Thanh âm tiếp tục truyền
đến.
“Dạ, tiểu thư.” Diệp Cẩn
“Dạ dạ dạ, dạ cái gì, bổn tiểu thư muốn ngươi trả lời, không phải cả ngày lẫn
đêm cũng chỉ biết dạ dạ dạ!”
“Dạ, tiểu thư.”
“Diệp Cẩn, ngươi đặc biệt đối nghịch cùng bổn tiểu thư?”
Trầm mặc.
Thanh âm của Đường Lăng thoáng chốc cao hơn rất nhiều: “Ngươi tại sao không nói
dạ nữa?”
“Dạ, tiểu thư.”
“Ngươi ____”
Mạc Phỉ nghe được buồn cười, Mạc Đạo Hồn vội vàng bổ sung thêm: “Tiểu Mạt Lỵ
hiện tại có năng lực, nên trừng phạt thế nào đây?”
Mạc Phỉ nhìn hắn, trịnh trọng đáp: “Ta quyết định – Không đếm xỉa đến.”
Mạc Đạo Hồn cẩn thận suy nghĩ một chút, không ngừng gật đầu: “Có đạo lý.”
Mạc Phỉ nói: “Chuyện ngươi nói Diệp Cẩn trói thân thể ta cũng không sai, bất
quá địa điểm dường như nghĩ sai rồi.”
Mạc Đạo Hồn hai tay chống hông, nhìn trời, cười ha hả: “Ba ba nhìn Tiểu Mạt Lỵ
cố gắng như vậy, không đành lòng phá rối.”
“Cái này căn bản là phá rối nghiêm trọng, cuộc sống của ta cũng bị ngươi làm
cho rối loạn.” Mạc Phỉ hơi ngẩng đầu lên, con ngươi trong bóng tối lộ vẻ sáng
ngời dị thường, “Bất quá ngươi cũng giúp ta không ít, coi như là huề nhau đi.”
Mạc Đạo Hồn ngầm thở phào. Sau đó lại nói: “Tiểu Mạt Lỵ, ba ba cần phải đi
rồi.”
“Đi thong thả. Ta tiễn đưa bằng ánh mắt.”
Mạc Đạo Hồn nhìn vào mắt nàng, rất là không đành lòng.
Mạc Phỉ nói: “Một ngày trên trời bằng mười năm dưới đất. Nhiều nhất cũng chỉ là
trong chốc lát, ngươi lo lắng cái quái gì.”
Mạc Đạo Hồn yên lặng gật đầu, nhìn thêm mấy lần nữa, hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại mùi thơm.
Bớt đi một người, trong phòng lập tức thanh tịnh không ít, Mạc Phỉ ngẩn người
nhìn nơi hắn vừa đứng một hồi lâu, cuối cùng bị thanh âm ầm ĩ bên ngoài làm hồi
thần. Ngay sau đó, thanh âm bên ngoài quả thực càng lúc càng lớn, tựa hồ là bởi
vì thanh âm Đường Lăng giáo huấn người gây chấn động, hấp dẫn không ít người.
Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, nói thế thật quả không sai, nhất là đối với
Đường Lăng – một cái sọt bị đâm, dứt khoát đem tất cả lỗi lầm toàn bộ trách móc
Diệp Cẩn.
Thời điểm Mạc Phỉ đi ra ngoài, mọi người túm năm tụm ba cũng đã tản dần ra.
Nàng nhìn thấy rõ ràng, trên đất có một bọc vải nhỏ, mà khóe miệng Diệp Cẩn, đã
bị đánh chảy máu.
Từ đầu đến cuối, hắn không rên qua một tiếng.
Đường Lăng nhướng mày cao giọng nói: “Từ giờ trở đi, bổn tiểu thư thu người
hầu, chỉ cần nguyện ý, túi bạc trên đất kia lập tức thuộc về ngươi.” Dừng một
chút, thanh âm cao hơn, “Nhưng là, phải có một điều kiện......”
Mọi người vừa nghe có thể kiếm được bạc liền tụ tập nhau lại.
Đường Lăng thấy thời điểm không sai biệt lắm, ngón tay chỉ xuống đầu Diệp Cẩn nói
tiếp: “Đó chính là đem tai heo của hắn cắt xuống cho ta.”
Mọi người một mảnh xôn xao.
Có người nói: “Loại tiền bẩn thỉu này, ta không cần.”
Cũng có người giận: “Ngươi coi mạng người là cái gì?”
Còn có người sớm nhìn không được hành động của nàng, trực tiếp nhảy ra quát:
“Họ Đường ngươi chính là điêu nữ, ỷ vào mình có mấy đồng tiền dơ bẩn, mà có thể
không xem trọng mạng người sao?”
Bình thường mọi người rụt rè sợ hãi, chỉ sợ gây chuyện thị phi, hôm nay tất cả
đều ra mặt chỉ trích. Đem Đường Lăng cay độc chỉ trích không bằng con kiến.
“Các ngươi!” Đại tiểu thư bị nuông chiều đến hư hỏng, đâu chịu nổi cục giận như
vậy, trong lúc nhất thời chỉ vào bọn họ, không biết làm thế nào, theo thói quen
lại bắt đầu sai khiến Diệp Cẩn: “Đem tai bọn họ cắt xuống hết cho ta!”
Đáng tiếc Diệp Cẩn đã bị “đá văng”, căn bản không chịu làm.
Đường Lăng khẩn trương: “Mau a! Bổn tiểu thư cho ngươi gấp ba tiền, đem mạng
chó của bọn họ toàn bộ thu thập hết cho ta!”
Mọi người nghe vậy, không ngờ điêu nữ này lại dùng mạng chó để hình dung mạng
người, toàn bộ nổi đóa, dứt khoát thẳng người, từng bước nghênh đón. Dọa cho
nàng sợ lui vài bước, nửa là sợ hãi nửa là nổi đóa: “Cẩn thận bổn tiểu thư cho
từng người các ngươi vào ngục.”
Mọi người dừng bước, có chút dao động.
Đường Lăng vẫn không hài lòng, mở miệng lại mắng thêm mấy câu, xoay người lại
nhặt bạc đồng thời đúng lúc liếc thấy Mạc Phỉ. Trong bụng ý xấu đột nhiên xuất
hiện, giết người thật khó thực hiện, nhưng giết một súc sinh thì thật sự thừa
sức.
Vì vậy ngay tức khắc không nói hai lời rút ra đoản kiếm bên hông, quang ảnh
chợt lóe hướng Mạc Phỉ đâm tới.
“Đường Lăng!” Chính trong lúc nguy cấp này, có người từ nơi xa hô to. Mọi người
đồng thời thay đổi tầm mắt, nhìn người vừa tới. Mà kiếm của Đường Lăng, lúc này
hung hăng cắm trên mặt đất.
Cơ hồ là từ kẽ răng nặn ra, Tiểu Duyệt gằn từng chữ một: “Ngươi cút ngay lập
tức cho ta, nơi này không hoan nghênh ngươi.”
Mọi người choáng váng. Cũng không phải là vì thái độ của Tiêu Duyệt đột nhiên
thay đổi, mà bởi vì kiếm của Đường Lăng hoàn toàn gẫy nát.
Không ai biết đây là Mạc Phỉ làm, mọi người mới rồi chỉ chú đến Tiêu Duyệt,
ngay cả Đường Lăng cũng không để ý. Cho nên vào lúc này sực tỉnh quay người,
toàn bộ đều chửi rủa Đường Lăng, người này quá ác độc, giết thú vật cũng dùng sức
như vậy, huống chi là đối với người.
Vì vậy toàn bộ giận dữ chỉ chỏ nàng, thậm chí có đứa nhỏ... tay chỉ đập nát
được bùn, cũng kêu lên muốn đuổi nàng đi.
Diệp Cẩn vẫn không nhúc nhích.
Đường Lăng thấy thế, vừa tức lại vừa chua xót, nước mắt trực tiếp rơi xuống,
giọng nói cũng rất nhu nhược: “Tiêu Duyệt ca ca, Tiêu Duyệt ca ca, không nên
đuổi ta đi.....”
Tiêu Duyệt nắm chặt tay, trầm giọng: “Ngươi nếu không đi, khó làm mọi người hết
phẫn nộ.”
“Tiêu Duyệt ca ca!” Đường Lăng lắc đầu, tiến lên nắm ống tay áo của hắn khẩn
cầu: “Ta sau này không dám, không dám nữa.”
Tiêu Duyệt không nhìn nàng, hất tay: “Muốn lưu lại cũng có thể, rất nhiều
chuyện ngươi phải tự mình làm. Nếu ngươi tái phạm, đừng trách ta hạ thủ không
lưu tình.”
Đường Lăng liền vội vàng gật đầu.
Tiêu Duyệt vẫn không nhìn nàng, nghiêng người vòng qua ôm Mạc Phỉ trên đất,
cũng không trông nom mọi người, xoay người rời đi.
Lúc ấy sắc trời rất đẹp, nắng ấm nhẹ nhàng chiếu vào người. Tiêu Duyệt vẫn trầm
mặc không nói, Mạc Phỉ cũng không “nói”, chẳng qua là thỉnh thoảng liếc mắt
nhìn nhau, bất an áy náy trong lòng càng nặng hơn.
Mạc Phỉ lắc đầu.
Tiêu Duyệt không yên lòng, đem nàng từ trên xuống dưới từ phải qua trái toàn bộ
nhìn kĩ một lần, lúc này mới thở phào: “Sau này không được chạy loạn nữa.”
Mạc Phỉ không quan tâm, nàng cũng không muốn cứ như vậy kìm nén.
“Chuyện của Đường Lăng, ngươi cũng đừng trách nàng nữa.” Tiêu Duyệt nhíu mày,
trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên lại nhẹ giọng nói một câu, cũng là đang tự lẩm
bẩm: “Uổng cho Tiêu Duyệt ta vẫn hiểu rõ tâm ý của Đường huynh, lại hiểu sai
loại ‘chiếu cố’ hắn nói thành một loại ‘chiếu cố’ khác.”
———————-
Cõi đời này chuyện lạ quá nhều, cũng tỷ như một người nói thay đổi liền thay
đổi. Đường Lăng chính là như thế. Từ đó về sau quả nhiên ngoan hơn không ít,
không hề tìm bất luận người nào gây phiền toái, giọng nói cũng nhu hòa rất
nhiều, còn chủ động nói lời xin lỗi với Diệp Cẩn cùng mọi người bên trong sơn
trang. Thỉnh thoảng xuống núi chơi lại mang chút mức quả, cho bọn nhỏ bên trong
trang ăn.
Bớt đi một cái đại phiền toái, một ngày thanh nhàn hơn rất nhiều, Mạc Phỉ cũng
không phải không có chuyện để làm. Ngày ngày một “người” len lén chạy ra rừng
cây nhỏ bên ngoài sơn trang, luyện tập ‘công lực’, còn phát hiện một quy luật –
sử dụng thuộc tính phụ năng lực ‘hấp xích’ [1], chỉ cần mình vỗ tay một cái,
Tiểu Bùn đang chơi đùa vui vẻ như thế nào, cũng sẽ bị nàng từ xa gọi trở về.
[1]: hấp – hút, hấp dẫn xích – đuổi
Trong thời gian này Mạc Đạo Hồn không hề tới, nếu không phải là có Tiểu Thạch
Đầu ở bên cạnh, nàng thậm chí sẽ cho rằng chưa từng xuất hiện một người như
vậy. Tuy nói cùng hắn ở chung một chỗ, tuyệt đại đa số là ầm ĩ, nhưng thiếu đi
một người ầm ĩ như vậy, vẫn thật là nhớ.
Vì vậy lúc ở trong thân chó, phần lớn thời gian đều cùng Tiểu Thạch Đầu tán gẫu
về Mạc Đạo Hồn. Mà công dụng của Tiểu Thạch Đầu, dĩ nhiên không chỉ dừng lại ở
điểm này – Mạc Đạo Hồn tuy suy tính không chu đáo, nhưng lại để cho Tiểu Thạch
Đầu thay thế sách hoán đổi hồn phách, trở thành kẻ điều chỉnh chó và người.
Bởi vì phải tìm kiếm mẫu ái cùng nhân ái với Tiểu Bùn, Mạc Phỉ tiến vào thân
người cũng có ít đi, bình thường hai ngày một lần. Sau khi Tiểu Thạch Đầu bám
vào tai Tiểu Bùn, dĩ nhiên trở cũng thân thể Tiểu Bùn thân cận hơn nhiều. Còn
có thêm Hùng Hoàng Tiêu mẫu nuôi, ba người bầu bạn, cùng một chỗ đùa giỡn, nên
cũng không nhàm chán.
Cuộc sống như thế trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã một tháng. Mạc Phỉ trừ việc
tiếp tục thuần thục vận dụng tất cả ‘công lực’ ra thì sử dụng thời gian quý báu
ở trong thân người bổ củi nấu nước giúp phòng bếp, kiếm chút tiền.
Xem chừng đã đến thời điểm nên rời đi, một ngày, nàng chọn lúc đang ở trong
thân người, đặc biệt làm món cơm rang trứng sở trường làm “Yến tiệc tiễn biệt”.
Hát khẽ bài “Trên đời chỉ có mẹ tốt”, nàng vui vẻ bưng chảo cơm bước đi trên
đường nhỏ bên trong sơn trang. Chuyện này nàng cũng chưa đề cập tới với bất kỳ
người nào, nghe Hồng Tú nói ngày vui của Hồng Tú và Trương nói xằng định vào
cuối tháng, bởi vì nhất định không thể tham gia cho nên liền chúc mừng trước
đi.
Hôn lễ cổ đại như thế nào, nàng còn chưa nhìn qua, thành thật mà nói đúng là
đáng tiếc. Mà cuộc sống an ổn yên bình bên trong sơn trang, thật ra nàng cũng
rất thích, nhưng nàng không thể ở đây ỷ lại cả đời, huống chi mặc dù cái nhiệm
vụ tìm kiếm tình yêu đó có chút dung tục tầm thường, nàng vẫn nhất định phải
thử tiếp nhận.
Chuyện tình cảm chung quy cũng không phải chỉ phó mặc cho duyên phận. Luôn như
ếch ngồi đáy giếng chờ thỏ đưa mình tới cửa sao có thể được, cho nên phải chứng
kiến việc đời, cùng nhiều người tiếp xúc, như vậy mới có thể nhận thức và nắm
bắt được.
Về chuyện tìm kiếm Mạc Như, cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nguyên là muốn tìm
Mạc Như về, có thể tránh được hành động quấy rầy của Tiêu Duyệt. Mà nay ý nàng
đã quyết, không muốn ở lại sơn trang, nên cũng không cần làm điều thừa nữa.
Chỉ là nghĩ đến bộ dáng Tiêu mẫu có thể sẽ vì thế thương tâm, trong lòng nàng
bắt đầu có chút chua xót. Lung tung suy nghĩ, nàng hiển nhiên có chút thất
thần, ngay cả phía trước có người cũng không để ý, suýt chút nữa té ngã.
Mạc Phỉ không tự chủ lui lại hai bước, đồng thời cầm chặt chiếc chảo sắt trong
tay, ngước mắt nhìn lên, lông mày nhíu lại.
Nàng khó hiểu: “Ngươi luôn ở trong sơn trang?”
Diệp Cẩn thần sắc bình tĩnh, chỉ đứng phía trước, không đáp cũng không đi, yên
lặng nhìn nàng, thẳng đến khi hắn đem nàng nhìn một lượt nàng mới nói tiếp:
“Ngươi từ từ đứng, ta đi.”
Trước kia cảm thấy nam tử khí chất u buồn trong tiểu thuyết lực sát thương
cường đại, lúc đó thấy thực buồn cười, hôm nay liền tự mình biến thành kẻ buồn
cười. Mạc Phỉ vội vàng bưng nồi, không dám nhìn thêm nữa, vội vàng đi vòng qua
người hắn.
Đi vài bước, ngẫm lại tựa hồ còn có chuyện chưa rõ ràng, nàng liền quay đầu
lại, đem chảo cơm bưng đến trước mặt hắn: “Có ơn tất báo, lần trước cám ơn
ngươi không làm khó ta, cơm rang trứng thoạt nhìn quả thật đơn giản chút, bất
quá cũng là tâm ý của ta. Nếu ngươi đói bụng, không bằng ăn một chút?”
Thấy hắn không có phản ứng, Mạc Phỉ lúc này mới ý thức được cái gì, ngượng
ngùng cười nói: “Phòng của Tiêu Duyệt không tiện cho lắm. Đến phòng bếp lấy bát
cùng ta, thế nào?”
Diệp Cẩn nhìn nàng, vẫn không nói lời nào, chậm rãi lắc đầu một cái, đột nhiên
liền tiến lên, cầm chặt hai tay đang bưng chảo của nàng, nhẹ nhàng cúi xuống
gần, cảm thấy bên trong chảo mùi thơm của cơm.
Lúc ngẩng đầu, hắn khóe môi khẽ nhếch, cả vườn xuân sắc liền trở nên ảm đạm
không ánh sáng.
“Thế này đủ rồi.”
Chỉ là bốn chữ đơn giản, lại bởi vì giọng nam nhẹ nhàng mà thâm trầm trở nên
đẹp đẽ, trái tim bất giác đập nhanh một nhịp. Mạc Phỉ cảm giác mình đã mau biến
thành hoa si, vội vàng thu hồi ánh mắt, giả bộ trấn định tán gẫu mấy câu, từ
biệt rồi đi.
Vậy mà sau khi nàng rời đi không lâu, thần sắc của Diệp Cẩn lại hồi phục như
thường, thậm chí lộ ra loại lãnh mạc tàn khốc của ngươi tùy thời đều có thể đi
vào chỗ chết.
Thầm đọc tên “Mạc Phỉ”, hắn bất động thanh sắc lấy ra một lưỡi dao từ trong
ngực, vén ống tay áo bên trái lên, nơi có rất nhiều vết thương, lại xuất hiện
thêm một vết thương mới.
——————————–
“Cái gì, ngươi phải đi?” Tiêu Duyệt vốn đang ăn ngon, nghe được quyết định của
nàng lập tức bỏ bát đũa xuống, giận đến không muốn ăn nữa.
“Không đi thì làm cái gì, chẳng lẽ ở chỗ này cả đời làm ‘Mạc Như’?”
Tiêu Duyệt chen ngang: “Làm thê tử của ta, có cái gì không tốt?”
Mạc Phỉ nhấn mạnh: “Ta không phải là ‘Mạc Như’, cũng không thể là nàng.”
Tiêu Duyệt không hài lòng, nhất định phản bác: “Ta cũng không đem ngươi trở
thành nàng.”
Cũng may Tiêu mẫu đã ra ngoài tìm Vương Bá tán gẫu, nếu không nói to thế này,
nhất định sẽ thu hút sự chú ý của nàng.
Mạc Phỉ nhẫn nại nói: “Chúng ta còn chưa nói đúng vấn đề, Mạc Như chẳng qua là
mất tích, còn chưa có chết, đúng không?”
Tiêu Duyệt tựa hồ ý thức được cái gì, ngước mắt nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày
mới khó khăn nói ra: “Cũng bởi vì, ta đã cưới vợ?”
Mạc Phỉ cũng không giấu diếm: “Đúng vậy, cho dù nàng mất tích, vậy thì thế nào,
vạn nhất có ngày nàng quay về, chuyện này cũng không dễ xử lý. Hơn nữa ta ghét
làm ‘tiểu tam’.”
Tiêu Duyệt không nói.
Mạc Phỉ lại nói: “Ngươi có bức họa của nàng không? Ngày sau nếu ta gặp mặt,
cũng có thể giúp tìm nàng trở về.”
Tiêu Duyệt hừ một tiếng, đứng dậy phất tay áo liền đi: “Không cần ngươi tự mình
đa tình.”