Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 77: Q.1 - Chương 77: Lãnh địa (ba)




Hôm sau, bấu trời trong xanh, Bạch Ly Nhược cuối cùng cũng được ra khỏi phòng, dõi mắt ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp này.

Bốn bề căn phòng kéo dài không dứt, đến hơn ba trăm dặm, độ cao không đều nhau, đan xen hợp lý. Nhìn kỹ, mỗi một chỗ trong phòng đều lấy lưu ly làm tường, lấy ngọc làm gạch, được sắp xếp vừa khít, tô điểm thêm cho cảnh xuân.

Nàng nhẹ nhàng ngồi bên hòn non bộ, đưa mắt nhìn về Lưu Hoa uyển, được coi là cung điện ít người biết nhất. Nhưng mà, hòn non bộ này, đình đài lầu các, hành lang ngoằn ngoèo, cầu vồng tam sắc, cảnh vật tuyệt vời thế này, không thể thuộc về Thần Vương phủ.

Nàng rũ mắt xuống, trầm ngâm suy tư, vị công tử tuyệt mỹ kia rốt cuộc là người phương nào mà ở tại một cung nguy nga như vậy? Nàng cân nhắc trở về Lưu Hoa uyển, thì gặp Ngọc Trí và Ngọc Trữ đang bận rộn chuẩn bị ăn trưa.

Một cái bàn lớn bày đến bốn mươi tám món ăn, mấy ngày gần đây, nàng phải trải qua cuốc sống xa hoa lãng phí này, bây giờ mới ngầm dè chừng, cuối cùng là gia đình nhà ai, tiêu xài hoang phí như vậy?

Một tay lôi Ngọc Trí, ánh mắt Bạch Ly Nhược trở nên sắc bén, giọng nói không khỏi thêm phần đáng sợ “Nơi này là đâu? Ngươi mau nói!”

Ngọc Trí bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, nhíu mày run giọng nói “Cô nương, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, những điều này thì hãy để chủ tử của nô tỳ nói cho cô nương biết, nhưng nếu nô tỳ ăn nói lung tung, sẽ bị loạn côn đánh chết!”

Ngọc Trữ cũng sợ hãi mà quỳ hai đầu gối xuống, không ngừng dập đầu rơi lệ nói “Cô nương, van cầu người hãy tha cho chúng nô tỳ, ở chỗ này, thật không thể phát ngôn bừa bãi được!”

Bạch Ly Nhược thở dài một hơi, buông tay Ngọc Trí ra, nghiêm nghị nói “Ta muốn gặp chủ tử của các ngươi!”

Ngọc Trí cùng Ngọc Trữ liếc nhau một cái, mặt lộ vẻ bị làm khó, đúng lúc ấy, ngoài cửa một giọng nói truyền đến “Ly Nhược muốn gặp ta sao?”

Bạch Ly Nhược xoay người, nhìn vị nam tử tuyệt mỹ ngoài cửa, khuôn mặt đẹp đẽ, bình thản khẽ lắc lư, lộ ra vẻ hơi khinh thường một chút.

Ngọc Trí và Ngọc Trữ vẫn quỳ trên mặt đất, nam tử nhíu mày, phất quạt nói “Còn quỳ làm gì nữa? Đứng lên đi!”

“Hai người đó không chịu nói cho ta biết, nơi này là đâu.” Bạch Ly Nhược không hề chớp mắt chằm chằm vào nam tử, không bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của hắn.

Nam tử như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Bạch Ly Nhược, lạnh nhạt nói “Đây là hoàng cung.”

Bạch Ly Nhược ngẩn ra, trong lòng đã suy đoán được mấy phần “Như vậy ngươi là.”

“Phong Mạc Nhiên.” Vị nam tử mở miệng nói ra tục danh của mình, không nhẹ không nặng, sắc mặt vẫn không thay đổi.

“Hoàng thượng.” Bạch Ly Nhược lẩm bẩm, mặc dù đã đoán được thân phận người này, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, lòng nàng vẫn giống như bị sét đánh ngang qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.