"Làm tốt lắm, Thy Thy, Hạ Lâm!"
Lam Vũ tán thưởng cả hai, đặc biệt là Hạ Lâm.
Anh nhìn cô với một ánh nhìn rất khác, như kiểu có là viên ngọc vừa được phát hiện.
Hạ Lâm không nói gì, chỉ mỉm cười.
Cô vẫn chưa hiểu ý Lam Vũ nói là gì.
Nói cứ như cô vừa hoàn thành nhiệm vụ được giao vậy.
Ánh nhìn đó cũng chỉ dừng lại ở đấy, không có gì thêm.
Anh lấy còng số tám khóa tay hắn lại, lôi hắn dậy, lục lục gì đó trên người hẳn, cuối cùng lấy ra một thứ được giấu trong mái tóc giả.
"Mày cũng ranh ma phết đấy"
Lam Vũ không keo kiệt cho hăn lời khen, còn đội cả tóc giả để giấu đồ, kỹ xảo này người bình thường không thể nào nghĩ ra được.
Chẳng qua, người hắn đắc tội cũng không phải người tầm thường.
Hạ Lâm nhìn một màn này không khỏi kinh ngạc.
Rốt cuộc người đàn ông này có lai lịch như nào? Tò mò nhưng cô không vội hỏi.
Đứng nhìn Lam Vũ giao cho người của mình vừa tới sau: "Giải hản về quân khu, canh chừng cẩn thận, đích thân tôi sẽ thẩm vấn"
Thế là trước sự sửng sốt lần hai của Hạ Lâm, người đàn ông kia bị người của quân đội áp giải đi.
Cô còn tưởng hẳn không cẩn thận đắc tội với Lam Vũ, như thể nào lại có liên quan đến tận quân khu luôn rồi.
Cô từng nghe Đình Thiên nói, chỉ có tội phạm đặc biệt ảnh hưởng tới quốc phòng mới bị giải về khu quân sự thẩm vấn.
Trước khi đi, hắn còn quay lại nhìn vớ ánh mắt căm thù, oán hận.
Hạ Lâm rùng mình, không hiểu sao cô có cảm giác ánh mắt kia là giành cho mình chứ không phải Lam Vũ.
Lúc này cô chợt nghĩ, có phải cô đã hành xử quá vội vàng thiểu suy nghĩ rồi không? "Anh Hai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Hản là ai?"
Lam Thy giờ mới lên tiếng hỏi.
Lam Vũ nhìn qua Hạ Lâm một cái, không kiêng ky gì nói: "Là gián điệp.
Hản đã lén cài thiết bị thu âm nghe lén anh và Đình Lập nói chuyện.
May mà Phùng Bảo kịp thời phát hiện."
Bảng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Gián điệp? Hạ Lâm sửng sốt, cô vừa nghe được gì thế.
Tên đó là gián điệp.
Cuộc nói chuyện của Lam Vũ và Đình Lập hắn phải rất quan trọng, cho nên chuyện này là thông tin cơ mật, Lam Vũ lại có thể nói cho cô nghe, không sợ cô tiết lộ ra bên ngoài sao.
Lam Thy không hề biết tâm tình phức tạp của Hạ Lâm, nhíu mày: "Cái anh đang cầm là thiết bị nghe lén sao?"
"Ừ"
Lam Vũ nhìn khối sắt nhỏ chỉ to bằng viên trong tay mình, kể sơ qua những gì đã xảy ra.
Đây là thiết bị nghe lén mới nhất vừa xuất hiện, nó có khả năng nhiễm sóng rất tốt, thiết bị dò sóng cao cấp cũng không phát hiện ra.
Cho nên anh và Đình Lập mới không phát hiện ra bất thường khi vào trong phòng ăn đó.
Tận tới khi hai anh rời khỏi, tên gián điệp kia mới lẻn từ phòng bên cạnh vào lấy đồ.
Không biết có phải là trời giúp không mà hôm nay anh lại làm rơi chìa khóa xe trong đó.
Phùng Bảo, cấp dưới của anh quay lại lại tìm mới phát hiện ra tên gián điệp kia đang gỡ máy nghe lén ra.
Hản thấy vậy, chạy qua ra cửa sổ trèo xuống tầng dưới, xuyên qua phòng phá cửa ra ngoài này.
Anh và Đình Lập biết chuyện đuổi theo nhưng không kịp.
Hản chạy quá nhanh.
"May mà cậu và Hạ Lâm bắt được hản""
Đình Lập lên tiếng: "Hai người lần này lập công lớn rồi đấy, đặc biệt là Hạ Lâm.
Anh phải cảm ơn em.
Không ngờ võ công của em lại lợi hại như vậy"
"Phải đấy: Lam Thy cũng không nhịn được tán dương: "Lần này không có Hạ Lâm, em đã bị thương rồi.
Hạ Lâm, em thật sự rất giỏi"
Đôi mắt tĩnh lặng của Lam Thy bỗng nhiên chuyển động, ánh lên tia phấn khích đã lâu không xuất hiện, còn chủ động đổi cách xưng hô.
Cô thật sự rất hứng thú với chiêu thức hạ gục đối phương vừa rồi của Hạ Lâm, dứt khoát đủ ác mà còn rất đẹp mắt.
Được khen, Hạ Lâm càng ái ngại cười trừ: "Em chỉ tiện tay thôi, không nghĩ mình lại giúp được mọi người việc lớn."
Cô cảm thấy ngộp thở với những thông tin mới nghe này.
Cô chỉ là tiện tay thì tương trợ thôi, vậy mà cũng có thể vô tình lập được công lớn với xã tắc.
Dù cô không biết cụ thể là công gì, nhưng cuộc nói chuyện của một Đại tá quân đội và Thứ trưởng bộ ngoại giao, chắc chắn có liên quan lớn tới vận mệnh quốc gia.
Nghe thì cũng thấy oai đấy, nhưng chỉ sợ cô còn chưa kịp hưởng thì đã bị người tổ chức kia thanh toán rồi.
Lam Vũ như hiểu được Hạ Lâm đang lo lắng điều gì, trấn an có: "Em không cần phải sợ.
Mấy ngày này anh sẽ cho người âm thầm bảo vệ em, nếu có kẻ muốn tấn công em, họ sẽ xuất hiện"
"Cảm ơn anh, Đại tá"
Được người của quân đội bảo kê, Hạ Lâm cũng an tâm hơn.
Cô chỉ hy vọng rằng mình suy nghĩ quá nhiều, sẽ không có chuyện gì cả.
"Đừng xưng hô khách sáo như vậy, cứ gọi tên anh là được."
Lam Vũ nói.
Giờ thì anh biết tại sao mẹ Dương lại thích Hạ Lâm ngay từ lần gặp đầu tiên.
Cô khiêm tốn, suy nghĩ chín chắn.
Không giống cô em gái út Lam Nhi của anh, cũng bằng tuổi cô mà chưa làm nên trò trống gì, suốt ngày chỉ biết shopping, tán trai.
Hạ Lâm nghiêng đầu: "Vậy thì em không khách sáo nữa."
"Em cũng gọi chị là chị đi, gọi Phó tổng nghe mệt tai lắm."
Lam Thy cũng đề nghị.
Cô thích những cô gái kiên cường, dũng cảm lại tinh tế như Hạ Lâm.
"Chị thích làm bạn với em, đồng ý kết bạn nhé."
"Đây là vinh dự của em"
Hạ Lâm cười, cô cũng thấy thích Lam Thy, cô ấy tuy lạnh lùng nhưng thẳng thắn, không vòng vo.
Người như vậy một khi đã tốt với ai họ sẽ trân trọng đối phương, không lừa dối và không bỏ rơi bạn bè.
"Cho chị mượn điện thoại của em"
Lam Thy đề nghị.
Hạ Lâm hơi khó hiểu vẫn đưa điện thoại mình cho cô ấy.
Hóa ra là Lam Thy muốn lưu số điện thoại của cô ấy.
"Đây.
Sau này cứ liên lạc với chị theo số này"
"Được."
Nhận lại điện thoại, Hạ Lâm nhìn lướt qua màn hình thu lại hai chữ Lam Thy vào trí nhớ, cất điện thoại.
Sau đó, bọn họ vừa nói chuyện vừa cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
Nói một hôi Hạ Lâm nhìn qua Đình Lập mới sực nhớ ra chuyện đêm hôm trước, cô chột dạ đỡ trán, không dám nhìn anh nữa.
Chết dở! Nãy mải nghĩ về tên gián điệp mà quên mất vụ say rượu đêm qua.
Không biết trong lúc cô say rượu có nói gì đắc tội với Dương Đình Lập không.
Cô chỉ nhớ mình đã gặp anh, còn nói gì thì không nhớ nổi.
Trước khi lên xe, Hạ Lâm đắn đo mãi cuối cùng cũng chọn cách đối mặt với sự thật, nói với Đình Lập: "Thứ trưởng Dương, tôi có vài điều muốn nói với anh"
Đình Lập sắp sửa đi về phía xe của mình, nghe vậy quay lại.
Lam Thy và Lam Vũ thấy thế, nhìn hai người một cái.
Anh nói: "Vậy hai người nói chuyện đi, bọn anh tôi đi trước."
Chiếc xe Bentley nhanh chóng đưa anh em Lam Vũ rời đi, hòa vào đường phố nhộn nhịp đầy xe.
Thu lại ánh mắt từ đuôi xe Bentley, Đình Lập đã đoán ra được chủ đề Hạ chủ muốn nói, vận động hỏi: "Em muốn nói chuyện gì"
Hạ Lâm vuốt lại lọn tóc ra sau mang tai, hơi ngập ngừng: "Đêm qua tôi uống hơi nhiều rượu, không biết có điều gì không phải với anh không?"
Ánh mắt trầm tĩnh của Đình Lập ánh lên tia sáng, kiểu như là đã đoán đúng.
Nhìn ánh mắt thoáng rối rằm của Hạ Lâm, anh bỗng nổi hứng muốn trêu cô, lấp lửng: "Em nói xem"