"Không có cách nào để chuyển sang sao?" Sắc mặt Tu Hồng Miễn khó coi.
"Tin tưởng ta đi, cho dù là chuyển gửi giữa những người đồng giới, cũng là cục diện mà ta ngươi và ngươi đều không muốn nhìn thấy."
Tu Hồng Miễn có chút sáng tỏ gật gật đầu, "Không còn phương pháp khác sao?"
"Có. Nhưng. . . . . . Quá mức mạo hiểm."
"Cứ nói đi đừng ngại."
Thiện Xá do dự một lát, cuối cùng lên tiếng, "Cướp giới."
"Cướp giới?"
"Những người sắp chết, ở trong một điều kiện nhất định có thể gặp được cướp giới, chỉ cần có thể thông qua cướp giới, thì có thể đạt thành một tâm nguyện. Truyền thuyết kể lại rằng tổ tiên của Y Tháp tộc cũng là bởi vì thông qua cướp giới, nên mới hóa thân được thành nữ thần, vĩnh viễn bảo vệ tộc nhân của nàng. Sau đó lại có rất nhiều tham lam thông qua các loại biện pháp xông vào cướp giới, nhưng không có người nào thông qua, không có một người nào có thể đi ra."
Sau một hồi trầm mặc, "Trẫm đi."
"Nam nhân không thể đi, nếu không thì tuyệt đối sẽ không có cơ hội hoàn sinh."
Tu Hồng Miễn kéo nhẹ khóe miệng, "Cái giả thiết có thể vẫn tồn tại đúng không, nhưng bởi vì người đi là trẫm nên mới không có đi."
Thiện Xá nhắm lại mắt, "Ta có thể nói điều kiện cho ngươi, nhưng nếu ngươi không về. . . . . . Ta nên giải thích với nàng như thế nào đây?"
"Trẫm sẽ không cho ngươi cơ hội thay trẫm chăm sóc nàng đâu."
Ánh mắt Thiện Xá tối sầm lại, lại không tiếp tục nữa, "Mấy ngày nay hảo hảo bồi nàng thôi."
Hình ảnh chuyển một cái, đã biến thành lúc ở trong chợ, bọn họ đang đứng trước quầy bán đồ ăn, vẻ mặt Tu Hồng Miễn và Thiện Xá đều rất quái dị.
"Dung nhi, trẫm dẫn ngươi đi đến bên kia dạo một chút."
Tu Hồng Miễn kéo tay của nàng, liền kéo nàng đi về phía trước.
"Tới giờ cơm các người hãy về a” Thiện Xá ở phía sau lập tức bổ sung thêm một câu.
Vẻ mặt nàng ủy khuất khi bị Tu Hồng Miễn lôi kéo, "Tu ~ ta nói cho ngươi biết ~ lần này ta làm ăn tuyệt đối ngon! Ta thề không lừa ngươi!"
Thân hình Thiện Xá phía sau dừng lại, lập tức rỉ tai với Lục gia đang đứng bên mấy câu.
Lục gia cúi đầu khom lưng đáp một tiếng, liền chạy ra, chỉ chốc lát sau, hắn dắt ra một con chó.
Cái con chó kia chạy tới vây quanh Tu Hồng Miễn, chạy vài vòng, Thiện Xá vốn định tới kéo nàng ra, nhưng ngoài ý muốn nàng lại không cẩn thận giẫm vào nó.
"Gâu! Gâu Gâu! . . . . . . Gâu!"
Con chó kia điên cuồng hướng phía nàng sủa, cũng muốn xông tới cắn nàng.
Lục gia kéo thật chặt dây thừng lại, không để cho nó đến gần thân thể của nàng.
Thiện Xá dùng khẩu hình nói với Tu Hồng Miễn: cướp giới đã mở ra rồi.
"Tu ~~! ~" Một phát nàng túm được tay của Tu Hồng Miễn, thuận thế hai chân đạp một cái, liền treo lên người Tu Hồng Miễn.
Hai người đều chau mày.
Thiện Xá lại dùng khẩu hình nói với Tu Hồng Miễn: nàng đụng vào con chó.
"Đi mau a ~~! ~" Nàng liều mạng gào.
Tu Hồng Miễn vỗ đầu của nàng, "Đừng có hét bên tai trẫm như thế!"
Nàng chỉ một ngón tay về phía Thiện Xá, "Ta nói cho ngươi biết! A Hu nhà chúng ta so với ngươi còn lợi hại hơn nhiều! Ngươi dám khi dễ ta, nó sẽ cắn chết ngươi!"
Thiện Xá phẫn lực quét qua tay nàng, nhìn về phía Tu Hồng Miễn: làm sao bây giờ?
"Tu ~ đi mau a ~" Nàng không nhịn được mà thúc giục hắn.
"Nó cắn trẫm quần, trẫm đi như thế nào?"
"Được rồi được rồi, quần không cần nữa, đưa nó là được, áo ngươi mặc bên ngoài cũng không phải ngắn lắm đâu, người khác không thấy được."
Một bên Lục gia thiếu chút nữa không nhịn được mà phì cười, Tu Hồng Miễn tức giận kéo mặt nàng.
"Đau ~~~" Nàng hét lên, "Bây giờ ta là bệnh nhân a ~! Ngươi dám đối xử với bệnh nhân như thế sao!"