“Hoàng thượng.” Bạch Ly Nhược lẩm bẩm, mặc dù đã đoán được thân phận người này, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, lòng nàng vẫn giống như bị sét đánh ngang qua.
Phong Mạc Nhiên gật đầu, đôi mắt phượng sáng như sao, không hề chớp nhìn Bạch Ly Nhược, dường như muốn xuyên thấu cả tâm tư nàng.
“Nàng, bởi vì thân phận của ta, mà xa lánh ta sao?” Phong Mạc Nhiên dè dặt mở miệng, cơ hồ quên mất hô hấp.
Bạch Ly Nhược mở to mắt, hàng lông mi dài che đi cảm xúc trong mắt, từ lúc hắn nhắc đến cái tên Bạch Thanh Loan, nàng nên nhận ra thân phận của hắn.
“Ta hiểu rồi, vết thương của nàng cũng dần bình phục, để ta gọi Phương Nham đưa nàng xuất cung.” Bờ môi Phong Mạc Nhiên bật ra tiếng thở dài, nhưng bé đến nỗi không thể nghe được.
“Hoàng thượng, ta đã làm thương tổn Phong Mạc Thần, nhưng ngược lại ở trong cung lại an toàn thế này, người đã giữ bí mật cho ta ư?”
Phong Mạc Nhiên gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nho nhỏ, phất quạt, nhẹ giọng nói “Nàng dám khiến Thần vương bị thương, lá gan thật không nhỏ!”
Bạch Ly Nhược cúi đầu, bất mãn nói “Vậy lúc hắn làm ta bị thương thì như thế nào?”
Phong Mạc Nhiên quất nhẹ cái quạt “bốp” một tiếng vào đầu Bạch Ly Nhược, nhẹ nàng nói “Được rồi, trẫm tựu cho phép nàng ở hoàng cung tị nạn, nhưng mà nàng phải kể cho trẫm, toàn bộ quá trình mà nàng làm hại Thần vương.”
Bạch Ly Nhược liền cảnh giác “Người muốn làm gì?”
“Trẫm phái ngự y đi cứu hắn, chẳng lẽ nàng muốn mang tội danh sát phu?” Phong Mạc Nhiên nhướng mày, có ý trêu chọc.
Bạch Ly Nhược bĩu môi “Có thể là hắn đã chết.”
“Các ngươi” Phong Mạc Nhiên thở dài, ngừng lại một chút, bất đắc dĩ nói “Quan hệ kém đến như vậy sao?”
“Hoàng thượng, nếu như ta thật giết chết Phong Mạc Thần, người sẽ đem ta giao ra chứ?” Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, nhìn thẳng Phong Mạc Nhiên.
“Có lẽ, không thể nào.” Phong Mạc Nhiên cũng không chắc chắn, lá gan của nha đầu này quá lớn, tội danh mưu sát thân vương, cả nhà phải bị tịch thu tài sản và xử tử, “Trước tiên, ta đã phái người tới Thần Vương phủ tìm hiểu thực hư, nhưng Thần Vương Phủ mấy ngày qua vẫn không có động tĩnh gì, chắc hẳn Thần Vương cũng không sao.”
“Ngộ nhỡ hắn chết, phiền hoàng thượng giúp ta đón một nha đầu tên là Tiểu Man vào cung.” Bạch Ly Nhược cả gan yêu cầu, nàng cũng không thể không biết rằng nếu Phong Mạc Thần chết, đối với nàng có hậu quả gì.
Phong Mạc Nhiên đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn mong, Phong Mạc Thần không có chết thì thật là tốt, nếu không, hắn cũng không giữ được nàng.
“Ta đi trước, nàng nên nhớ, không nên tùy tiện ra ngoài, tránh để người khác phát hiện nàng trốn ở đây.” Phong Mạc Nhiên đau cả đầu, hắn phát hiện mình đã nhặt được một đại phiền toái.
“Hoàng thượng, ta có thể đi thăm tỷ tỷ được không?” Đôi mắt của Bạch Ly Nhược sáng rực lên, giả vờ chớp chớp ra vẻ ngây thơ
“Tỷ tỷ của nàng, ở đâu kia?” Phong Mạc Nhiên nhất thời lờ mờ.
“Tỷ tỷ của ta là Bạch Thanh Loan, đang trong lãnh cung.” Bạch Ly Nhược mở miệng nhắc nhở, trong lòng oán thầm, còn chất vấn quan hệ giữa nàng và Thần Vương ư, chính cuộc sống riêng của hắn cũng đang ngổn ngang đó sao?