"Gọi bọn Thiện Xá lập tức tới đây đi! Lục gia đối với nơi này rất quen thuộc, hắn nhất định có biện pháp!" Nàng đề nghị.
Tu Hồng Miễn cùng bọn họ liếc nhau một cái, ngay sau đó lạnh lùng mà nói, "Không cần."
Tu Hồng Miễn nhìn về Thiện Xá: ở bên nào?
Thiện Xá chỉ hướng một bên: không quá mười dặm, có một cái hồ.
"Chúng cứ đứng ở chỗ này, không phải càng có nhiều người hơn thấy sao! Nói không chừng đợi lát nữa bọn Thiện Xá mua xong đồ ăn xong, tới đây liền thấy ngươi đấy!"
Thiện Xá yên lặng nhìn Tu Hồng Miễn: thời gian không còn nhiều nữa rồi.
Tu Hồng Miễn chợt đạp một cái, hướng về phía Thiện Xá chỉ đi.
Không biết qua bao lâu, sắc mặt Tu Hồng Miễn càng ngày càng khó coi, hắn sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
Rốt cuộc, phía trước, trên mặt nước có một cái động.
Tu Hồng Miễn nhìn phía dưới một chút, bên bờ bụi gai rậm rạp, không hề có một chỗ để dừng chân, hắn nhìn thẳng sang phía đối diện thấy bên kia hình như tốt hơn rất nhiều. Bước chân không ngừng, hắn liều mạng muốn sang bờ bên kia.
"Tu ~ ta. . . . . .sắp. . . . . . Té xuống rồi. . . . . ."
Tu Hồng Miễn lập tức dùng một tay ôm nàng lại, "Nhẫn nhịn thêm một chút nữa. . . . . . Lập tức liền. . . . . ."
Không chờ Tu Hồng Miễn nói xong, tay của nàng buông lỏng, thân thể thẳng tắp rơi xuống.
Tu Hồng Miễn cả kinh, lập tức lao theo nàng, trong nháy mắt đã ôm được nàng, nhưng hai người đều bị rơi vào trong hồ.
Tu Hồng Miễn từ lúc bắt đầu không có sự chuẩn bị, có thể thấy hắn sắc nước rất nhiều, nhưng hắn vẫn kiên trì nắm lấy nàng, cố ngoi lên trên mặt nước.
Dần dần nàng bởi vì thiếu dưỡng mà giãy giụa, Tu Hồng Miễn đã bắt đầu ý thức không rõ, càng không ngừng lắc đầu, ý đồ muốn khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Đột nhiên, dưới nước xuất hiện một hang động đen tối, lực hút khổng lồ đó hút bọn họ vào.
Hình ảnh trong động dần biến đổi, nó biến thành một mật thất đen tối.
Nàng ngơ ngác đứng yên tại chỗ, thì ra là bọn họ đã sớm lên kế hoạch tốt lắm nhất định phải tới nơi đây, chỉ là nó lại thích hợp với thời gian mà cướp giới mở ra.
Thiện Xá bắt Lục gia dắt con chó kia chạy quanh Tu Hồng Miễn, cũng là một bước trong kế hoạch khiến để hắn tiến vào cướp giới?
Chỉ là bọn hắn cũng nghĩ không đến, nàng sẽ dẫm lên cái con chó kia rồi nhảy lên người Tu Hồng Miễn.
Nàng quay đầu nhìn về người đang đứng phía sau mình, hắn hoàn toàn không gấp gáp chút nào, chỉ yên lặng chờ nàng thoát khỏi trầm tư.
Nhưng nàng vẫn nghĩ không thông, không phải Tu Hồng Miễn quyết định xông vào cướp giới sao, tại sao lại biến thành nàng?
"Bởi vì sau khi hắn tới, hắn mới chân chính hiểu được cái gì mới chân chính là cướp giới."
Nàng cả kinh, hắn thế nhưng lại biết nàng đang nghĩ cái gì!
Hắn cười cười, "Ta đương nhiên biết ngươi đang nghĩ cái gì, hơn nữa ta còn có thể cho ngươi biết hắn đang nghĩ cái gì."
Hắn? Tu Hồng Miễn sao?
Hình ảnh xuất hiện lần nữa, là hình ảnh Tu Hồng Miễn sau lưng nàng trong hành lang dài u ám, như vậy đây chính là lúc bọn họ tiến vào cửa cướp giới rồi.
Tu Hồng Miễn đứng đó cẩn thận nhìn những hình vẽ trên tường đồ, nàng tới gần hơn một chút, cố gắng nhìn xem nội dung phía trên, nhưng bởi vì quá đen tối mà không thấy rõ.
"Thế nhưng có thể đạt thành hai tâm nguyện!"
Tu Hồng Miễn có chút mừng rỡ, bờ môi của hắn không động, chẳng lẽ đây chính là ý nghĩ trong lòng hắn?
"Dung nhi, nữ nhân muốn thông qua cướp giới chỉ cần dựa trên những khảo nghiệm về tâm lý, nhưng nam nhân thì phải trải qua sự vật lộn với đao kiếm thật sự, nếu như ngươi có thể thông qua, không chỉ có thể hồi phục thị lực cho đôi mắt của ngươi, mà cũng có thể giúp cho giang sơn của ta trường tồn."
Lòng của nàng đang run rẩy, quả nhiên giang sơn của hắn vẫn rất quan trọng! Hắn tình nguyện dùng tính mệnh của nàng để làm tiền đặt cược sao? Nếu như nàng thua, cái mà hắn bỏ lỡ, cũng chỉ là một "Ái phi" . Nhưng nếu như nàng thắng, thì có thể giúp hắn vượt qua cửa ải này một cách hoàn mỹ, đới với hắn nàng chỉ là một công cụ như vậy thôi sao?
Nàng không thể khống chế được cơn tức giận trong lòng mình, nàng tức giận bứt lông vũ trên tường ném vào hình ảnh đang hiện lên.