Thấy ta không trả lời, Tu Hồng Miễn cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa. “Nghỉ ngơi một chút rồi đến điện Thái Kiền với trẫm.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Đến chỗ của hắn làm gì? Ta không biết làm sao chỉ đành bĩu môi, cứ tiếp tục như vậy là không được..., Tu Hồng Miễn cũng chỉ tạm thời tốt với ta, chỉ vì hắn còn cảm thấy ta còn thú vị, cho nên ta phải làm công tác chuẩn bị, chờ đợi cơ hội có thể xuất cung bất cứ lúc nào.
Thời gian trôi nhanh đến thời điểm dùng bữa tối, Tu Hồng Miễn phái người đến đón ta, ta theo chân bọn họ đi tới cung Thái Càn, bên trong điện vang lên tiếng nhạc, giống như đang tổ chức buổi yến hội nào đó, ta rất không thích những trường hợp như thế này.
Đi vào đại điện, ta phát hiện chỉ có Tu Hồng Miễn ngồi ở phía trên, nhìn khắp chung quanh, trừ người hầu cùng người biểu diễn, không còn ai khác.
Tu Hồng Miễn thấy ta đứng ngẩn người, hắn mỉm cười. “Hôm nay không có ai khác, chỉ có trẫm với nàng thôi.” Lúc hắn nói câu sau, ta cảm giác giọng điệu của hắn có chút mập mờ, làm cho ta không tự chủ lui về sau một bước.
“Đến đây, đến ngồi bên cạnh trẫm.” Nói xong, hắn nhường ra một chỗ trống cho ta, lại là chiêu này!
“Ta có thể ngồi chỗ khác được không?” Lúc này không có người nào khác, ta có thể nói ra suy nghĩ của bản thân.
Ánh mắt Tu Hồng Miễn tối lại. “Có thể.”
Ta ngồi vào chỗ ngồi dành cho tân khách ở phía dưới, Tu Hồng Miễn ra hiệu cho người hầu dọn thức ăn lên.
Thì ra Tu Hồng Miễn muốn gọi ta tới đây là vì muốn cho ta xem biểu diễn ảo thuật, không ngờ nơi này cũng có ảo thuật, nhìn những món đồ không ngừng biến đổi trong tay tiểu thái giám kia, ta chỉ cười cười, những thứ này kém xa ta từng xem ở trên TV, có điều thời đại cách xa nhau như vậy, ta có thể được tận mắt nhìn cũng là rất tốt.
Ta đang thưởng thức ảo thuật, đột nhiên bắt gặp ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tu Hồng Miễn nhìn ta, trong lòng ta có chút lo sợ, ánh mắt của hắn có ý gì thế?
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc. “Dung nhi, thích không.”
Ta gật đầu một cái. “Chỉ là. . . . . .”
Tu Hồng Miễn thấy ta như có lời muốn nói, rất mong chờ nhìn ta, ý bảo ta nói tiếp.
“Chỉ là ngài có thể đừng… tốt với ta được không, đột nhiên dịu dàng với ta như thế, ta thật đúng là có chút không thích ứng. . . . . .”
Vẻ mặt của Tu Hồng Miễn trong nháy mắt biến đen. “Nàng đang khảo nghiệm cực hạn của trẫm?”
Ta cười cười. “Đúng rồi đó, lúc này mới giống dáng vẻ bình thường của ngài.”
Tu Hồng Miễn dở khóc dở cười, rốt cuộc nữ nhân này đang suy nghĩ gì thế? Không phải nữ nhân nào cũng cầu xin hắn đối tốt với họ, mà nàng lại ngại hắn đối với nàng quá tốt?
“Tháng sau chính là lễ thả đèn hoa sen, đến lúc đó trẫm còn có sự ngạc nhiên dành cho nàng.”
Lễ thả đèn hoa sen là tập tục ở nơi này, trong dân gian, mọi người đều đem đèn hoa sen do chính mình làm thả trên sông, cầu nguyện cho mưa thuận gió hòa, còn có thể chơi trò giải câu đố trên đèn, nghe nói lễ hội đèn lồng cực kỳ náo nhiệt. Mà ta cũng chưa được xem qua những ngọn đèn hoa đăng trong hoàng cung, nghe nói các loại đèn cung đình hiếm thấy đều được trưng bày ở chỗ này, nguyện vọng cả đời của mỗi thợ đèn là tác phẩm của họ có thể được trưng bày ở chốn hoàng cung, bởi vì khi ấy có cuộc bình chọn ra một đèn cung đình tốt nhất, người chế tác sẽ có vinh dự, ruộng đất tốt cùng mỹ nhân.
Ta vô cùng mong đợi ngày đó mau đến, ta vẫn còn chưa thật sự được chiêm ngưỡng đèn cung đình ở cổ đại.
“Tối nay nghỉ ngơi ở nơi này đi, trẫm sai người truyền lời, bảo các nàng không cần chuẩn bị bữa tối, nàng hãy ở đây dùng bữa với trẫm.” Tu Hồng Miễn nói xong liền gọi Cảnh Nhân tới.
“Đợi đã nào...!” Ta lên tiếng trước khi Tu Hồng Miễn mở miệng gọi Cảnh Nhân.
Thấy bọn họ nhìn ta một cách kỳ lạ...ta nói quanh co vài câu mới hơi hơi lớn tiếng nói. “Ta...ta tới kỳ rồi.”
Thấy bọn họ nhìn ta mờ mịt, nghe không hiểu? “Chính là mỗi tháng nữ nhân luôn có một hai ngày như thế. . . . . .”
Hai người nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi liên tục, Tu Hồng Miễn hít một hơi thật sâu. “Cảnh Nhân, đưa Dư phi hồi cung.”
Nhìn bóng lưng Cảnh Nhân dẫn ta đi ngày cách xa, Tu Hồng Miễn tựa như đang trầm tư, sao hắn lại thích nữ nhân như vậy. . . . . .