Rốt cuộc Phong Mạc Thần không đợi được Bạch Ly Nhược, nhưng đợi được Vân gia, Thượng Quan gia, dư nghiệt Liễu gia và đám phản bội Hoa gia. Mọi người phất cờ khởi nghĩa vì báo thù cho Phong Mạc Nhiên. Mặt khác Thượng Quan gia tìm cho Phong gia một tên hoàng đế bù nhìn, giương cờ tiến về kinh thành.
Đối mặt với quân đội hạo đãng, Phong Mạc Thần và Hoa Hinh đứng ở Chu Tước lâu, áo bay phấp phới trong gió. Hai tay bà khoanh trước ngực, lãnh đạm nói “Thần Nhi, con nghĩ kỹ chưa, thật sự không muốn làm hoàng đế sao?”
Phong Mạc Thần rã rời, hơi tựa vào tường thành, đôi mắt thê lương nhìn về phía chân trời tối đen “Nương, nắm giữ giang sơn, chỉ là mộng tưởng của mẹ, bởi vì mẹ, lần trước con mới cử binh, ngôi vị hoàng đế này, thật sự con không thấy hứng thú.”
“Thần Nhi, con hãy nghĩ kỹ lại, có lẽ, con giữ lấy giang sơn này, về sau Huyền Đại sẽ làm cho nó to lớn hơn nữa.” Hoa Hinh dẫn dắt từng bước.
“Nương, cả đời con chưa bao giờ sống vì mình. Hai mươi lăm năm trước, con vì mẹ mà sống, cuộc sống sau này, con chỉ muốn sống vì mình. Nếu như có thể tìm thấy Ly Nhược, con sẽ dẫn nàng quy ẩn.” Mặt Phong Mạc Thần không chút thay đổi, lúc nhắc đến Bạch Ly Nhược, trong mắt thấp thoáng có tia dao động.
“Cho dù, nàng bán đứng con, phản bội con?” Sắc mặt Hoa HInh trắng bệch, hai mắt sáng quắc, ai oán nhìn Phong Mạc Thần.
“Nương, xin lỗi, cho dù nàng phản bội con, con cũng không có cách nào hận nàng.” Phong Mạc Thần cúi đầu, nhìn về phía thành lâu, Bạch Ly Nhược đã từng hát vang ở đây, Phong Mạc Nhiên cũng bị bắn chết ở đây.
Đã quá nhiều người chết, thật sự hắn cũng không nên tiếp tục thù hận, chỉ cần hắn yêu nàng, nàng yêu hắn, chỉ như vậy là đủ rồi. Phản bội cũng được, lừa dối cũng được, thậm chí hắn không cần nàng giải thích, chỉ cần nàng nói với hắn, nàng yêu hắn, chỉ cần như vậy, là đủ.
Lúc Phong Mạc Thần ngước nhìn lên, trong mắt Hoa Hinh nhòe lệ, đây là tình yêu sao? Bởi vì tình yêu có thể phản bội, nghi kỵ, lừa dối. Té ra, bà không phải không hiểu con trai bà, mà là bà không hiểu tình yêu.
Hoa Hinh thong thả bước từng bước xuống bậc thang, tiếng nói bay trong gió “Thần Nhi, nay sống cuộc sống của con, con là con của tiên đế, mẫu thân sẽ vì con đòi lại công bằng, nhớ kỹ, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng không được xem thường vứt bỏ mạng sống của mình.”
Phong Mạc Thần hơi xúc động, hắn nhìn theo bóng lưng Hoa Hinh, gió thổi váy dài lung linh bay lượn, bóng dáng bà trong đêm kiên định cô đơn, lại mơ hồ mang theo ánh sao sáng rực, nhìn theo hình bóng của bà, hắn thì thầm “Nương, xin lỗi.”
Hôm sau, Thần Hòa Điện cháy, lửa cháy cao đến tận trời, hỏa diễm hừng hực như một bồn máu, nuốt hết toàn bộ hoàng cung, trên bầu trời, mây bị nhiễm khói xám cũng đứt quảng rời rạc, ẩn ẩn màu đỏ như máu.
Cơn lửa lớn nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, tất cả hoàng cung đều bị trận liệt hỏa này cuốn lấy, Hoa Hinh đứng ở chổ cao nhất hoàng cung, áo lụa bay phấp phới trên Chu Tước Lâu, tóc bà bay bay phía sau như điệu múa, bà ngẩng cao đầu, khí thế áp đảo tất cả.
Phản quân đóng ngoài thành đã bị trận đại hỏa này thu hút, đứng bên ngoài hoàng cung, sáu đội quân đồ sộ, cùng với tân đế được ủng hộ tám tuổi -- Phong Hòa đang ngồi trên lưng ngựa ra vẻ hoảng sợ.
Hắn là con cháu của anh em họ của tiên đế, bị biếm thành thường dân, bối cảnh không chút thế lực, bị tra ra là có huyết thống với Phong gia nên được đưa lên làm hoàng đế.
Hoàng đế này cũng không phải dễ dàng làm được, Thượng Quan Hiêu Hoành liếc tân đế một cái, tân đế lập tức ngồi thẳng lưng, so với sợ người chết trong đại hỏa, hắn còn sợ Thượng Quan gia hơn.
Hoa Hinh từ xa nhìn lại, tất cả là Lang Tữ Dã Tâm, nàng vung tay áo lên, đằng sau lập tức hiện ra Hữu hộ pháp của tuyết sát cung, tháo mặt nạ ra, lộn ra tôn vinh vốn có của mình, tiếng nói của hắn như hoạch phá trường không, nội lực mạnh, chăm chú nhìn mới phát hiện ra người này chính là ngươi thân cận tín nhiệm nhất của tiên hoàng.
“Con dâu Hoa Thị của Thái tổ hoàng đế, hiền lương thục đức, phong làm Tây Cung hoàng hậu, cùng với Thượng Quan Hoàng hậu đứng đầu hậu cung, phong hoàng tử Phong Mạc Thần làm thái tử, khâm thử.”
Đây là đạo thánh chỉ đến trễ hai mươi năm, không ai hiểu tại sao đến lúc này Hoa Hinh mới đem thánh chỉ này ra. Đúng là từ đó về sau, tất cả mọi người đều biết, Hoa Hinh và Phong Mạc Thần không phải là phản nghịch, mà tiên đế làm trái với ý chỉ của Thái tổ hoàng đế, đem hoàng vị cố ý trao cho Phong Mạc Nhiên.
Cuồng phong phần phật, tay áo Hoa Hinh bay ngược trong gió, gương mặt không còn tuổi trẻ, mang theo thần thái bình tĩnh ung dung của mẫu nghi thiên hạ, nàng ngẩng cao đầu, tiếng nói lanh lãnh bay ngàn dặm “Ta là Hoa Hinh, dùng tánh mạng này thề, Phong Mạc Thần là người của Phong gia, Huyền Đại là huyết mạch duy nhất của Phong gia, tiên hoàng ở trên, bảo hộ một nhà ba người chúng ta, gặp nhau trên trời.”
Lời còn chưa dứt, người nàng đã kích động tiến đến biển lửa, thánh chỉ trong tay Hữu hộ pháp bay trong gió, cùng với đại quân dày đặt ngoài cung, mọi người nhất thời á khẩu.
Theo Đại hộ pháp bước đến biển lửa, sáu quân lui ra phía sau, quỳ xuống đất hô lớn. “Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Một lòng bày ra nghĩa quân, lại bị thánh chỉ của Hoa Hinh nghịch chuyển, Vân Cảnh Mạch toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nếu lúc này Phong Mạc Thần hạ lệnh cho năm vạn tinh binh biên cương vào kinh hộ giá, như vậy âm mưu gì cũng bị gót sắt của tinh binh san bằng.
Bọn họ từ nghĩa quân biến thành loạn thần tặc tử, lịch sử đơn giản chí là sự sắp đặt thành công, bọn họ lấy mục đích là báo thù cho Phong Mạc Nhiên, kêu sử quan biên soạn mọi tội lỗi của Phong Mạc Thần, lưu truyền ra phố phường.
Lúc Phong Mạc Thần tỉnh lại đã là ba ngày sau, hai mắt Huyền Đại đỏ bừng khóc bên cạnh hắn, Chu Thanh đang thổi bắp nóng, dỗ Huyền Đại, thấy Phong Mạc Thân tỉnh lại, Huyền Đại nhào vào lòng Phong Mạc Thần, miệng càng mở to khóc lớn tiếng hơn nữa.
Phong Mạc Thần vuốt tóc Huyền Đại, nhíu mi nói “Đã xảy ra chuyện gì? Đây là đâu?”
Chu Thanh cúi đầu, “Gia, Vân gia và Thượng Quan gia đã ủng hộ lập Phong Hòa làm hoàng đế, thái hậu, vì giúp ngài đòi lại công bằng, nhảy vào biển lửa tuẫn táng.”
Phong Mạc Thần lúng túng, giống như không nghe rõ Chu Thanh nói gì, tay vuốt tóc Huyền Đại cứng ngắc, một lúc lâu mới nói thê lương “Chu Thanh, vốn là chúng ta có cơ hội thắng, năm vạn tinh binh ở biên cương, vĩnh viễn chỉ nghe lệnh của một mình ta.”
“Gia, Chu Thanh hiểu.” Chu Thanh cúi đầu, dường như có rất nhiều lời muốn nói.
“Chu Thanh, Ta rất ích kỷ đúng không?” Trong đôi mắt đẹp của Phong Mạc Thần có dòng nước, hắn biết rõ, nếu mất đi thiên hạ, Hoa Hinh sẽ mất đi lý tưởng sống, là do hắn bức tử bà.