Editor: zNguyệt Tiếu.
Nhìn Hiên Viên Mị đang quấy rầy đeo bám, Thuỷ Nguyệt Linh bất đắc dĩ đành phải buông tha dự định tu luyện, cùng đi theo hắn vào triều.
Hiên Viên Mị ôm nàng lười biếng mà dựa vào ghế rồng, một mặt nhàm chán mà nghe cận thần bên dưới thảo luận chuyện của Minh Quốc, một bên nói khẽ ở bên tai nàng: “Thuỷ Nhi yên tâm, một lát nữa trở về rồi tu luyện được không?”
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn hắn một cái, tự nhiên hiểu rõ tu luyện theo lời hắn là cái gì, chỉ lắc đầu cười nói, “Mị, trên đầu chữ sắc có một cây đao!” Nàng thật sự khó có thể tưởng tượng được lúc trước hắn làm cách nào có thể nhịn xuống mà không đụng vào người nàng lâu như vậy!
"Ừ?" Hơi thở ấm áp phà vào lổ tai nàng, môi mỏng như có như không cọ sát vào vành tai xinh xắn của nàng, mập mờ nói nhỏ, "Rõ ràng ta cảm thấy được Thuỷ Nhi cũng cực kỳ thoải mái, chẳng lẽ cảm giác của ta sai rồi sao?" Thuỷ Nguyệt Linh không nói, Hiên VIên Mị nhẹ nhíu mày, ngặm vành tai phiếm hồng của nàng vào trong miệng, nhẹ nhè mà gặm cắn, đầu lưỡi ái muội liếm mút, chính là muốn nghe đáp án của nàng!
"Bệ hạ!" Âm thanh vô cùng mạnh mẽ mang theo sự tức giận không thể áp chế được.
Nhìn hai người phía trên không coi ai ra gì, vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau, hai mắt Thạch Tu hung hăng mà trừng Thuỷ Nguyệt Linh, hắn đã sớm nghe đồn, nhung mà hắn làm sao cũng thể tin bệ hạ sẽ trở thành một hôn quân ngu ngốc vô đạo như lời đồn, mãi cho đến khi thấy Hiên Viên Mị ôm Thủ Nguyệt Linh xuất hiện ở trong triều, hắn mới tin lời đồn kia là sự thật, nếu không phải do Đoạn Mộc Hiên ngăn lại, hắn đã sớm nổi giận, nhưng mà hiện tại hắn thật sự đã không nhịn được rồi!
Hiên Viên Mị giương mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy bất mãn, tầm mắt có chút băng lãnh, "Thạch tướng quân!" Tiếng nói tràn đầy cảnh cáo!
Đoan Mộc Hiên nhíu mày, trong lòng thở dài một tiếng, chuyện hắn lo lắng cuối cùng đã xảy ra, Thạch Tu này chính là loại người hệt như tên gọi, hoàn toàn là một tên cứng ngắc cô chấp như tảng đá, hắn một lòng trung thành với bệ hạ, thấy tình cảnh như vậy xảy ra, khẳng định là không từ bỏ ý đồ, nói không chừng sẽ làm ra một việc ngu ngốc gì đó!
Nhìn Thuỷ Nguyệt Linh không có phản ứng gì quá lớn, hắn thật sự rất tò mò nàng là một nữ tử như thế nào, giống như cho dù có chuyện gì xảy ra nàng cũng mặc kệ, có chuyện gì nàng cũng sẽ thoải mái mà ứng phó, không chút bối rối nào!
Cảm giác được ánh mắt của Đoan Mộc Hiên rơi vào trên người mình, Thuỷ Nguyệt Linh giương mắt nhìn lại, nhíu nhíu mày.
"Thuỷ Nhi..." Giọng điệu mang theo sự cảnh cáo, còn có vị chua nhàn nhạt.
"Ha ha..." Thuỷ Nguyệt Linh nhẹ cười nói nhỏ bên tai của hắn, "Mị, sao chàng lại thích ăn dấm chua như vậy nhỉ?"
Hiên Viên Mị hừ nhẹ một tiếng, chua xót nói, "Ta nhớ rõ có người từng nói Thừa tướng đại nhân tuấn tú lịch sự lại còn tuổi trẻ đầy hứa hẹn!"
Thuỷ Nguyệt Linh một phen nghiêm mặt, quỷ hẹp hòi! Lại có thể còn nhớ!
"Sao nào? Thuỷ Nhi vẫn còn cảm thấy Thừa Tướng đại nhân rất tốt?" Trong hai tròng mắt màu đỏ tràn đầy uy hiếp, nếu nàng dám nói đúng, hắn liền...
Aizz...Hắn chính là bị nàng ăn sạch rồi, bản thân bị nàng chọc tức chết, cũng không nỡ tổn thương nàng, chỉ là hắn không ngại để cho nàng tu luyện cả ngày đâu!
"Mị, ta đảm bảo bộ dạng của chàng tuyệt đối đẹp hơn hắn, còn nữa hắn chỉ là Thừa tướng, mà chàng lại là Hoàng Đế!" Thấy hắn vẫn còn chút hờn giận như cũ, Thuỷ Nguyệt Linh cọ cọ vào cổ anh, "Được rồi, lúc trước ta chỉ đùa giỡn một chút mà thôi, chàng thật sự không cần như thế!" Ngón tay nhẹ đụng vào vòm ngực hơi lộ ra của hắn, trêu tức mà nhìn hắn, "Không phải chàng thiếu tự tin đến thế chứ?"
Hiên Viên Mị siết chặt cánh tay, hừ lạnh mà nói, "Nàng là của ta, cho dù là người hay là lòng, đều phải là của ta! Đời Đời kiếp kiếp cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta đừng nghĩ đến việc chạy trốn!"
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày cười nhẹ, "Chàng có thể quản được kiếp sau sao?"
"Không phải kiếp sau, mà là đời đời kiếp kiếp!" Dứt lời, hung hăng mà hôn đôi môi nàng.
"Bệ hạ!" Thạch Tu "Ầm" một tiếng quỳ xuống, "Bệ hạ, vi thần khẩn cầu bệ hạ giết chết yêu nữ, trả lại yên bình cho đất nước!"
Cảm nhận được sát ý của Hiên Viên Mị, cuối cùng Thuỷ Nguyệt Linh cũng biết Đoạn Mộc Hiên tới gặp Hiên Viên Mị gấp như vậy là vì cái gì, chuyện này quả thật rất quan trọng!
Tay nhỏ vuốt ve trên lưng Hiên Viên Mị, trong lòng thở dài, sao nàng lại cảm giác hắn càng ngày càng dễ tức giận vậy? Hoàn toàn mất đi bộ dạng bí hiểm rồi!
Khoé Miệng Hiên Viên Mị lạnh lùng giơ lên, nhìn người đang quỳ xuống phía dưới, âm thanh lạnh lùng nói, "Nếu Thạch tướng quân thu hồi lời nói vừa rồi, Trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Đoan Mộc Hiên biết rõ ràng đó chính là cơ hội của cùng mà Hiên Viên Mị cho Thạch Tu, nhưng mà Thạch Tu quả thực ngoan cố không đổi, hiên ngang lẫm liệt nói, "Bệ hạ bị yêu nữ mê hoặc, đánh mất sự sáng suốt của một minh quân, nếu cứ như vậy, quốc sẽ không còn là quốc, nếu vi thần chết, mà có thể thức tỉnh bệ hạ, vậy thì vi thần chết cũng không luyến tiếc!"
Thuỷ Nguyệt Linh trợn trừng mắt, có chút không biết nói gì, nàng thật sự không nhớ rõ chính mình làm gì mà khiến nhân thần công phẫn*, ít nhất nàng không có đắc tội với vị đại tướng quân này nha! Cứ như vậy mà muốn nàng chết, rõ ràng khiến nàng tức chết trước khi hắn chết mà!
(*): người và thần đều phẫn nộ
Thuỷ Nguyệt Linh mềm mại không xương mà leo lên người Hiên Viên Mị, đôi mắt quyến rũ mà nhìn hắn, âm thanh mềm mại làm nũng tràn đầy bất mãn, "Mị, người này thật đáng ghét, bộ dạng xấu như vậy, dám chạy đến doạ người ta!"
Nhìn bộ dạng mê người của nàng, thế nhưng Thạch Tu hoàn toàn đen mặt, hai tay siết chặt nấm đấm, không khống chế được mà muốn xông lên bóp chết con hồ ly tinh kia, nàng ta lại dám công khai quyến rũ bệ hạ như vậy!
Kỳ thật Thạch Tu không hề có xấu, da tay ngăm đen có chút ánh đồng, hình dáng thô kệch, lại lộ ra vài phần hoang dã ngang ngược, cũng coi như là một mỹ nam tử!
Nhìn Thạch Tu tức giận tới nổi gân xanh nổi lên, Thuỷ Nguyệt Linh biễu môi một cái, lại làm cho Hiên Viên Mị có chút hờn giận, "Thuỷ Nhi..."
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn hắn một cái, nhếch môi cười, tay nhỏ ái muội xoa xoa trước ngực hắn, chậm rãi đi vào trong áo, Hiên Vị Mị cũng không ngăn cản, quả thực hắn thật sự hi vọng nàng càng quá đáng càng tốt ( Tiếu: ta bó tay"), dù sao hắn cũng là người được lợi!
Bắp thịt rắn chắc lại có độ đàn hồi, hàm ẩn một sức lực mạnh mẽ, da thịt bóng loáng như ngọc làm cho nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái, Thủ Nguyệt Linh cảm giác được da thịt bên dưới dần dần nóng lên, liền dừng động tác lại.
Thạch Tu đột nhiên đứng lên, "Cái con hồ ly tinh này, ngươi... Ngươi vô sỉ!" Lại có thể ở trước mặt nhiều người như vậy...
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, nàng làm sao vậy? Bất quá chỉ mới sờ soạng có hai cái thôi mà! Nam nhân của nàng, nàng mò mẫn hai lần cũng không được sao? Bọn họ mới chính là người không hiểu được "phi lễ chớ nhìn" đó chứ! (Tiếu: bó tay chị luôn :))))
Hiên Viên Mị có chút bất mãn khi nàng dừng động tác lại, ghé sát lạu bên tai nàng phun ra hai từ, "Tiếp tục!"
Thuỷ Nguyệt Linh dừng lại một chút, nhìn về phía dưới thân của hắn, nghi ngờ mà hỏi, "Chàng xác định là chàng sẽ không mất kiềm chế?" Nàng cũng không muốn biễu diễn trước mặt chúng thần nha!
"Sẽ không!" Không khống chế được hắn sẽ dẫn nàng đi!
Cảm giác được hoả nhiệt ở dưới mông bắt đầu cứng rắn, Thuỷ Nguyệt Linh do dự một chút, cảm giác mềm mại kia hấp dẫn nàng, tay nhỏ từ từ dạo chơi theo đường cong cơ bắp hoàn mỹ, thân thể dịu dàng dán chặt trên người hắn, vuốt ve cơ bắp rắn chắt trước mắt, hô hấp Hiên Viên Mị dần dần trở nên dồn dập, bàn tay non mềm kia lướt qua mỗi chỗ trên da thịt đều mang tới từng trận tê dại.
"Bệ hạ!" Thạch Tu lại quỳ xuống, tiếng dập đầu "Bang, bang!" vang lên, "Bệ hạ không thể để con hồ ly tinh này mê hoặc a!"
Hai mắt hẹp dài của Hiên Viên Mị nữa đóng nữa mở nhìn Thạch Tu, trong mắt tràn đầy băng giá lạnh rét đến thấu xương, Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, tay nhỏ nhéo nhéo hạt đậu trước ngực hắn, trong cổ họng Hiên Viên Mị bật ra một tiếng than nhẹ, nhìn nhìn người trong lòng, trong mắt có vẻ đăm chiêu.