"Thiện Xá. . . . . ."
Nàng không biết nên làm như thế nào để có thể an ủi hắn, đột nhiên nàng có cảm giác nếu có thể dùng một từ ngữ để miêu tả hắn thì chính là bần cùng.
Thiện Xá nhàn nhạt cười nói, "Đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, ta không cần."
Nàng quái dị mà nhìn hắn chằm chằm, hôm nay nụ cười của hắn vẫn luôn làm cho nàng cảm giác rất kỳ quái, nhưng lại không thể nói ra là không đúng chỗ nào. . . . . .
"Ngươi đi tới Kiền Sở, cũng là bởi vì lần đó chạy nạn?"
Thiện Xá lắc đầu một cái, "Chính xác mà nói, chính là vì muốn trốn tránh người thân của ta mà thôi."
"Ngôi vị Tướng quân đối với ta mà nói như cặn bã." Nàng liền nghĩ tới lời nói của Thiện Xá lúc trước, thật ra thì hắn cũng không theo đuổi những thứ danh lợi kia.
Phụ thân của hắn vì hắn mà phản bội mẫu thân hắn, Tu lại lấy đất đai lãnh thổ áp chế hắn, mới để cho hắn có nghịch tâm đi trả thù đi, "Làm thế nào mà ngươi lại gia nhập quân đội của Thánh Dụ?"
"Vì mẫu thân của ta. Bà bị Hoàng thượng hại chết, đường đường là một người đứng đầu một tộc, nhưng lại chết quá thê thảm. . . . . ."
"Xem ra ái phi của trẫm, ngủ trên giường một nam nhân khác nhưng lại cảm thấy rất thoải mái"
Cửa cạch một tiếng mở ra, Tu Hồng Miễn siết chặt nắm đấm đứng ở cửa mở miệng.
Trong nháy mắt, nàng có cảm giác như bị bắt gian mà cảm thấy lúng túng, ngay sau đó lại khôi phục gương mặt trấn định.
"Ta chỉ là có chuyện muốn hỏi Thiện Xá."
"Hỏi mà lại lên giường sao?" Tròng mắt Tu Hồng Miễn hơi híp lại, "Hay là. . . . . . Ngươi nguyên bản là thích trèo lên giường của nam nhân khác” sự nhục nhã như thế, trong nháy mắt khiến lỗ mũi nàng chua xót.
"Ngươi không cần quá đáng như thế!" Thiện Xá hận nghiến răng.
Tu Hồng Miễn cười nhạt một tiếng, "Trẫm nhìn thấy ái phi của mình ngủ trên giường một nam nhân khác, các ngươi còn muốn trẫm phải phản ứng ra sao? Có cần thay các ngươi đóng cửa hay không? Hãy để cho trẫm trực tiếp tránh đi! !" sau khi nói xong lời cuối cùng, âm thanh của Tu Hồng Miễn đột nhiên phóng đại, làm cho toàn thân nàng run lên.
"Ta. . . . . . Toàn thân đều bị thương. . . . . . Không thể đứng không thể ngồi, không nằm ở trên giường . . . . Ngươi muốn ta phải làm sao?" Cổ họng nàng có chút nghẹn ngào, sao lúc này nàng có thể yếu đuối như vậy? Thậm chí ngay cả một câu giải thích lưu loát nàng cũng không thể nói xong.
"Vậy làm sao ngươi qua được đây? Chẳng lẽ giường hắn có chân, đón ngươi tới đây sao?" Trong mắt của Tu Hồng Miễn tràn đầy châm chọc, làm cho nàng nghĩ tới sự xa lạ khi mới gặp hắn.
Nàng bị hắn hỏi không thể trả lời được, bi thương nhìn hắn. Nàng thật sự chỉ là muốn biết rõ chân tướng sự tình mà thôi, một chút tự do như thế mà hắn cũng không thể cho nàng hay sao?
"Là ta ôm nàng tới đây," Thiện Xá nhìn nàng một cái rồi nói.
Nàng có chút cảm động nhìn Thiện Xá, hắn luôn lặng lẽ vì nàng mà ôm lấy tất cả sai lầm.
"Ngươi còn chưa nhận đủ dạy dỗ sao? !" Tu Hồng Miễn càng thêm tức giận, câu nào nói cũng nghiến răng, làm nàng cũng có chút mồ hôi lạnh.
"Một trận buổi chiều còn chưa xong không phải sao?" Thiện Xá cười nhìn Tu Hồng Miễn.
Thiện Xá đây là thế nào? Hắn không phải luôn không quan tâm tới chuyện gì hay sao? Tại sao hôm nay nhiều lần cố ý chọc giận Tu Hồng Miễn như vậy?
"Thiền. . . . . ." chữ ‘ bỏ ’ còn chưa nói ra khỏi miệng, hai người bọn họ đã tung người bay ra khỏi phòng.
Bất đắc dĩ thở dài, nàng có nên theo bọn họ hảo hảo mà nói một chút đặc quyền của nữ nhân hay không?
"Ô ô ~~" A Hu thế nhưng tới đón nàng rồi !
Quá cảm động nàng ôm lấy A Hu đang, vẫn là nó tốt nhất!
Nàng dùng hết hơi sức từ từ dời thân thể, chờ bọn hắn đánh xong không biết phải tới lúc nào, xem ra nàng chỉ có thể từ từ bò trở về rồi.