Khí Phi Không Dễ Làm

Chương 129: Chương 129




“Chúng ta. . . . . .” Ta muốn hỏi, nhưng không biết hỏi như thế nào.

Thiện Xá ngẩn người, lập tức buông ta ra. “A, không có, chúng ta không có gì.”

Nhìn ánh mắt lẩn tránh của hắn, trực giác nói cho ta biết hắn có chuyện gì đó, hơn nữa còn có liên quan đến ta. Chẳng lẽ chủ nhân của thân thể này có quan hệ gì với Thiện Xá?

Ta nhìn hắn, ta và hắn chung đụng với nhau ở trại lính đã lâu, hai người cũng coi như là huynh đệ cùng sinh cùng tử. “Thiện Xá, chuyện ta mất trí nhớ ngươi cũng biết, có rất nhiều chuyện ta không nhớ rõ, nhưng ngươi lại không quên! Có thể nói cho ta biết chuyện lúc trước được không? Ta thật sự vô cùng muốn biết.” Ta nói rất thành khẩn, Thiện Xá hình như có chút do dự.

Ta thấy có hi vọng, đang muốn thừa thắng xông lên, bên ngoài liền truyền vào giọng nói của Tu Hồng Miễn. “Thiện Tướng quân lừa trẫm ra ngoài, thì ra là vì muốn gặp ái phi của trẫm.”

Bầu không khí liền trở nên lúng túng, cảm giác cứ như bị bắt gian tại trận.

“Hoàng thượng nói quá lời, mạt tướng xin cáo từ.”

Ê, không phải cứ thế mà đi chứ?! Ta ... Ta còn có vấn đề chưa hỏi mà! Nhìn theo bóng lưng Thiện Xá rời đi, ta muốn gọi hắn quay lại thế nhưng lại không dám gọi.

“Thế nào? Ái phi, luyến tiếc sao?”

Ta nhíu mày, đáp án ta muốn biết nhất ~ ta sắp có thể biết được rồi! Ta có chút tức giận nhìn về phía Tu Hồng Miễn, hắn dám phá hỏng đại sự của ta!

“Hoàng thượng đại nhân, thần thiếp cảm thấy mệt, thứ cho không thể theo hầu, ngài muốn đi hay ở thì tùy ngài” Nói xong liền xoay người đi vào phòng trong.

Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, rốt cuộc nữ nhân này đang suy nghĩ gì thế, nàng lại dám cự tuyệt sự sủng ái của hắn, phải biết ở trong chốn hậu cung này, bất kỳ một phi tần nào khi nhận được một chút sủng ái của hắn sẽ phải cảm động đến rơi nước mắt. Mà nàng lại luôn muốn rời khỏi hắn, làm cho hắn luôn không có cảm giác an toàn, mỗi ngày luôn phải nghĩ làm thế nào mới có thể bắt được nàng, sao nàng có thể như vậy? Chẳng lẽ nàng còn chưa hiểu rõ tâm ý của hắn? Hay là hắn sủng ái nàng còn chưa đủ?

Ta bước vào phòng cũng không đi đến giường nằm nghỉ, ta không biết Tu Hồng Miễn sẽ xông vào lúc nào, bây giờ tốt nhất là ta nên giữ một khoảng cách với hắn, ta không hy vọng ta cùng hắn tiếp tục có liên quan gì với nhau.

Quả nhiên, Tu Hồng Miễn theo ta vào phòng. “Dung nhi.”

Khi ta nghe được giọng nói của Tu Hồng Miễn thì liền tức giận. “Chớ gọi ta như vậy...ta gánh vác không nổi!”

Sắc mặt Tu Hồng Miễn có chút khó coi, chưa từng có ai dám vô lễ với hắn như vậy.

Ta nghĩ Tu Hồng Miễn sẽ nổi giận, lại không nghĩ rằng hắn chỉ đứng ở nơi đó, dùng loại ánh mắt bị tổn thương nhìn ta.

Ta chỉ lo tức giận, đã quên hắn còn là vua của một nước. “Ngươi sẽ không giết ta chứ?”

Tu Hồng Miễn vẫn đang khó chịu trong lòng đột nhiên cười một tiếng, rốt cuộc nàng là nữ nhân gì thế? Rõ ràng sợ chết lại vẫn mạnh miệng như vậy.

Tu Hồng Miễn đột nhiên nổi lên hứng thú muốn trêu cợt ta, nhíu mày nói. “Phải.”

Ta lập tức hóa đá, hắn không phải hẹp hòi như vậy chứ! Kim Bài Miễn Tử lúc trước đã dùng rồi, bây giờ ta phải lấy cái gì làm bia đỡ đạn đây?

Ta liền nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng hắn. “Sau này ngài thích gọi ta là gì thì cứ gọi.” Ta cố gắng đưa khuôn mặt tươi cười tới gần hắn, không ai đánh người mặt đang cười.

Tu Hồng Miễn không tự chủ cách xa ta một chút. “Đừng có dùng vẻ mặt như nô tài mà nhìn trẫm.”

Ta liền không chút dấu vết mà thu hồi vẻ mặt, dường như Thiện Xá cũng không thích ta cười như vậy với hắn.

“Hình như nàng rất thích Thiện Tướng quân?”

Ta không biết nên trả lời như thế nào, là đúng? Cảm giác thật giống như giữa ta và hắn tựa như có cái gì đó. Không đúng? Huynh đệ vào sanh ra tử cùng một chỗ, ngay cả “cha mẹ” của ta cũng đều là do hắn giúp đỡ ta an bài đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.