Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 113: Q.1 - Chương 113: Thuộc về (H+)




Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, ánh mắt thê lương, rít ra mấy chữ từ kẽ răng, “Không phải là lần đầu tiên ngươi dùng sức với ta.”

Qủa nhiên, lời của nàng làm động tác của hắn cứng đờ một chút, chốc lát, Phong Mạc Thần lại bắt đầu lôi kéo chăn mỏng “Dù ngươi nghĩ gì, tối hôm nay, ta nhất định phải lấy được ngươi!”

Không chờ nàng nói ra những lời đả thương, hắn đã đem chăn mỏng trong tay nàng xé thành hai nửa, tiếng gấm vóc bị xé cùng sợi bông tung bay làm Bạch Ly Nhược giật mình, người đã bị đặt dưới thân hắn.

Động tác của hắn vội vã nhưng không mất đi dịu dàng, cho đến lúc hắn tiến vào, cảm giác khó chịu làm cho nàng nhíu chặt tâm mi, hắn đè nén bản thân, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của nàng, kiên nhẫn đợi nàng thích ứng mình.

Sau đó, nàng khóc, phát ra âm thanh kiều mị xa lạ với chính bản thân, khi mồ hôi mỏng của hắn cùng tiếng khóc khẽ của nàng phát ra, là lúc bọn họ đã hòa cả linh hồn và thể xác vào nhau.

Đôi mắt của nàng xinh đẹp như tơ, hắn trầm mê quên mình, ánh trăng chiếu nghiêng, thanh âm than nhẹ mập mờ, khiến cả căn phòng tràn đầy nhu tình.

Trời hừng sáng, Phong Mạc Thần rời đi, ánh nắng ban mai ban mai rực rỡ chiếu vào từ nóc phòng, mái tóc Bạch Ly Nhược phủ lên bờ vai, nhìn một mảnh hỗn độn trên giường, khắp nơi tản mát mùi vị phi mị.

Một hồi thân mật cá nước không rõ, không chịu nổi mùi vị này, làm nàng càng thêm hận ý với hắn.

Trong Thần vương phủ, Phong Mạc Thần nằm trên sập (giường gỗ nhỏ), tóc đen như mực, búi nghiêng thành búi tóc cho các công tử, áo màu đỏ tía, khí thế lẫm liệt.

Hắn nhớ lại tối hôm qua, thân thể nàng mềm như vậy, trơn như vậy, mùi hương tự nhiên trên cơ thể nàng, làm hắn muốn ngừng không được, hắn đã mất đi khống chế, bất chấp tiếng khóc thảm thiết réo rắt khẽ khàng của nàng, đoạt lấy nàng một lần lại một lần.

Hắn nghĩ, chỉ có thể dùng phương thức như vậy, hắn mới có thể lấy được nàng, nhưng hắn lại không ngừng xót xa khi thấy nước mắt nàng, tim đau như bị đao cắt.

Sợ rằng, về sau nàng càng thêm hận hắn.

Thời điểm Chu Thanh đi vào thư phòng, Phong Mạc Thần còn đang ngây người, đến lúc hắn chắp tay khom người thỉnh an, Phong Mạc Thần mới có phản ứng.

“Mọi chuyện đã xử lý xong?” Phong Mạc Thần nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Chu Thanh mang theo chút mệt mỏi.

“Vương gia, Vân Cảnh Mạch tuyệt đối không phải là một người đơn giản, chúng ta phí tâm cứu hắn, chỉ sợ là nông phu cùng xà.” Chu Thanh cúi đầu nói ra lo âu của mình.

“Không sao cả, ta và hắn đường đi khác biệt, cái hắn muốn không phải là thiên hạ của Phong Mạc Nhiên, mà ta, chỉ cần Ly Nhược.” Phong Mạc Thần tựa người vào giường, nhìn xà ngang nóc nhà, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu, nhìn đếm đám mây bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.