“Gia, Chu Thanh chỉ là một hạ nhân, Gia lựa chọn gì, Chu Thanh cũng sẽ làm theo.” Chu Thanh thản nhiên, nhìn không ra là có tâm tư gì.
Lúc này rèm cửa bị vén lên, An Khả Khả mặc áo của phụ nữ làm nông tiến vào, trong tay nàng là một chén cháu trắng nóng hổi, thi lễ với Phong Mạc Thần.
“Các ngươi?” Phong Mạc Thần mỉm cười, có chút kinh ngạc nhìn Chu Thanh và An Khả Khả.
“Chúng tôi thành thân, không có bẩm trước với Gia, xin Gia trách phạt.” Chu Thanh nói xong liền muốn quỳ xuống, lại bị Phong Mạc Thần nâng dậy, mỉm cười nói “Chu Thanh, thành thân là việc vui vẻ, tại sao ta phải trách phạt ngươi?”
“Không có lễ vật gì tặng cho ngươi, miếng ngọc bội này, ta mang theo đã hai mươi năm, tặng cho hai người.” Phong Mạc Thần lấy ra một ngọc bội hình bướm ở trong lòng, trong xanh mượt mà, nhìn đã biết là vô giá.
Chu Thanh cuống quít lui xuống, lại bị Phong Mạc Thần cứng rắn nhét vào tay, Huyền Đại đã nín khóc ở trong lòng hắn, hắn nhìn xung quanh, nói “Đây là đâu?”
“Nơi này là căn nhà nhỏ ta mua ở phía sau núi của Thần Vương Phủ, nếu gia không chê, thì ở lại đây được không?” Chu Thanh đứng dậy cất kĩ ngọc bội.
“Không được, ta muốn mang Huyền Đại đi tìm mẫu thân của nó, Chu Thanh, từ nay về sau, ngươi và Khả Khả sống cho tốt.” Phong Mạc Thần chùi nước mắt trên mặt Huyền Đại, nhìn Huyền Đại thương yêu.
“Gia, Chu Thanh cả đời theo ngài, Gia đi đâu, Chu Thanh sẽ đi đó.” Chu Thanh chắp tay, gương mặt đen tràn đầy kiên định.
Phong Mạc Thần thở dài, liếc nhìn An Khả Khả, An Khả Khả thi lễ với hắn “Chủ tử, Khả Khả cam lòng làm nô tỳ, chăm sóc cho tiểu thiếu gia.”
“Đường đến Lăng Châu, vạn phần nguy hiểm. Các ngươi thật sự muốn theo ta sao?” Phong Mạc Thần thản nhiên, thả Huyền Đại chạy trên mặt đất.
“Chu Thanh thề sống chết cũng theo.” Chu Thanh chắp tay, An Khả Khả gật đầu.
Nhóm người bọn họ trên đường đi đến Lăng Châu, không ít dân chúng nghị luận xôn xao. Hóa ra ngày đầu tiên tân đế đăng cơ, tuyên bố ngoài tin Phong Mạc Thần chết trong biển lửa, Chu Thanh rất phẫn nộ, trái lại Phong Mạc Thần lại ra vẻ lạnh nhạt.
Những người đó sợ rằng hắn sẽ quay lại tranh đoạt giang sơn của bọn họ, tuyên bố hắn chết, sẽ ngầm không tha cho hắn. Chỉ cần hắn tìm được Bạch Ly Nhược, hắn sẽ biến mất ở Sở quốc.
Trong phủ của Vân gia tại Lăng Châu, các nha hoàn và hạ nhân đều vui sướng, bây giờ Vân Gia đã không còn như xưa. Vân Cảnh Mạch được phong làm Lăng Vương, nắm giữ nữa thiên hạ, hoàng đế nhất định phải nhượng bộ với hắn.
Chỉ cần hạ nhân của Vân gia ra ngoài báo tên tuổi của Vân gia, mọi người lập tức nhường đường, đây mới là uy phong của Vân Gia. Hàn Thiên Mạch không hề vui vẻ chút nào, hắn đã nhận tổ quy tông, đổi tên thành Vân Thiên Mạch.
Vân Thiên Mạch đi trên đường lớn, mọi người đều lui ra nhường đường cho hắn. Bởi vì hắn là nhị thiếu gia Vân gia, đại ca của hắn là Lăng vương Vân Cảnh Mạch quyền thế ngất trời. Bạch Ly Nhược bên cạnh hắn mặc áo trắng, theo hắn xuất phủ, vẫn chau mày.
“Tiểu Thất, nghĩ gì vậy?” Vân Thiên Mạch nhìn bộ dáng nàng không yên, thản nhiên hỏi.
“Thiên Mạch, có phải ta đã đánh mất thứ gì không?” Bạch Ly Nhược hơi nhướng mắt, mờ mịt nhìn Vân Thiên Mạch.
“Làm gì có. Mất cái gì, thì về hỏi ngươi.” Vân Thiên Mạch liếc mắt, nhìn chiếc xe ngựa chạy nhanh qua, mành nhỏ bị vén lên một khe nhỏ, hắn thấy gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần.
Vân Thiên Mạch khẩn trương quay người, lấy tay áo che Bạch Ly Nhược, xe ngựa chạy nhanh khuấy lên một mảng bụi, Bạch Ly Nhược nhíu mày kéo tay áo hắn xuống, “Ngươi làm gì vậy?”
“Bụi quá, sợ nàng bị sặc.” Vân Thiên Mạch cười ung dung.
“Chúng ta quay về đi, đi ra ngoài cũng không có mục đích gì.” Bạch Ly Nhược quay mình, mất hứng bỏ đi.
Đi đến một nửa, đột nhiên nàng dừng lại hỏi “Thiên Mạch, ta đến đây đã bao lâu?”
Vân Thiên Mạch chùi trán “Năm tháng.”
Bạch Ly Nhược hơi thất vọng “Tại sao ta lại có cảm giác ta tới đây đã năm năm?”
Vân Thiên Mạch đổ mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn Bạch Ly Nhược hoài nghi “Tiểu Thất nàng nhớ ra gì sao?”
“Ta nên nhớ ra cái gì?” Bạch Ly Nhược cũng hoài nghi nhìn Vân Thiên Mạch.
Vân Thiên Mạch lắc đầu “Không có, lần đầu tiên gặp Tiểu Thất, vai trái của nàng đã bị thương rất nặng, sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Vân Phủ, nàng vẫn hôn mê bất tỉnh.”
“Đúng vậy, ta cũng nhớ rõ, khi ta xuyên không qua, còn bắn chết một con hổ, có một nam tử, bộ dáng có chút điển trai, hắn nói với ta, tên hắn là Phong Mạc Thần, còn nói, lòng mới gặp mà tình đã thắm, nguyện cùng nàng kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành.” Bạch Ly Nhược cười nhợt nhạt, chỉ là lúc nàng nhớ tới tên Phong Mạc Thần, trái tim bỗng đau nhói, trong nháy mắt liền nhòe lệ. Không phải nàng chỉ gặp hắn một lần sao? Tại sao lại nhớ kỹ tên này như thế?
“Tiểu Thất.” Vân Thiên Mạch xoay người, vội vàng nhìn nàng, hắn dùng ngân châm che đi trí nhớ năm năm qua của nàng, chỉ chừa lại lúc nàng xuyên không gặp hắn, sau đó hắn trị thương trí nhớ cho nàng.
Hắn nhớ rõ, lúc đó, hắn ở ngoại ô kinh thành hái thuốc, trong lúc vô tình thấy một nữ tử hôn mê, quần áo quái dị, vai trái bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Sau khi hắn cứu nàng, nàng nói với hắn, nàng tên là Mộc Thất, đến từ tương lai. Ban đêm hai người đi tham quan kinh thành, thì gặp một số tử sĩ của Vân gia, muốn xông vào hoàng cung cứu Vân Cảnh Mạch.
Hắn ngăn cản tử sĩ, hắn biết, không thể cứu Vân Cảnh Mạch từ tay của Phong Mạc Nhiên và Thượng Quan thái hậu. Ngay đêm đó, hắn mang Mộc Thất tiến cung gặp Vân Cảnh Mạch.
Sau khi Vân Cảnh Mạch gặp Tiểu Thất vô cùng chấn động, bởi vì Bạch Thanh Loan - con gái của Bạch gia hình dáng y hệt nàng. Mà hắn ở trong cung nghe nói, Phong Mạc Thần đi khắp nơi tìm một nữ tử giết chết hổ ở vùng ngoại ô. Sau khi nhìn thấy súng trong tay Mộc Thất, hắn liền vạch ra kế hoạch này.
Lúc trước Hàn Thiên Mạch không đồng ý, nhưng hắn lại bị thế lực Vân Cảnh Mạch âm thầm khống chế. Một Thất không biết nguyên nhân, bị Vân Cảnh Mạch lợi dụng. Hắn xóa đi trí nhớ của nàng về Hàn Thiên Mạch, sau đó sắp xếp nàng vào Bạch phủ, cho nàng một thân phận hoàn toàn mới, nhị tiểu thư Bạch gia - Bạch Ly Nhược.
Lúc Hàn Thiên Mạch gặp lại Mộc Thất, nàng đã mất đi trí nhớ về hắn, trở thành Thần vương phi, hắn muốn thử mang nàng đi, nhưng lại sợ làm bại lộ kế hoạch của Vân Cảnh Mạch, kết quả là Bạch Ly Nhược hoài nghi hắn là môn chủ La Sát Môn. Sau này, cuối cùng bị Vân Cảnh Mạch thuyết phục, phối hợp toàn bộ kế hoạch của bọn họ.
Nhớ đến đây, Vân Thiên Mạch quay đầu, nhìn Bạch Ly Nhược đã hóa thành Mộc Thất.
“Yên tâm đi, ta với hắn chỉ gặp nhau một lần.” Bạch Ly Nhược cười cười, trong tim vẫn còn đau đớn.
Hai người trầm mặc trở về Vương phủ Vân gia, Bạch Ly Nhược đi về phòng mình nghỉ ngơi, Vân Thiên Mạch nhìn bóng lưng nàng ốm yếu, sắc mặt sa sầm, Phong Mạc Thần, quả nhiên đã tìm đến Lăng Châu.