Hạ Lâm mời mọi người ngồi.
Xong, mặc kệ họ có thích ứng kịp hay không, cũng chẳng thèm nhìn tới Ngô Cảnh Văn đang cố làm giảm đi sự tồn tại của mình, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta vào việc"
Đặt hai tay lên bàn, cô nói tiếp: "Chắc các vị cũng đã biết rõ mục đích của buổi họp mặt này, nên tôi không nhắc lại nữa.
Chúng ta bắt đầu thôi."
Ngô Cảnh Văn như vừa được cứu vớt từ dưới địa ngục lên, âm thầm thở nhẹ.
May quá, người ta không nhận ra mình.
Phía bên T&Y sẽ là người thuyết trình trước.
Hạ Lâm ngồi dạt sang một bên, để Phan Tấn Đức vác cái bụng bia đi lên đây thuyết trình.
Sau vài câu giới thiệu cho có lệ, Phan Tấn Đức ra hiệu cho trợ lí đã chuyển qua ngồi đằng sau lưng mình đang lắp USB vào ổ.
Qua vài giây, màn hình LED vốn đang đen ngòm phát sáng.
Đợi thêm nửa phút loading, trên màn hình chờ dần dần hiện ra bốn nhân vật lạnh lùng, ánh mắt nguy hiểm, ba nam một nữ.
Cả bốn đều khí thế hiên ngang, khí phách.
Trên tay mỗi người là một khẩu súng, không loại nào giống loại nào.
"Panh"
một tiếng, trên màn hình xuất hiện thêm một dòng chữ đỏ rực: Sức Mạnh Huỷ Diệt.
Bấy giờ, Phan Tấn Đức mới bắt đầu giới thiệu sản phẩm mình mang tới.
"Sản phẩm mà chúng tôi sẽ giới thiệu sau đây mang tên Sức Mạnh Hủy Diệt, gọi tắt là SMHD, thuộc tựa game bắn súng.
Cốt truyện lấy bối cảnh thế giới bị người ngoài hành tinh xâm chiếm.
Người chơi sẽ hoá thân thành một binh sĩ, gia nhập quân đội, hoàn thành nhiệm vụ, chống lại kẻ thù muốn phá huỷ Địa Cầu để tăng quân hàm"
Theo từng lời giới thiệu của ông Đức, trên màn hình LED xuất hiện từng khung cảnh một.
Từ những thành phố đổ nát đến những cảnh chiến đấu kịch liệt gay cấn như thật.
SMHD được xử lý cực kỳ tinh xảo, chạy rất mượt, nhân vật linh động.
Hiệu ứng 3D đẹp mắt, chân thật.
Đồ họa nhân vật đẹp loá mắt với những mẫu trang phục quân đội khắp thế giới, giọng nói nhân vật nghe bắt tai.
Không gian trong game được mở rộng hơn so với những game bản súng đang thịnh hành, phong phú, mới mẻ, sáng tạo.
Tóm lại là, SMHD rất đáng để hợp tác.
Phần thuyết trình kéo dài nửa tiếng kết thúc, cuối cùng là đến phần chấm điểm của ban giám khảo: Quế Thanh Thanh: 10 Trịnh Nhật Luân: 9,8.
Người cuối cùng là Hạ Lâm: 9,6 Tổng: 29,4 điểm.
Ông Đức nhìn điểm số, tỏ vẻ như đã đoán được kết quả là vậy, rất đắc ý tự mãn.
Kể cả khi nói lời cám ơn cũng không hề chứa sự kích động.
Ông ta không kiêng ky gì mà ném cho Ngô Cảnh Văn và Lâm Hoàng Nhất ánh mắt đắc thẳng.
Để xem hai tên oắt con mấy người vượt qua số điểm này như nào.
Lâm Hoàng Nhất làm ngơ coi như không thấy, chứ Ngô Cảnh Văn nào có sợ gì.
Anh ta chẳng ngại ngần gì mà nhìn đáp trả lại ông Đức.
Đừng có vội mừng quá sớm.
Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.
Ngô Cảnh Văn là người thuyết trình tiếp theo.
Đối với những người khác, cậu ấm hà họ Ngô vẫn tỏ ra cao ngạo hiếu thẳng, không sợ trời không sợ đất.
Nhưng đã từng bị Hạ Lâm doạ "cắt"
một lần, tâm lý của hắn đâm ra bị ám ảnh nặng, nhìn thấy cô là chẳng khác nào thấy quỷ, như rùa rụt trong mai trốn cá mập.
Phải cố gắng lắm, hắn mới có can đảm đi lên giới thiệu bản thân mà không bị cà lăm.
Nhưng, sự can đảm của hẳn cũng chỉ có thể, hẳn không hê dám đặt ánh mắt lên người cô dù chỉ nửa giây.
Có như thế, hẳn mới bình tĩnh được.
Chờ trợ lý kết nối thiết bị xong xuôi, cậu Văn bắt đầu diễn thuyết.
Trên màn hình LED bắt đầu chuyển động.
Một khung cảnh ngọn núi cao sừng sững phủ đầy tuyết trắng dần dần hiện ra.
Trên đỉnh núi, một bóng người nho nhỏ đứng hiên ngang đón từng trận mưa tuyết.
Trang phục phong cách Việt cổ bay phấp phới.
Nhìn khung cảnh kinh diễm ấy, tỉnh thân Ngô Cảnh Văn tự dưng cũng tốt lên, trong ánh mắt hẳn hiện rõ vẻ tự hào.
Bóng dáng nam tử khí phách lỗi lạc mỗi lúc càng rõ nét.
Cuối cùng cũng nhìn thấy mặt anh ta, một khuôn mặt đẹp giống người thật đến chín mươi lăm phần trăm.
Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, sống mũi cao, môi mỏng tuyệt diệu.
Anh ta bỗng quay về phía màn hình, nhếch môi cười.
Chỉ thế thôi cũng khiến những người trong phòng hít sâu, lòng nhốn nháo.
Nhân vật này, rất hoàn hảo.
Chỉ có Lâm Hoàng Nhất sắc mặt tái mét, sửng sốt suýt nhổm dậy khỏi ghế...
Dường như không ai để ý tới Lâm Hoàng Nhất, màn diễn thuyết vẫn được tiếp tục.
Sản phẩm này được gọi là Chiến Thần Xưng Bá gọi tắt là CTXB.
Cốt truyện và bối cảnh được lấy ý tưởng từ cuộc chiến nhà Trần, khi mà nhân gian bỗng xuất hiện nhiều yêu ma quỷ quái.
Người mới chơi sẽ phải bắt đầu từ những công việc đồng áng để thu lượm trang bị, tăng khả năng chiến đấu.
Sau khi hoàn thành, mới được tham gia chiến đấu đánh yêu quái để nâng cấp, tu luyện thành thần, tiên.
Nam tử đẹp muốn câu hồn người kia chính là nhân vật chính trong series game lần này của Phượng Vân.
Hắn vung cây đao trong tay lên, thủ thế, rồi chạy như bay xuống núi.
Mưa tuyết vẫn rơi không ngừng, từng hạt đập vào khuôn mặt yêu nghiệt khiến hắn đau rát, hơi nhíu nhíu mày.
Nhưng hẳn không dừng lại, vẫn tiếp tục chạy, mỗi động rác đều rất linh hoạt, nhịp nhàng.
Phần thời gian sau đó đều dành để chiếu những đoạn giao chiến nảy lửa giữa nhân vật chính và những nhân vật chủ chốt trong game với kẻ địch.
Xen kẽ vào đó là những thước phim về phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ, không kém phần xinh đẹp, ảo diệu bởi hiệu ứng 3D.
Có khi còn phiêu dật hơn.
Về khoản kỹ thuật, đồ hoạ thì khỏi phải bàn cãi.
Đây chính là một đối thủ nặng kí đáng gờm với hai công ty còn lại.
Quế Thanh Thanh chấm: 10 điểm.
Trịnh Nhật Luân: 10 điểm.
Hạ Lâm là người đưa ra số điểm cuối cùng: 9,7điểm.
Tổng điểm là 29,7.
Vẻ mặt ông Đức xám ngoét, bao nhiêu tự tin ban nãy bay đi nơi nào không còn dấu tích.
Sao lại như vậy? Rõ ràng trước đó, nội gián của T&Y báo rằng sản phẩm của Phượng Vân không có gì đặc sắc kia mà.
Sao giờ nó lại hoàn hảo đến vậy? Hoàn hảo tới mức dù ông không muốn cũng phải thừa nhận, CTXB của Phượng Vân rất xuất sắc.
Ông Đức nắm chặt bàn tay lại, âm thầm nghiến rãng.
Đúng là lũ ăn hại.
Có việc trộm thông tin thôi cũng không xong.
Không biết của tên nhóc Lâm Hoàng Nhật thế nào? Trong lúc mọi người đang chờ đợi phần diễn thuyết của Trần Vĩnh, thì Lâm Hoàng Nhất bỗng đứng dậy nói: "Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi xin rút khỏi cuộc cạnh tranh này.
Mọi người ngỡ ngàng.
Cậu ta vừa nói gì vậy? Điên rồi sao? Hạ Lâm không tỏ ra kinh ngạc, cô chỉ nhíu mày một cái, bình đạm lên tiếng: "Cho tôi một lí do."
Cô nhìn cậu ra, nhẹ nhàng yêu cầu.
Ánh mắt tĩnh lặng của cô rõ ràng không chứa chút uy áp nào, vẫn khiến Lâm Hoàng Nhất thấy khó thở, áp lực.
Hít một hơi sâu, cậu ta cố bình tĩnh lại, điều chỉnh sao cho giọng nói đều nhất có thể: "Là lí do cá nhân thôi.
Xin lỗi đã làm phiền chị và công ty.
Chúng tôi xin phép đi trước."
Cậu ta xoay người rất nhanh, nhoáng một cái đã đi được mấy bước, sắp sửa tới cửa ra vào rồi.
"Tôi cho cậu đi sao?"
Giọng Hạ Lâm chợt cao vút, sắc bén, lạnh lẽo, mang theo sự uy hiếp cùng tức giận.
Đôi chân Lâm Hoàng Nhất khựng lại, không thể nào tiếp tục bước đi được nữa.