"Không được."
Nàng có chút kinh ngạc, từ khi bọn hắn đi theo nàng tới giờ chưa bao giờ nói với nàng chữ không, cho dù là khi nàng cho bọn họ mấy cái biệt danh khó nghe như vậy.
"Thiền Tướng quân đặc biệt dặn dò, buổi tối không thể dẫn ngươi đi ra ngoài."
"Tại sao?"
"Nhiều người hỗn tạp, tầm mắt cũng kém, rất dễ dàng gặp nguy hiểm."
Nàng xoay người không thèm để ý đến hắn nữa, tên ghê tởm, không mang theo nàng đi thì thôi, tự nàng đi ~
"Ngươi cũng đừng nghĩ len lén chạy đi, ta từ lúc đặt phòng đã xác định rồi, cửa sổ của gian phòng của ngươi hai bên nối thẳng với gian phòng của chúng ta, duy nhất chỉ có cửa ra ngoài, cũng sẽ phải đi qua phòng của ta."
Nàng run rẩy khóe miệng nhìn hắn chằm chằm, không ngờ hắn khi dễ người như vậy~~
Nhàm chán nằm ở trên bàn, chẳng lẽ nàng cứ như vậy mà tiếp tục sa sút đi xuống sao?
Nàng chỉ cần không động, hoặc là ngồi một chỗ một lát, sẽ cảm thấy rất buồn ngủ, cho nên nàng một mực nghĩ biện pháp để cho đầu óc cùng thân thể đều có thể hoạt động.
Nàng nhìn một chút một bên cửa sổ, ác ý cười một tiếng.
Nàng đem những thanh chắn cửa sổ gở xuống, khe khẽ đẩy đẩy, lỏng, nhìn như vậy, Dật Thiên ở bên kia giữ chặt cửa sổ.
Nàng không gây tiếng động mà kéo cửa sổ ra, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ, "Hắn không nhìn thấy, hắn không nghe thấy, hắn không nhìn thấy, hắn không nghe thấy"
Quả nhiên, bên trong không có động tĩnh, trong bụng nàng một hồi vui vẻ.
Nhìn một chút xung quanh gian phòng, không có ai?
Len lén trèo vào, nhân tiện đem cửa sổ đóng kỹ.
Hướng bốn phía quét mắt một lần, ủa sao không có ai vậy? Quá không bình thường. . . . . .
Chạy đến phía cửa sổ bên kia, đối diện chính là phòng của hôi nách.
Cửa sổ vẫn không có cái gì chắn lại, rất dễ dàng bị mở ra.
Vừa thấy hôi nách đang ngủ ở trên giường, nàng mừng rỡ, lúc này hắn không dọa cho sợ đến gần chết đi ~
Nhỏ giọng cười thầm, nhẹ chân nhẹ tay đi trước giường của hôi nách.
Chợt nàng hít sâu một hơi, đang chuẩn bị hét lớn một tiếng.
"Người nào!" Hôi nách đột nhiên tỉnh lại, một chưởng đánh về phía nàng.
"A ~~~~" Nàng thét lên, nặng nề đụng phải vách tường phía đối diện, hung hăng ngã xuống đất.
"Cô nương, ngươi...ngươi không có sao chứ?" Lúc hôi nách phát hiện ra là nàng, mặc dù đã thu tay lại, nhưng vẫn khiến cho nàng chịu không ít lực đánh.
Mấy người ở phòng bên cạnh nghe tiếng chạy qua, "Có chuyện gì xảy ra?"
Nàng bị ngã choáng váng, chỉ cảm thấy mọi thứ đều chao đảo.
Dật Thiên không nói nhiều, tiến lên đỡ lấy nàng.
Nàng giống như một chiếc bao tải bị Dật Thiên xách theo, "Dật Thiên, thả ta xuống a ~~" này tư thế cũng quá xấu đi!
Không để ý đến sự phản kháng của nàng, Dật Thiên trực tiếp ném nàng lên xe ngựa.
"Ngồi xuống."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tất cả mọi người, nàng ngoan ngoãn ngồi ở trên xe ngựa, cùng bọn họ rời đi.
"Chúng ta bị người khác theo dõi." Dật Thiên đi tới bên cạnh xe ngựa, nói với nàng.
Nàng gật gật đầu, không trách phải đi vội như vậy, nhưng rốt cuộc là ai mà lại đi để mắt tới bọn họ?
"Đúng rồi, trước lúc chúng ta rời đi, ngươi có đi lấy lại tiền phòng không? Ngươi không có đi hỏi sao?"
Một bên Hôi nách mặt thối nhíu nhíu mày, không vui xoay quay lại với nàng.
"Như thế nào a, hôi nách ~ ngươi có ý kiến gì không! Chúng ta ngay cả một đêm cũng không ở liền đi, đây cũng quá tiện nghi lão bản đi!"
Hôi nách vẫn không thèm để ý tới nàng, làm bộ như không có nghe được .
Dật Thiên cười cười, "Nếu không ta quay lại giúp ngươi đòi bạc lại?"
Nàng khoát tay áo, "Thôi, cái gì đã cho đi rồi cũng không cần đi đòi về."
Trong lúc vô tình, nàng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn từ xa.
Nhất thời hai mắt nàng tỏa sáng, hắn cũng đi cùng đường với bọn họ sao?
Nhìn phương hướng hắn đi. . . . . .
"Hôi nách, chúng ta đi Kiền sở."