"Không phải. "
Một câu trả lời cụt lủn, làm cho nàng như rơi vào hầm băng.
Không phải hắn.
Nàng cười cười, làm sao có thể là hắn đây?
"Đại ca, thì ra huynh không phải người địa phương này à? Vậy huynh là từ nơi nào đến đây?"
Chỉ thấy vị nhân huynh này gắp một chút thức ăn, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, sau đó lại gắp lên một đũa khác.
Rõ ràng là không muốn quan tâm tới nàng mà.
"Đại ca?"
. . . . . .
"Ngươi trả lời ta một tiếng sẽ chết sao!" Tâm tình của nàng có chút kích động, đây là sự hưng phấn quá mức sau cảm giác chênh lệch của mức nước lòng sông so với mặt biển.
Thấy nàng bị mất khống chế như thế, Dật Thiên cười hì hì chạy tới hỏi, "Người nào chọc cho cô nương nhà chúng ta tức giận đây?"
Nàng tức giận trợn mắt mà nhìn hắn một cái, không thèm để ý tới hắn.
"Thì ra là vị huynh đài này." Dật Thiên nhíu mày liếc hắn một cái, "Chuyện này không phải là quá đơn giản sao ~"
Nàng hung tợn nhìn hắn, "Nếu ngươi dám động tới, ta liều mạng với ngươi."
Dật Thiên sững sờ, ngay sau đó lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười, "Lời nói của cô nương, ta làm sao dám không nghe."
Lúc ăn cơm, nàng vẫn quan sát người kia. Thân hình tuyệt đối là cực kỳ giống, nhưng so với Đại Cá Tử thì đen hơn một chút, ngũ quan cũng sắc sảo hơn một chút, giọng nói trầm thấp hơn so với Đại Cá Tử, mất đi cảm giác thuần hậu chất phác của Đại Cá Tử.
Nhưng nàng vẫn muốn làm quen với hắn.
Tiểu nhị dẫn bọn họ tới phòng khách phía trên lầu, trước đó Dật Thiên đã chuẩn bị thật tốt.
Nàng ở phòng giữa, bọn họ chia ra ở hai gian phòng hai bên.
Thấy Dật Thiên phân phó như vậy, nàng có chút không vui.
Bên phải gian phòng của nàng là phòng của phu xe, bên phải phòng của phu xe là 3 gian phòng nữa.
Mà bên trái phòng nàng là phòng của Dật Thiên, bên trái của phòng Dật Thiên là phòng của hôi nách.
Nói cách khác, Dật Thiên chắn giữa nàng và hôi nách.
Nàng nhích tới gần chỗ Dật Thiên, nhỏ giọng nói, "Ta muốn đổi phòng của phu xe với hôi nách."
Dật Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, "Đây là do hôi nách tự chọn ."
Nàng có chút nhụt chí, tính cách này của hôi nách nàng biết rõ, muốn để cho hắn đổi, chỉ sợ không dễ dàng.
Chấp nhận đẩy cửa vào phòng, bên trong dọn dẹp coi như chỉnh tề, giường đệm hình như cũng là mới, gian phòng cũng coi như tiện nghi.
"Dật Thiên ~"
Dật Thiên ở sát vách nghe tiếng đi tới.
"Trên người ngươi có mang đủ bạc không hả? Tránh cho sau này chúng ta phải làm ăn xin, phải đi xin cơm của nước khác."
Dật Thiên cười ha hả, "Yên tâm đi, chẳng những sẽ không phải làm một tên ăn mày, vẫn có thể để cho ngươi giống như một địa chủ tiêu tiền như nước!"
Nàng nghe xong, ánh mắt sáng lên, cái tên Thiện Xá này, nhất định là một tên tham quan đi, nếu không thì làm sao hắn có thể ra tay lớn như vậy đây.
"Đúng rồi, ta còn chưa cân nhắc kĩ xem muốn đi đâu, mấy ngày nay trước hết hãy ở tạm chỗ này nghỉ ngơi đi."
Dật Thiên gật đầu một cái, "Ngày mai ta dẫn ngươi đi dạo một chút?"
"Hắc hắc ~~ ngươi thật là hiểu ta ~" nàng cười xấu xa nhìn về phía hắn, "Ngươi hãy chuẩn bị cho ta mấy bộ trang phục của nam nhân, như vậy đi chơi sẽ dễ dàng hơn một chút."
Dật Thiên có chút không dám tin, "Ngươi thực sự muốn mặc trang phục của nam nhân?"
Nàng chợt nhíu mày, "Không thể được sao?"
Hiệu suất xử lý công việc của Dật Thiên quả thực rất cao, hắn vừa mới đi ra ngoài, đã tìm được cho nàng mấy bộ y phục, hơn nữa nàng mặc vào cũng rất vừa người.
"Làm sao ngươi có thể thần thông như vậy, không chỉ rất nhanh, mà còn tìm được y phục vừa người như vậy."
Dật Thiên cười hắc hắc, "Trước lúc chúng ta rời đi Thiền Tướng quân đã đưa cho chúng ta rất nhiều y phục của nam tử, nói là ngươi sẽ muốn mặc, thực sự lúc đó ta còn không tin nữa."
Thì ra là Thiện Xá ~ quả nhiên hắn rất lợi hại, lại có thể nghĩ đến điểm này.
Nhưng mà tính hắn vẫn luôn rất cẩn thận, từ rất nhiều chuyện nhỏ có thể suy đoán được thứ nàng yêu thích.
Hắn từng đưa cho nàng một cái dây nhỏ, phía dưới buộc một cái bình nhỏ, bất giác nàng lại nghĩ tới hình ảnh trước lúc nàng rời đi.
"Cái này ngươi cầm lấy."
Nàng nhìn cái bình nhỏ mà Thiện Xá đưa cho, tò mò muốn mở ra xem một chút.
"Hiện tại không thể mở ra, trong đó là loài hoa mà tộc nhân của tộc chúng ta thường trồng, gọi Hàm âm. Chỉ cần ngươi gặp phải nguy hiểm, hãy mở nó ra."
"Chẳng lẽ nó có thể hóa giải nguy hiểm?"
Thiện Xá cười lắc lắc đầu, "Chỉ cần ngươi gặp phải nguy hiểm mở ra nó, ta lập tức sẽ chạy tới để cứu ngươi."
"Vậy nếu là ta đi đến một nơi rất xa mới gặp phải nguy hiểm thì sao?"
"Nó có ký sinh tính, chỉ cần ngươi mở ra, nó sẽ ký sinh vào trong không khí. Loại hoa này rất ưa nước, hơn nữa là loại nước rất đặc biệt, người ngoài sẽ không phát hiện ra, cho nên. . . . . ."
Thiện Xá nói xong, mở ra một cái hộp, đem những giọt nước vẩy vào trên người, "Mặc kệ ngươi đi bao xa, chỉ cần ngươi mở ra nó, nó đều có thể cảm nhận được ta."
Nàng nắm thật chặt chiếc bình trong tay, trong lòng một hồi ấm áp.
"Dật Thiên, không bằng chúng ta tối nay đi chơi luôn đi?"