Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 51: Chương 51: Có trách thì trách anh vô dụng




Hiển nhiên, ba cái tên Trần Vĩnh, Lâm Hoàng Nhất, Thiên Hạ vẫn chiếm giữ vị trí hot search một cách bền vững.

Không có ai có thể đánh bật họ ra khỏi top tin tức hot nhất.

Lần đầu tiên trong lịch sử, có hai công ty lập kỉ lục chiếm giữ vị trí đầu tìm kiếm trên mạng nhiều nhất trong ngành kinh tế.

Tính từ lúc scandal nổ ra cho đến thời điểm hiện tại, họ đã chiếm vị trí đứng đầu được một tuần rồi.

Thật ác liệt! Diệu Nhiên đọc những bình luận "vàng"

cộng đồng mạng dành cho sếp nhà mình mà sướng như điên, còn hơn là bản thân được khen, mặt mày cứ gọi là hớn hở ra.

"Sếp, cô đỉnh thật đấy.

Trên mạng bây giờ đâu đâu cũng toàn ngưỡng mộ thán phục cô thôi.

Trước đó cô còn khó hiểu về quyết định tạm thời không công bố kết quả chọn đối tác của Hạ Lâm.

Giờ thì biết rồi, sếp thật là men lỳ quá đi.

Nếu sếp là đàn ông, cô nguyện cả đời này ở bên hầu hạ sếp cả đời.

Thanh Thanh tính trầm hơn, cô không biểu hiện quá lố như nàng trợ lý, nhưng trong ánh mắt kia lại tràn ngập sự sùng bái, tôn kính.

Trước khi đầu quân vào Thiên Hạ, Thanh Thanh đã từng làm việc cho năm công ty khác nhau ở Anh.

Cô chưa thấy vị sếp tổng nào lại tâm lý, có tài có đức giống Hạ Lâm.

Theo sự hiểu biết của cô thì trong trường hợp này.

Tâm lý chung của các ông lớn bà lớn, chín mươi chín phần trăm họ sẽ chọn Phượng Vân, đá bay Trần Vĩnh mà không cần nhiều lời, cho dù họ có nghi ngờ đi chăng nữa.

Bởi giữa một công ty có thâm niên phát triển và một văn phòng nhỏ mới hoạt động.

Người ta sẽ vì lợi ích mà chọn bên có nhiều khả năng thành công hơn, và gạt bỏ đi cái gọi là sự thật cùng công bảng.

Nhưng Hạ Lâm đã không làm vậy, cách làm việc của cô luôn chẳng giống ai, nhưng luôn đem lại những kết quả đáng bất ngờ.

Chính vì thế, Thiên Hạ mới tiến xa nhanh như vậy.

Hạ Lâm đáp lại sự vui sướng muốn rồ của trợ lý bằng một nụ cười như có như không.

Cô không cảm thấy tự hào, ngạc nhiên gì hết.

Kết quả này là năm trong sự tính toán của cô.

"Cũng đã đến lúc công bố rồi"

Cô chợt lên tiếng, hướng ánh mắt qua Thanh Thanh, nói tiếp: "Chị đi chuẩn bị đi"

"Vâng, thưa sếp!"

Thanh Thanh hiểu ý của Hạ Lâm, cúi chào cô rồi đi ra ngoài.

Trịnh Nhật Luân luôn im lặng từ đầu buổi tới giờ, giờ mới lên tiếng nhắc nhở: "Ngô Cảnh Văn là kẻ thù dai, sau thất bại này chắc chắn hẳn sẽ không tha cho cô Lâm Hoàng Nhất.

Cô phải cẩn thận"

Hạ Lâm gật đầu, vẻ mặt trâm xuống.

Trước khi buổi họp diễn ra, cô đã lường trước, sau vụ này cô coi như đã khai chiến với Ngô Cảnh Văn.

Bị đánh một vố đau như vậy, hắn chắc chắn sẽ không để yên cho cô.

Còn cụ thể làm gì thì chờ hắn ra tay mới biết được.

"Anh cũng phải để ý, phòng nội gián và hệ thống bị tấn công."

"Tôi sẽ cẩn thận"

Trịnh Nhật Luân đứng dậy, đi ra ngoài.

Không lâu sau đó, giữa cơn bão khen ngợi của dư luận dành cho Trần Vĩnh và Thiên Hạ.

Fanpage Thiên Hạ lại ra thông báo mới về kết quả chọn đối tác.

Không nghi ngờ gì nữa, công ty được chọn là Trần Vĩnh.

Mặc dù đã biết trước kết quả là sẽ như vậy.

Nhưng thông báo này vẫn khiến cộng đồng mạng hò hét, nhốn nháo tung hoa không ngừng.

Dự là, sự hợp tác này sẽ đem đến cho giới Thể thao điện tử một sự bùng nổ kinh điển.

Trong mỗi cuộc chiến đều có kẻ thắng người thua.

Kẻ cười người khóc.

Mà người khóc nhiều nhất ở đây không chỉ có Ngô Cảnh Văn mà còn có Trần Cao Danh.

Vừa hay tin, ông già hắn nổi trận lôi đình, lập tức chạy tới tìm hẳn, ném tờ báo vào mặt hẳn, mắng té tát.

"Chuyện này là thế nào hả? Chẳng phải mày khăng khăng khẳng định sẽ lấy được hợp đồng của Thiên Hạ sao?"

"Sao giờ nó lại biến thành Trần Vĩnh rồi hả? Mày nói đi!"

"Con..."

Hắn cũng rối rằm, hoang mang lắm: "Con không biết tại sao chuyện lại như thế.

Rõ ràng chính tên Trịnh Nhật Nguyên đã đồng ý sẽ chọn Trường Cửu.

Chính hắn khẳng định với con thế mà.."

Cách vài ngày sau khi hắn tới tìm Hạ Lâm, cô đã hẹn được Trịnh Nhật Luân đến gặp hẳn.

Cuộc nói chuyện hôm đó rất suôn sẻ, Trịnh Nhật Luân còn nhận của hản một chiếc đồng hồ giá hơn ba mươi tỉ.

Nhìn thái độ hài lòng của Trịnh Nhật Luân, hẳn mới tự tin cho rằng, hợp đồng kia vào tay hắn là cái chắc.

Thế nên, mấy hôm nay hản chẳng lo nghĩ gì cả.

Mặc cho ngoài kia có bao nhiêu biến động, hắn vân thánh thơi, nhàn nhã.

Đâu ngờ...

Nghe hắn giải thích, ông Trần càng ngứa gan hơn.

"Tao không cần biết hắn đã khẳng định gì với mày.

Tao chỉ biết, cái hợp đồng kia đã rơi vào tay kẻ khác rồi.

Uổng công tao đã tin tưởng, bỏ bao nhiêu công sức bồi dưỡng, đặt hy vọng vào mày nhiều như thể.

Đúng là con của thứ đàn bà thấp hèn! Vô dụng! Chẳng được tích sự gì cải"

Ông Trần mắng xong, tức giận quay người bỏ đi.

Trân Cao Danh cúi đầu, che đi đôi mắt tích tụ đầy sự căm hận, bất mãn.

Hai hàm răng nghiến chặt, tay cuộn tròn siết chặt nắm đấm, tưởng như muốn đánh người tới nơi.

Nhưng hẳn không thể đánh.

Hản vẫn phải nhịn, nhịn tới ngày Trường Cửu là của hẳn.

Nhịn tới ngày Tình Phàm cũng thuộc về hắn.

Cứ mắng đi.

Cứ sỉ vả đi.

Rồi có một ngày, hẳn sẽ trả lại tất cả.

Trân Cao Danh hận ông Trần một, thì hận Hạ Lâm và Trịnh Nhật Luân tới mười.

Hai kẻ khốn khiếp đó, dám lừa hắn! Hản muốn đi tìm Trịnh Nhật Luân hỏi cho ra lẽ.

Nhưng vừa tới trước cửa công ty đã bị bảo vệ chặn lại đuổi về, không cho vào.

Trần Cao Danh chỉ còn cách đi gõ đầu Hạ Lâm trút giận.

Hản gọi điện cho cô, lại không liên lạc được.

Hản tức điên đấm mạnh vào gốc cây ven đường, trầy xước cả tay.

Con ả đó, còn dám tắt máy.

Tưởng như vậy là xong sao? Nuốt tiền của hản, đâu có dễ như vậy.

Hắn chạy thẳng tới khu biệt thự Ảnh Phượng tìm cô.

Bảo an không cho vào, hẳn đành phải đứng chờ ở ngoài.

Hắn đợi hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy cô chạy chiếc Ferrari về.

Trần Cao Danh quả thật rất tò mò muốn biết, chủ của cô là nhân vật nào mà lại cho giúp việc đi cả một chiếc siêu xe đắt tiên.

"Hạ Lâm.

Xuống đây, tôi muốn nói chuyện với cô."

Hản tới chặn đầu xe cô, mặt mày giận dữ gắt.

Hạ Lâm dừng xe, thản nhiên bước xuống.

Cô biết hẳn sẽ tới tìm côi "Có chuyện gì, anh nói đi.

Hản lấy ra tờ báo như muốn đập vào mặt cô, lớn tiếng chất vấn: "Cô nhìn đi.

Tin tức này là sao? Sao công ty được chọn lại là Trần Vĩnh? Chẳng phải cô đã đồng ý giúp tôi lấy được hợp đồng đó sao? Nhận tiền xong rồi nuốt lời, cô nghĩ ăn quyt tôi dễ vậy à?"

Hạ Lâm hờ hững liếc qua tờ báo, không nói gì.

Cô mở điện thoại, ấn tìm gì đó.

Lát sau, từ chiếc điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông.

"...

Em chỉ cần hẹn gặp Trịnh Nhật Luân cho anh là được...

Trong thẻ này có hơn mười tỉ.

Chỉ cần em đồng ý giúp anh, nó sẽ là của em...

Tắt đoạn ghi âm, cô lạnh lùng nhìn hẳn, nhàn nhạt lên tiếng.

"Nghe thấy không? Trong đoạn ghi âm này, chính anh tự nói chỉ cần tôi giúp anh gặp được Trịnh Nhật Luân, thì số tiền mười đó là của tôi.

Chứ không hề đề cập tới chuyện "tôi đồng ý"

giúp anh lấy hợp đồng.

Anh nên tự làm rõ vấn đề này trước khi vu khống tôi.

Mà..

Chẳng phải anh đã gặp được Trịnh Nhật Luân rồi đó sao.

Anh còn nói tôi lật lọng? Tội vu không, không hề nhẹ đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.