Bị nói không cần tự mình
đa tình, không có biện pháp, thích thì sao, Mạc Phỉ thật cũng chẳng muốn tự
mình đa tình.
Bởi vì rời đi là việc lớn, cho nên nàng sẽ không lập tức lên đường. Mạc Phỉ
không muốn cái gì cũng chưa suy tính, liền hồ đồ trở thành kẻ lưu lạc đầu
đường. Vì vậy nàng cầm chút ngân lượng, chạy thẳng đến chỗ Trương nói xằng tìm
hiểu tin tức.
Mới vừa gặp mặt, hắn liền dùng ngữ điệu khoa trương chào hỏi: “Ơ, Tiểu Như rảnh
rỗi như vậy, là muốn tới cùng lão Trương ta sinh em bé sao?”
Mạc Phỉ cười lạnh: “Nghe Hồng Tú nói các ngươi tháng sau sẽ thành thân, nếu như
ngươi không muốn ở chỗ này nhìn Vương Bá đào góc tường...”
Trương nói xằng vội vàng hô ngừng, hỏi: “Muốn biết những gì?”
“Phụ cận có những trấn nào phong cảnh đẹp?”
“Ơ, Tiểu Như ngươi vừa mới trở về, liền lại muốn đi?”
Mạc Phỉ móc bạc ra đặt lên bàn: “Ta đây là đang thỏa mãn nguyện vọng của
ngươi.”
Trương nói xằng nhún nhún vai: “Tiểu Như muốn thỏa mãn ta như vậy, thế nào còn
không mau sinh cho ta một đứa bé có thể gả?”
“Ta vốn cho là ngươi sẽ rất thích bạc.” Vừa nói vừa lấy bạc về.
Trương nói xằng vội vàng đoạt lấy bạc trong tay nàng, khẽ mỉm cười: “Không
người nào không thích bạc, nhất là lão Trương ta.”
Tùy tiện cất bạc vào trong ngực, hắn lại tiếp tục: “Nếu nói phong cảnh đẹp, có
trấn Thu Thủy và trấn Hồng Lung. Bất quá, khác biệt cũng rất lớn. Nơi thì thanh
u, nơi thì náo nhiệt, ta xem Tiểu Như ngươi dường như thích hợp với nơi náo
nhiệt.”
Mạc Phỉ xua tay: “Ngược lại, ta không thích nơi quá náo nhiệt. Cho nên ta không
thích cùng ngươi nhiều lời.”
Trương nói xằng sửng sốt, lại lập tức cười lớn: “Hảo hảo hảo, ta không nói về
những thứ này. Về phần xe ngựa, ngươi có thể hỏi Vương Bá.”
Vương Bá đối với Tiêu Duyệt trung thành tận tâm, sợ là không thể giúp. Mạc Phỉ
đành phải nói: “Còn ai khác không?”
Trương nói xằng tiếc hận: “Hiện tại bây giờ là có. Nhưng Tiểu Như a, ngươi thật
muốn trèo tường như vậy, kiên quyết muốn trở thành lão bà của Lí Tiểu Tam sao?”
Mạc Phỉ lười phải trả lời, tiếp tục nói đến chuyện khác: “Trấn Thu Thủy có
những nhà trọ nào?”
“Nhà trọ gì chứ, hiện tại ngươi còn chưa sinh em bé cho ta đâu.”
Mạc Phỉ lấy thêm khối bạc ra vẻ muốn chặn họng hắn.
Trương nói xằng đi qua bên cạnh, nhân tiện nhận lấy bạc: “Thu Thủy có Duyệt
Lai, Hồng Lung có Long Môn.”
Mạc Phỉ cắt ngang: “Ta không muốn hắc điếm.”
Trương nói xằng lắc đầu cười lớn: “Ngươi đi, người nào hắc người nào điếm còn
không nhất định.”
Mạc Phỉ vỗ bàn: “Ngươi yên tâm, ta cũng không đến nỗi phải mai danh ẩn tích ở
nhà trọ, cũng không muốn trở về sơn trang nữa, cũng càng không muốn cùng ngươi
chơi đùa trò nam nam tuyệt luyến.”
Dứt lời, liền xoay người ra cửa. Khiến cho Trương nói xằng một mình ở trong
phòng, dở khóc dở cười.
—————————————-
Sau dăm ba bữa, bởi vì vấn đề xe ngựa chưa giải quyết được, Mạc Phỉ lại bắt đầu
cố gắng kiếm tiền. May mắn là, Tiểu Thạch Đầu cùng Tiểu Bùn chơi đùa cùng nhau
rất tốt, đã đạt tới mức độ như hình với bóng, nàng tự nhiên lười chẳng muốn
trông nom thân chó của Mạc Phỉ.
Nói cách khác, Mạc Phỉ có thể ở lâu trong thân người.
Mà đồng dạng lười nhác trông nom giống như Mạc Phỉ còn bao gồm Tiêu Duyệt. Thậm
chí có thể nói là đang lạnh lùng với nàng, ngay cả việc Mạc Phỉ dọn dẹp đến ngủ
ở phế phòng hắn cũng không ra mặt ngăn cản.
Tiêu mẫu đã không dưới 4 lần, cho rằng bọn họ tình cảm không hợp, gây ra tranh
cãi. Mạc Phỉ để tránh nàng biết được chân tướng, dứt khoát nói là mình đã hoài
thai, không thể ngủ cùng Tiêu Duyệt, lợi dụng tật xấu cả tin của Tiêu mẫu. Dĩ
nhiên thời gian về sau, nàng phải uống thật nhiều thuốc bổ.
Đầu tháng sáu, khí trời ngày càng khô nóng ngột ngạt. Cây to trước nhà xuất
hiện không ít ve sầu, râm ran kêu suốt cả ngày làm cho lòng người cũng bắt đầu
hốt hoảng.
Mạc Phỉ ở lại sơn trang chính là để chờ đánh xe Lí Tiểu Tam trở về, bây giờ đã
mất hết kiên nhẫn, dứt khoát đến phòng lương trong sơn trang lấy giấy ngồi gấp
một đống ếch, sau đó bắt đầu ngồi cắt loạn.
Trùng hợp ngày hôm nay gió tây bắc thổi, đem Tiêu Duyệt sống sờ sờ từ xa thổi
tới.
“Ngươi ở đây làm cái gì?” Hắn đứng quan sát hồi lâu, cũng đắn đo hồi lâu, cuối
cùng cẩn thận hỏi.
“Toàn bộ bè lũ phản động, đều là con cọp giấy.” (*) Mạc Phỉ không quay đầu lại,
ngồi chổm hổm trên mặt đất tiếp tục kiên nhẫn cắt.
*
Đây là một câu nói, cũng là tên một chính sách của chủ tịch Mao Trạch Đông.
Tiêu Duyệt không hiểu ý tứ cụ thể, ngược lại cố ý vòng
qua trước mặt nàng, liếc nhìn con ếch giấy cùng với chữ viết phía trên, cười:
“Ngươi cho rằng ở phía trên viết chữ ‘Cọp’, nó liền thật trở thành con cọp
giấy?”
Mạc Phỉ ngẩng đầu, nhưng không dừng động tác: “Ngươi cho rằng ngươi mặc y phục
nam nhân, ngươi liền thật trở thành nam nhân?”
“Mạc Phỉ!”
“Toàn bộ bè lũ phản động, đều là con cọp giấy.”
Tiêu Duyệt nặng nề hừ một tiếng: “Ta hôm nay chẳng qua là tùy tiện đi qua, cũng
không phải là tới thăm ngươi.”
“Nga nga” Mạc Phỉ không để ý tới hắn, tiếp tục cắt ‘Con cọp giấy’.
Tiêu Duyệt tức giận liên tiếp hừ hai tiếng, tự mình bẽ mặt rời đi.
Vì vậy kế tiếp, chỉ còn lại một mình Mạc Phỉ cắt rồi cắt, cắt rồi cắt......Từ
giữa trưa cắt đến hoàng hôn, cuối cùng cũng có người đến.
“Tiểu Mạt Lỵ”
Mạc Phỉ thấy mùi hương trong không khí, không để ý.
“Tiểu Mạt Lỵ ——-”
Mạc Phỉ vẫn không để ý.
“Tiểu Mạt Lỵ!”
Mạc Phỉ rốt cục để ý, nàng chậm rãi, chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn nam nhân một
thân bạch y, mặt không đổi sắc nói: “Toàn bộ bè lũ phản động, đều là con cọp
giấy.”
Mạc Đạo Hồn đột nhiên ngơ ngẩn, thương tâm đến cơ hồ run rẩy: “Tiểu Mạt Lỵ,
ngươi cư nhiên một chút cũng không nhớ ba ba, còn muốn, còn muốn đuổi ba ba
đi!”
Mạc Phỉ lãnh đạm nói: “Còn chưa đến mười năm, ngươi kích động cái quái gì.”
Mạc Đạo Hồn mau chóng sáng mắt, nhưng vẫn có chút không vui: “Trên trời một
ngày bằng mười năm dưới đất, vậy thì như thế nào, Tiểu Mạt Lỵ cư nhiên ghét bỏ
ba ba, ba ba chính là một giây một phút lúc nào cũng nhớ đến Tiểu Mạt Lỵ.”
Mạc Phỉ không tán thành: “Muốn thể hiện tâm tư, ý tứ chính là để ở trong lòng,
không phải dựa hết vào công phu mồm miệng. Hơn nữa thời gian một giây của ngươi
so với phim phát lên truyền hình còn nhanh hơn.”
Mạc Đạo Hồn muốn nói lại thôi.
Mạc Phỉ nói tiếp: “Còn có, ngươi dùng thời gian một giây có thể viết xong sách
chuyển đổi hồn phách?”
Mạc Đạo Hồn ha ha cười khúc khích: “Thực lực của ba ba, Tiểu Mạt Lỵ tất nhiên
biết rõ.”
Mạc Phỉ gật đầu: “Đúng, ngươi vô cùng vô năng.”
Mạc Đạo Hồn gắt gao nắm tay áo, nghiến răng ra sức nói: “Tiểu Mạt Lỵ, ngươi chớ
ghét bỏ ba ba.”
“Ngươi thật phiền.”
Mạc Đạo Hồn nhịn xuống không lên tiếng nữa.
Mạc Phỉ ném con ếch giấy, đứng lên: “Thật ra thì có sách kia hay không cũng
không còn quan trọng. Bởi vì Tiểu Bùn đã thành công nắm được tâm của Tiểu Thạch
Đầu.”
Mạc Đạo Hồn trong nháy mắt cứng đờ người, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới đồ đệ so
với sư phụ còn sớm hiểu biết hơn.”
Mạc Phỉ “hừ” một tiếng.
Mạc Đạo Hồn không ngừng nháy mắt với nàng, vẻ mặt hắn tràn đầy mong đợi: “Tiểu
Mạt Lỵ cũng mau cùng ba ba......” Bị một quyền đánh bay.
Mạc Phỉ vỗ nhẹ tay, nhìn khoảng không bình luận: “Muốn hút liền hút, muốn đuổi
liền đuổi, thật đúng là hảo dụng.”
————————————–
Nhều ngày qua không thấy, cũng không đến mức tương tư vô tận, nhớ thì nhớ, còn
không tới mức độ ấy. Bất quá đối với chuyện Mạc Đạo Hồn bị bắn ra phía sau
không thấy trở về, Mạc Phỉ ngược lại cảm thấy ngoài ý muốn.
Việc này bắt đầu đưa tới vô vàn tưởng tượng xa vời. Tỷ như cái này năng lượng
‘hấp xích’ này đến cùng mạnh như thế nào, có thể hay không đem Mạc Đạo Hồn bắn
trở lại thiên giới, hoặc giả khiến hắn trôi nổi trong thời không.
Vì thế, nàng còn cố ý đứng thật xa, dùng tay chỉ vào con ếch giấy, kết quả còn
chưa giơ tay nhắm trúng vật kia đọc chữ “Xích”, liền chợt tới một trận gió lớn,
đem con ếch giấy thổi đi không còn chút tung tích.
Nàng sâu sắc cảm động thông hiểu: “Nếu như ta có thể chiến thắng năng lượng
thiên nhiên, vậy ta liền có thể thành thần tiên.”
Vì cứ như vậy ngồi chờ, nhìn ánh nắng ngày càng trở nên đậm hơn, như muốn khuất
núi, cũng không thấy Mạc Đạo Hồn trở về, ngược lại Tiêu Duyệt lại tới, trong
tay còn cầm dưa hấu để trong hầm băng.
Hắn mỗi lần cáu kỉnh tính cách đều như trẻ con, hiện giờ chính là như vậy: “Ta
trước tiên nói cho rõ, ta không phải là tới thăm ngươi, chẳng qua là dưa hấu
quá nhiều, không ăn sẽ thối.”
“Nga nga nga.” Mạc Phỉ gật đầu nhận lấy. Cầm dưa hấu trong tay, cảm giác mát
lạnh làm nàng hết sức thư thái.
Nàng bắt đầu tưởng niệm cái tủ lạnh nhà nàng, mặc dù nó đã cũ, tiếng kêu ầm ầm.
Trước kia làm sao không nhận ra, cảm thấy được dùng nhiều đồ là chuyện đương
nhiên, hiện tại lại thấy vừa lòng đẹp ý thật không dễ dàng.
“Ngươi thật muốn đi?” Cơ hồ chịu đựng hơn nửa thế kỉ, Tiêu Duyệt rốt cục hỏi.
Mạc Phỉ tay không bổ dưa hấu, việc này cũng không làm hắn nghi ngờ: “Cái đề tài
này, ta cảm thấy không cần thiết nói lại lần thứ hai.”
Tiêu Duyệt thở dài, rốt cục cũng chịu chấp nhận thực tế: “Kỳ thực nếu ngươi đi
tìm Vương Bá, hắn sẽ không làm khó dễ ngươi.” Sau đó, lại bổ sung thêm, “Mà ta,
cũng sẽ không để hắn làm khó dễ ngươi.”
Mạc Phỉ đang gặm dưa hấu, không lưu tâm, chỉ nói một câu: “Như vậy ngày mai ta
sẽ đi.”
Tiêu Duyệt giống như vô ý nói: “Hai ngày nữa chính là mười sáu tháng sáu, hàng
năm trấn Thu Thủy vào ngày này sẽ tổ chức hội hoa đăng.” Nói đến đây, dừng lại
một chút, “Ta muốn, ngươi cùng đi với ta.”
Mạc Phỉ nâng mặt nhìn hắn, vội vàng nuốt hết dưa hấu trong miệng: “Ngươi lại
muốn chơi trò theo bám?”
Tiêu Duyệt tay nắm chặt thành đấm, cố gắng bình tĩnh nói: “Mẹ già rồi, năm đó
Tiểu Như mất tích, nàng liền lập tức xuống núi đi tìm, ngoại trừ thỉnh thoảng
trở lại, cơ hồ đã ở bên ngoài suốt ba năm. Ta không muốn ba năm sau, nàng lại
phải chịu thêm đả kích, nàng sẽ không chịu nổi. Đến lúc đó lấy cớ xuống núi
cùng ngươi, sau khi trở về nói ngươi bị giết hại trên đường, cũng chặt đứt ý
niệm của nàng.”
Mạc Phỉ sờ cằm: “Một xác hai mạng, dường như sự đả kích này lớn hơn.”
“Chuyện như vậy không cần ngươi quản.”
“Ai quản ngươi, ta là thích mẹ ngươi mới có thể lo chuyện bao đồng như vậy.”
Tiêu Duyệt nghe được bối rối: “Ngươi thích mẹ ta?”
Thấy Mạc Phỉ gật đầu thừa nhận, hắn còn muốn thử giữ nàng lại: “Nếu thích mẹ
ta, vì sao không chịu lưu lại?”
Mạc Phỉ không muốn giải thích thêm: “Ngươi cứ như vậy muốn nghe ta nói ‘Lời của
ta không muốn nói lần thứ ba, thứ tư, thứ năm’?”
Tiêu Duyệt nhìn mặt đất, tiếp tục tìm cách khác, ăn nói khép nép cầu xin nàng:
“Mẹ ta, nàng cũng rất thích ngươi, ba năm này, ta vẫn là lần đầu tiên thấy nàng
vui vẻ như vậy. Ngươi liền lưu lại đi.......Coi như không phải là vì ta.”
Mạc Phỉ cười ha ha: “Ngươi đây là hẹn bồ a, còn liếc mắt nhìn nhau.”
Tiêu Duyệt có chút không thể nhịn được nữa: “Ngày mai giờ Thìn, ta gọi Vương Bá
chuẩn bị tốt xe ngựa.”
“Nga, vậy không thể tốt hơn.”
“Mạc Phỉ!” Tiêu Duyệt tức giận đến run rẩy.
Mạc Phỉ lên tiếng coi như là khuyến cáo cuối cùng: “Ta nói ngươi a, cũng sớm
chặt đứt ý niệm này đi, đến lúc đó coi như ta đã chết thật, thích khóc thích
náo tùy ngươi, nhưng xong rồi nhất định phải lấy lại tinh thần, đừng nghĩ đến
chuyện này nữa. Thế giới lớn như vậy, rừng có nhiều cây như vậy, chớ treo cổ
trên một thân cây, lãng phí sinh mạng như vậy thực không đáng. Ngươi đã có thể
quên Mạc Như mà tiếp nhận ta, vậy cũng hoàn toàn có thể....”
Tiêu Duyệt chợt đứng lên, oán hận cắt ngang: “Bịa đặt chuyện thiên nữ, sở dĩ ta
tin ngươi, đó là bởi vì ta tin tưởng ngươi. Theo lời ngươi nói cũng tốt, theo
lời cao nhân trong mộng nói cũng được, từ lúc vừa mới bắt đầu, ta thầm nghĩ tin
tưởng ngươi. Sự thật là, ta tin ngươi. Mà sau này, cũng sẽ không có người
khác!”
Nhìn hắn nghiêm túc như vậy, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như thế, Mạc Phỉ rất
hợp tình hợp lí hoàn toàn ngây người, sau đó liền bỏ dưa hấu qua một bên, buột
miệng cười lớn: “Ngươi đây là tư tưởng gì, từ sao hỏa tới sao? Cũng quá khôi
hài đi.”
Tiêu Duyệt không hiểu cái gì là sao hỏa, hắn chỉ cảm thấy hiện tại bản thân rất
tức giận, tình cảm bị vũ nhục như vậy, liên tục bị chà đạp đến mảnh vụn cũng
không sót lại, thật khiến hắn nhẫn nại cũng không được mà trách móc cũng không
được, rõ ràng lần nữa thừa nhận, tự làm bản thân mất mặt, muốn mau quay trở về.
Vậy mà lúc này phía sau lại truyền đến một trận thanh âm mềm mại ngấy người
chết không đền mạng, chính là kêu tên Tiêu Duyệt, một câu “Ca ca, ca ca”, thực
sự khiến Mạc Phỉ thống khoái nếm thử tư vị toàn thân nổi da gà.
Hoàn hỏa đến lần thứ mười thì ngược âm này hoàn toàn kết thúc, từ sau cây một
thiếu nữ thanh tú xinh đẹp bước ra, áo lông ngỗng màu vàng, trong gió đêm nhẹ
nhàng xao động.
Mạc Phỉ nói thẳng: “Cái cây này ngươi có thể suy nghĩ một chút.”
Tiêu Duyệt oán hận trừng nàng một cái, rõ ràng là đẩy ta vào trong hố lửa.
Đáng tiếc a đáng tiếc, vô luận nhìn xung quanh hay nhìn trên nhìn dưới, hắn sắp
trừng chết rồi, vẻ mặt chua xót của nàng dâu nhỏ phối hợp với vẻ mặt “khổ sở
động lòng người”, vẫn là bán đứng hắn. Mạc Phỉ lần nữa thành công không nhịn
được cười lớn. Ngược lại Đường Lăng có chút có chút như tên Hòa thượng lùn 2
thước với tay sờ không đến đầu (*), e thẹn nhỏ giọng nói: “Tiêu Duyệt ca ca, ta
mới vừa đi gặp mẹ. Nàng nói ngươi tới đây, ta liền tới tìm ngươi.”
*
vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì
Tiêu Duyệt cơ hồ hộc máu.
Nàng lại nói: “Hai ngày nữa, trấn Thu Thủy phụ cận có hội hoa đăng, nghe nói
chỉ cần hai người đồng tâm cùng nhau ngắm đèn, năm tới liền nhất định có thể ở
chung một chỗ. Cho nên Lăng Nhi muốn, Lăng Nhi muốn, muốn Tiêu Duyệt ca ca cùng
nhau...” Nói đến đây, xấu hổ đến mức không nói thêm được từ nào nữa, vội vàng
che mặt, chạy ra xa. Chỉ để lại Tiêu Duyệt hoàn toàn hóa đá tại chỗ, cùng với
Mạc Phỉ đang cười ngặt nghẽo.