Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 109: Chương 109: Giải quyết nhanh gọn




Clip nữ Tống giam đốc công ty game Thiên Hạ mắng mẹ nuôi đang trở thành đề tài gây tranh cãi hót hòn họt được cả thành phố lẫn cộng đồng game thủ khắp mọi phương trời quan tâm là thế bỗng chốc bay hơi không còn cái gì.

Cũng ngay trong ngày, hơn năm triệu tài khoản nhiệt tình chia sẻ clip này "bay màu", không thể truy cập được.

Chưa dừng lại ở đấy, họ còn nhận được lệnh xử phạt do sở cảnh sát an ninh mạng gửi tới ngay sau đó.

Những chủ tài khoản này hoang mang chồng chất hoang mang.

Bấy giờ mới biết mình đã làm điều dại dột gì, chỉ một phút nông nổi mà dẫn đến dính đến pháp lý.

Thật không có cái dại nào bằng cái dại này.

Sau đợt truy quét này, họ coi như có một bài học nhớ đời.

Không nên vội vã phán xét, xúc phạm người khác.

Động thái này ngay sau đó đã được đưa lên trang nhất của nhiều tờ báo uy tín.

Kèm theo đó là bài viết đính chính về tin đồn thất thiệt này của công ty Thiên Hạ được đăng lên fanpage chính của công ty.

Suy nghĩ của dư luận cũng theo đó đổi chiều, hoài nghi về độ chính xác của clip kia.

Cứ như vậy, chuyện clip đã được giải quyết chỉ chưa đầy một ngày.

Cộng đồng game thủ là fan của Thiên Hạ tràn vào bài viết bình luận với thái độ tích cực.

"Công nhận Boss xử lý nhanh thật.Chưa hết một buổi đã đâu vào đấy rồi.Yêu chị nhất.Chị chính là Nữ Vương trong lòng em.

"Đương nhiên rồi, tưởng chút chuyện vặt vãnh này có thể làm khó Nữ Vương được sao.Bọn người xấu xa đó cũng không thèm nhìn lại xem người bọn chúng dây vào là ai.Không biết cái gì mà cứ oang oang lên phán xét người ta như mình rõ lắm vậy.Bị phạt là đáng, cho chừa."

"Tôi nói mà, Boss của tôi vừa có tài vừa có đức, sao có thể là loại người như đám não ngắn kia nói được."

"Nói chứ, nhờ clip này tôi mới biết Boss là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nha.Nữ Vương, xin hãy thu nhận em làm người hầu kê cận."

Chưa đầy một buổi, con số lượt tương tác đã hơn hai triệu view.

Số bình luận gần một triệu.

Lượng follow cũng theo đã tăng lên, có thêm hơn năm trăm ngàn người theo dõi.

Nâng con số follow từ bảy triệu rưỡi follow lên tròn tám triệu.

Mọi thứ đều tăng, giá cổ phiếu chẳng có lý do gì mà không tăng trở lại, còn cao hơn số điểm cũ 1 điểm.

Đây coi như là sự đền bù thỏa đáng cho sự tổn thất danh tiếng của Hạ Lâm lẫn Thiên Hạ.

Kết quả này, đối với những người thật sự quan tâm Thiên Hạ là điều đáng mừng.

Nhưng với một số người ganh ghét thì không.

Vò mạnh tờ báo thành một nắm, Kiều Giang ném mạnh xuống đất.

Sau vụ tai nạn lần trước, cô đã bớt khinh địch hơn.

Nhưng không nghĩ cô ta lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy, chưa hết một buổi đã giải quyết xong.

Quả nhiên không phải loại người dễ giải quyết.

Cứ nghĩ chuyện này sẽ cầm chân cô ta vài ngày, khiến danh tiếng của cô ta xấu thảm hại, tơi tả.

Vậy mà...

Chẳng qua, kết quả này không ảnh hưởng gì tới kế hoạch của cô cả.

Như nhớ tới gì đó, cô nâng hai tay chống căm, ánh mắt hơi rũ xuống ánh lên tia âm hiểm.

Khoé môi xinh đẹp nhếch môi nụ cười thích thú.

Tuy cô ta nhanh tay xóa được clip kia, nhưng vẫn không thể ngăn được bà Ngân Châu xem nó.

Mục đích lần này của cô, chính là bà mẹ chồng tương lai của cô.

Không phải là dư luận.

Tính của bà Châu thế nào, cô hiểu rất rõ.

Bà thẳng tính, thật thà, ghét người giả tạo, gian dối, hư hỏng.

Đã yêu ai là yêu cả đường đi, đã ghét ai thì dù có xoay chuyển được càn khôn cũng không thể thay đổi được định kiến của bà đối với người đó.

Chỉ cần bà ấy xem được clip kia, sẽ thay đổi ánh nhìn đối với Hạ Lâm, sẽ có thành kiến với cô ta.

Như vậy, cơ hội Hạ Lâm bước vào cửa nhà nhà họ Dương sẽ không còn.

Đình Thiên thích cô ta thì sao.

Bà Châu không đồng ý, Hạ Lâm còn lâu mới được bước vào ngưỡng cửa danh giá đó...

Chuyện của Hạ Lâm đã giải quyết ổn thỏa, đâu lại vào đấy rồi.

Còn chuyện nhà họ Hoàng vẫn còn chưa đâu vào đâu, còn có dấu hiệu hỗn loạn, dường như không còn cứu vãn được.

Hàng loạt hợp đồng bị hủy, công nhân không có việc làm, các nhà máy sản xuất phải dừng hoạt động.

Con số tổn thất lên đến mấy trăm tỷ đồng.

Bà Ngọc vốn không giỏi chuyện điều hành công ty, bình thường ngoài mua sắm và spa ra, bà chỉ có đi đánh bài.

Nào có biết công ty nó hoạt động cụ thể ra làm sao.

Giờ xảy ra chuyện, bà căn bản không biết phải giải quyết thế nào.

Lao đao trập trùng.

Sau khi bị Hạ Lâm sỉ nhục trở về, bà có đi tìm nhà thông gia tương lai xin giúp đỡ nhưng không ai gặp, kể cả Trần Cao Danh.

Cuối cùng, lại ôm thất vọng trở về.

Cứ đà này, Tinh Phàm tuyên bố phá sản chỉ là sớm muộn.

Gấp tờ báo đưa tin mới về Tỉnh Phàm lại, Hạ Lâm nói với Nhật Luân: "Đến lúc mua lại Tỉnh Phàm rồi.

Anh đi chuẩn bị đi, việc này giao cho anh."

Phòng giam tĩnh mịch, yên ắng đến sởn gai ốc bị phá tan bởi tiếng mở cửa.

"Hoàng Bảo Thư, có người tìm cô."

Giọng nói lạnh tanh không cảm xúc của người quản giáo vang lên bên tai Hoàng Bảo Thư.

Sắc mặt u ám khó coi của cô lập tức bừng sáng, từ trên giường ngồi dậy, đi về phía quản giáo, hồ hở.

"Là ai tới vậy, Cao Danh tới phải không?"

"Cô ra thì biết!"

Vị quản giáo gắt gỏng như cỗ máy, không dư một cảm xúc có tình người nào, cầm còng số tám khoá hai cổ tay Hoàng Bảo Thư lại, dẫn đi.

Bị tỏ thái độ cộc lốc, cô tức giận trong lòng, hai tay bị khóa còng xiết chặt nắm đấm.

Bây giờ ngay cả một tên quản giáo nhỏ nhoi cũng dám lên mặt, hách dịch với cô.

Chờ Cao Danh tới cứu cô ra, xem lúc ấy còn ai dám vênh váo với cô nữa không.

Phía trước đã là phòng gặp người thân, Hoàng Bảo Thư vừa đưa mắt nhìn một cái, đã thấy bóng dáng thân thương cô nhớ nhung.

"Anh Danh!"

Cô gọi, định chạy ngay tới chỗ hắn, nhưng bị quản giáo giữ lại.

"Đi vào đây!"

Quản giáo đẩy nhẹ cô ta vào trong phòng.

"Anh Danh, em biết anh sẽ đến mà.

Mẹ em đâu rồi, không đến cùng anh sao.

Anh đến bảo lãnh em ra phải không?"

Vừa ngồi xuống ghế, cô đã hỏi, ánh mắt nhìn người cách mình một lớp kính có khoét nhiều lỗ tròn đầy mong chờ.

Nhưng, thái độ của Trân Cao Danh có gì đó không đúng lắm.

Hắn nhìn cô, không nói gì.

Hoàng Bảo Thư bị nhìn đến nổi da gà.

Cô chợt có dự cảm không lành, vội bày ra vẻ mặt đáng thương, sụt sùi: "Cao Danh, không phải anh tin những gì báo viết đấy chứ? Em không có giết người đâu, anh phải tin em.

Là Hạ Lâm, chị ta hận em cướp anh khỏi tay chị ta nên muốn hại em và ba nên mới vu oan giá họa cho em thôi.

Chờ cảnh sát điều tra xong, em sẽ lấy lại được trong sạch.

Anh phải tin em, không được nghỉ ngờ em."

Mấy hôm nay bà Ngọc đang bận tìm cách cứu vấn tình hình, chưa tới thăm cô.

Cô không hề biết bên ngoài giờ này đã loạn tới mức nào.

Cô vẫn cứ nghĩ mình vẫn có thể ra ngoài.

Trân Cao Danh chớp nhẹ mi, giọng chán ghét: "Chúng ta chia tay đi"

"Anh nói gì?"

Hoàng Bảo Thư sững sờ.

"Tôi hết yêu cô rồi, chúng ta chia tay"

Hắn cất giọng tuyệt tình, không chút lưu luyến, ánh mắt nhìn đi nơi nào đó, không hề đặt trên người đối diện.Hoàng Bảo Thư như nghe tin dữ, cả người choáng váng.

Cô ta thều thào: "Tại sao? Là vì Hạ Lâm đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.