng, dù sao thì hắn cũng có rất nhiều nữ nhân rồi đúng không? Nhiều thêm một người cũng không sao cả! Chỉ là tại sao lại là tỷ tỷ của nữ nhân kia? Đơn giản là vì bộ dạng của nàng có vài phần tương tự nữ nhân kia sao?

Ngự Thiên Điện,

Thuỷ Nguyệt Linh bất đắc dĩ nhìn nam nhân đang dựa vào người nàng, "Mị, chàng nên đi vào triều sớm đi!" Chưa từng thấy qua vị hoàng đế nào mà không chuyên nghiệp như vậy, trên thực tế nàng cũng chỉ gặp không quá ba gã hoàng đế, tóm lại là cái vị trước mặt này quá không chuyện nghiệp!

Cả khuôn mặt Hiên Viên Mị chôn chặt ở cổ nàng, đầu lưỡi trơn ẫm liếm mút kích thích trên cổ nàng, "Thuỷ Nhi, cùng đi với ta đi!"

"Đã nói là ta không đi rồi!"

"Vậy ta cũng không đi!" ( Tiếu: Dễ sợ, hoàng thượng mà nằm ăn vạ :))quá trời lầy =)))

Thuỷ Nguyệt Linh bất đắc dĩ mà trợn trắng con mắt, "Vậy chàng muốn như thế nào mới chịu đi?"

Cuối cùng Hiên Viên Mị ngẩng đầu nhìn nàng, mím môi hỏi, "Vì sao lại không muốn đi cùng ta?"

Nhìn trong mắt hắn có chút không vui, Thuỷ Nguyệt Linh đưa tay sờ sờ mặt hắn, nhíu mày hỏi, "Chàng sẽ không khó chịu với chuyện này chứ?"

Hiên Viên Mị trầm mặc không nói, hắn nghĩ muốn ở cùng với nàng từng giây từng phút, mà vì sao nàng lại không muốn như vậy?

Nhìn bộ dạng khó chịu của hắn, Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy hắn thật đáng yêu, trong mắt nhịn không được mà lộ ra ý cười, ôm hắn hôn một cái, dịu dàng nói, "Ta không phải là không muốn đi cùng chàng, chàng cũng biết, ta cần phải nâng cao công lực, ta không muốn nhìn chàng bị thương, hiểu không?" Hiện tại nàng chính là nhược điểm của hắn, nhưng mà nàng không muốn trở thành nhược điểm của hắn vĩnh viễn, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể đứng ở bên cạnh hắn, mà không cần phải trốn sau lưng hắn!

Hiên Viên Mị thở dài một tiếng, ôm chặt nàng, lại hôn nàng một trận, mới cam tâm tình nguyện mà đi vào triều.

Nhớ lại Hiên Viên Mị nói rất nhanh sẽ trở về, Thuỷ Nguyệt Linh cũng không đi Suối Địa Tâm, mà trực tiếp đem long sàng làm nơi tu luyện.

Đột nhiên Thuỷ Nguyệt Linh mở mắt ra, đứng dậy hướng về phía bên ngoài điện, lên tiếng nói, "Hàn!"

"Chủ tử!" Độc Cô Hàn vẫn toàn thân hắc y như cũ, trong mắt có chút kích động, không dấu vết mà đánh giá nàng, thấy nàng không có chuyện gì mới yên tâm.

trong khoảng thời gian này hắn đã nghĩ hết mọi biên pháp, nhưng mà có làm cách nào cũng không thể nhìn thấy nàng, nghe những lời đồn đại quá đáng kia, hắn chỉ sợ Hiên Viên Đế sẽ hi sinh nàng! Nhưng mà ôm này hắn lại vào hoàng cung mà không gặp trở ngại nào, làm cho hắn có chút nghi hoặc, có phải có bẫy gì đó hay không!

Thuỷ Nguyệt Linh ngồi xuống ở một bên, thản nhiên mà ngoéo hắn một cái, hỏi, Diêm La Điện cùng với Minh Thiên Lâu sao rồi?"

"Không tệ! Minh Thiên Lâu đã phát triển lớn rồi, chủ tử muốn xuất cung khi nào?"

zNguyệt Tiếu - Diễn Đàn Lê Quý Đôn.

"Ừm?" Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, khẽ cười nói, "Ta không hề có ý định xuất cung!" Đương nhiên nếu Hiên Viên Mị cùng nàng rời khỏi mà nói thì nàng có thể căn nhắc một chút! (Tiếu: Dễ sợ, bà chị này cũng mê trai ớn :))) Hơn nữa cho dù có ra khỏi cung thì nam nhân kia cũng sẽ không cho phép nàng rời khỏi hắn!

Độc Cô Hàn nhịn không được nhíu mày, ý của nàng là vẫn muốn lưu lại ở trong cung?

"Gần đây có chuyện lớn gì sao?"

zNguyệt Tiếu - Diễn Đàn Lê Quý Đôn.

Độc Cô hàn lấy lại tinh thần, trả lời, "Thượng Quan lăng đã tịch thu tài sản của phủ Thừa tướng và giết cả nhà hắn, chỉ còn Thuỷ Doanh Doanh sống, nghe nói Thượng Quan Lăng gần như là đêm nào cũng đến ngủ tại tẩm điện của Thuỷ Doanh Doanh!"

"À...?" Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, lời nói mang theo sự hứng thú. Ngay sau đó liền nghe được một tiếng hừ lạnh.

.

Độc Cô Hàn đề phòng nhìn về phía Hiên Viên Mị, mà Hiên Viên Mị chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó đi về phía Thuỷ Nguyệt Linh, Thuỷ Nguyệt Linh nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, khoé miệng hơi nhếch lên, đứng lên kéo hắn ngồi xuống ghế dựa, sau đó ngồi lên trên chân hắn, ngửa đầu hôn lên khoé miệng của hắn một cái, cười khẽ nói, "Ngươi cũng biết thế lực của ta hiện tại ở Diệp Quốc, lúc trước phát triển những thế lực này, cũng là vì để thoát khỏi vương phủ, dùng để đối phó với hoàng thất Diệp Quốc, cho nên đã sắp xếp không ít người trong hoàng cung, chứ không phải là cố tình để ý chuyện của Thượng Quan Lăng!"

Hiên Viên Mị nghe vậy thì sắc mặt tốt hơn một chút, ánh mắt của Độc Cô Hàn có chút tối lại, nàng lại cố gắng giải thích với nam nhân kia! Nhìn hai người tự nhiên thân mật như vậy, hắn đã nhìn ra được một sự thật, một sự thật mà hắn không muốn thừa nhận, nàng yêu nam nhân kia!

Nhìn ánh mắt của Độc Cô Hàn, thần sắc trong mắt Hiên Viên Mị khẽ loé sáng, đem thân thể Thuỷ Nguyệt Linh chuyển đổi phương hướng, để cho nàng ngồi ở trên chân hắn, môi lưỡi mơn trớn mà dọc theo cổ nàng không ngừng đi xuống, tay lớn cũng ái muội mà vuốt nhè nhẹ bụng phẳng lỳ của nàng.

Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, cảm giac được hắn cố ý làm vậy, như có chút cảm giác mà đưa mắt nhìn về phía Độc Cô Hàn, trong lòng hoảng hốt, sao bây giờ nàng mới phát hiện ra chân tình trong mắt hắn chứ, là do hắn che dấu quá tốt, hay là do nàng quá ngu ngốc rồi hả?

Hiên Viên Mị thấy nàng nhìn chằm chằm Độc Cô Hàn, bất mãn mà dùng lực mút mạnh trên xương quai xanh của nàng, Thuỷ Nguyệt Linh hừ nhẹ một tiếng, đưa tay ôm lấy eo hắn, quay đầu nói với Độc Cô Hàn, "Hàn, người về trước đi!"

"Vâng!" Độc Cô Hàn liếc mắt nhìn Hiên Viên Mị một cái, xoay người rời đi, thân hình có chút cô đơn.

"Mị...." Thuỷ Nguyệt Linh áp sát vào lòng Hiên Viên mị, chìa tay nhẹ nhàng kéo kéo tóc trắng của hắn.

Hiên Viên Mị ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trên mặt vẫn mang vẽ không vui như cũ, Thuỷ Nguyệt Linh nhẹ nhàng cười ôm chặt cổ hắn rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn, mập mờ nói, "Mị, ta yêu ngươi, chỉ yêu mình ngươi!"

Cánh tay Hiên Viên Mị cứng lại, con người màu đỏ nhìn nàng, mang theo vài phần nhiệt tình, giọng nói cũng có chút khàn khàn, "Thuỷ Nhi...Ta nghĩ ta muốn nàng..."

Cánh tay Thuỷ Nguyệt Linh vòng trên cổ hắn từ từ trượt xuống, tay nhỏ trượt xuống cổ áo luồn vào trong, khẽ nói, "Được..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.