Hôm nay bữa ăn sáng hết sức quái dị, Thiện Xá ngồi một bên mặt sưng phù giống như bánh bao, rốt cuộc nàng đã hiểu rõ ngày hôm qua nhìn hắn cười sao lại quái dị đến thế, thì ra là mặt của hắn, chỉ là ngày hôm qua còn không có rõ ràng như vậy, hôm nay liền. . . . . .
Một bên Tu Hồng Miễn lại không nhìn ra có chút thương thế gì, ít nhất là nhìn không thấy ở trên mặt.
Tu thật âm hiểm.
Đang lúc trong lòng nàng âm thầm bất bình thay Thiện Xá, nhưng lúc ngẩng đầu lên nàng nhìn thấy ánh mắt có tính chất uy hiếp của Tu Hồng Miễn, làm nàng bị sợ đến run lên, không phải chứ? Nàng nghĩ cái gì mà hắn cũng đoán được?
Trong khoảng thời gian chữa thương, Tu Hồng Miễn nói nàng là Tần phi của hắn, nên không cho phép Thiện Xá đến gần. Thiện Xá lại nói nàng là vợ hắn, không cho phép Tu Hồng Miễn đến gần.
Kết quả. . . . . .
Hai người bọn họ hoàn toàn không thèm để ý tới nàng.
Nàng không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày ôm A Hu nói chuyện phiếm, tự an ủi bản thân.
Đến giờ ăn trưa, Tu Hồng Miễn và Thiện Xá đều mang theo sự yên lặng vào bữa.
"Còn chưa tìm được đại phu sao?" Thật ra thì những lời này có chút dư thừa, chỉ cần nhìn nét mặt của hai người bọn hắn là biết rồi.
Thiện Xá gật đầu một cái, "Trong trấn nhỏ này những đại phu y thuật không được tốt lắm, ta dẫn ngươi chuyển sang nơi khác rồi tìm một đại phu khác."
Thấy Tu Hồng Miễn một mực trầm mặc, nàng cười cười, "Ta không muốn động đến những thái y trong cung ~ những thứ kia thái y kia quá là kiêu ngạo, ta không thích bọn họ." Nàng biết rõ Tu Hồng Miễn muốn tìm thái y tới đây, nhưng nếu làm như vậy, thì sẽ làm lộ tung tích của nàng mất."Thật ra thì như thế này cũng tốt lắm rồi, bây giờ ta cũng không còn đau nữa, có thể tự đi lại, hơn nữa mọi người cũng vất vả quá rồi, ha ha."
Những lời này của nàng chẳng những không có tác dụng để an ủi được bọn họ, ngược lại càng khiến cho bọn họ càng thêm khó chịu.
"Đi, chúng ta chuyển sang nơi khác tìm đại phu."
Nhưng việc đi đến đâu cũng khiến hai người bọn họ đánh nhau một trận.
Nàng tức giận nhìn đinh bản còn ghim dưới chân, mẹ nó, hai tên kia đều điên như thế sao!
Quyết định, nàng bất chấp nhấc chân, chuẩn bị tự mình rút ra!
3, 2, 1! Nàng dùng sức rút ra, nhất thời rùng mình một cái, cảm giác đau đớn trong nháy mắt lan tới trái tim.
Thế nhưng chiếc đinh không có chút nhúc nhích nào? !
Không có võ công, hơi sức hình như cũng không đủ rồi.
Nàng nhìn một chút A Hu đang ở một bên, coi như thử một chút cũng được.
"A Hu ~~"
"Ô ô ~~"
A Hu tham luyến nhìn nàng, hình như lần này cả hai đã tách ra quá lâu rồi.
"A Hu ~ giúp ta rút chiếc đinh dưới chân này ra được không?" Nàng chỉ chỉ vào lòng bàn chân, "Phải dùng một sức lực thật lớn, làm cành nhanh càng tốt, hiểu không?"
"Ô ô!"
A Hu nhận được mệnh lệnh, nhảy lên tới trước chân của nàng, lại nửa ngày không có phản ứng.
"Rút ra đi, A Hu."
"Ô ~~" A Hu nhìn chòng chọc một lúc lâu, đột nhiên lao ra ngoài.
Khi trở về, một thân xanh lá.
Nàng có chút nghi ngờ nhìn về phía nó, A Hu luôn luôn thích sạch sẽ, làm sao sẽ. . . . . .
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, A Hu đã đem chân của nàng đẩy ra bên giường, bởi vì trọng lực, bắp chân có chút rủ xuống.
Nó đột nhiên nhảy lên mu chân của nàng, dùng sức đạp mạnh ở phía trên.
Cho tới bây giờ nàng cũng cũng không biết một A Hu nhẹ nhàng như vậy, lại có khí lực lớn như vậy!
Cảm giác đau đớn một hồi rồi một hồi đánh tới, mồ hôi lạnh của nàng túa ra liên tiếp, nhưng không có ngăn cản nó, nàng tin tưởng A Hu, nó làm như vậy nhất định có lý do.
Trong lúc nàng đau đến sắp ngất đi thì chân sau của A Hu trong nháy mắt thay đổi lực, đột nhiên dẫm vào miếng gỗ bên dưới đinh bản.
"Pằng." Đinh bản rơi xuống đất, sạch sẽ mà lưu loát.
Bởi vì lúc trước có thêm tấm gỗ nên hơi nóng, nên khi rút đinh bản ra ngược lại nàng cảm thấy càng thêm thoải mái.
Chân bị A Hu đẩy về trên giường, lòng bàn chân trong nháy mắt truyền đến một hồi mềm mại mà lạnh lẽo, A Hu đang dùng thân thể mình xoa xoa chân cho nàng.