Chap 14 :
Tạm thời nàng đã kiếm được một số lá quan trọng . Tính ra từng này nàng cũng chế tạo được trên 50 loại độc là ít .
Nàng thầm cám ơn vì mình đã bị bắt cóc rồi giúp trở thành sát thủ . Trước kia nàng đã phải học trong 1 năm kiến thức về các loại độc dược và thuốc . Để phòng trường hợp nếu như không có sẵn thì nàng có thể chế ra bất cứ lúc nào khi cần .
Chính vì thế đối với mọi người những cây lá kia chỉ là những loại cây vô hại và bình thường . Nhưng vào tay nàng thì sẽ trở thành độc vô cùng mạnh có thể giết người .
Mỗi loại cây đều có 1 dược tính riêng , chỉ cần nắm rõ và hiểu được công dụng của chúng thì có thể chế biến được hết .
Nàng bắt đầu bắt tay vào công việc của mình . Nhưng ở đây có một số thứ khó chiết xuất quá , cái này cần tới kĩ thuật của khoa học hiện đại nhưng đây lại là cổ đại . Đó quả là một khó khăn lớn đối với nàng .
Thôi thì chiết nó ra rồi lấy dung dịch khác để diệt nó đi cũng được . Dù sao trong những lúc đặc biệt không có sự trợ giúp của ai thì nàng cũng phải tự tìm cách để khắc phục những chuyện đáng quan tâm như thế này .
-Tiểu Mai , đem vào cho ta một số lọ nhỏ nào , càng nhiều càng tốt . À , thêm một ít nước , 1 vài cái cốc ,đũa , thìa , chén , dĩa nữa nhé .
Nàng đi ra cửa và nói với Tiểu Mai ở phía bên ngoài .
Ha , bây giờ thì đã có đủ dụng cụ . Nàng bắt đầu miệt mài làm việc . Bây giờ thử một tên nào dám làm hại nàng thử xem , nàng sẽ cho biết sự lợi hại mang tên Hoàng Phương Đông .
-Tiểu thư à , đã một ngày rồi người không ra khỏi phòng . Người đừng làm tiểu nữ sợ mà .
Tiểu Mai bên ngoài vẫn lo lối om sòm , không những có nha đầu đó mà còn là toàn bộ gia thất trong nha nữa .
Nhưng mà lại không muốn bị làm phiền trong lúc đang nghiên cứu nên mới bịa đại ra một cái lí do là nàng muốn yên tĩnh , nếu ai vào nàng sẽ tự cầm dao giết chính bản thân mình .
Tuy điều đó có lợi cho nàng thật nhưng lại khiến cho mọi người ở bên ngoài trở nên hoảng loạn .
Đã có thuốc mê được phun vào phòng nàng , nhưng may mắn thay nàng lại chế được thuốc giải . Thành ra nàng thì vẫn không sao , mà bên ngoài thì lại càng lo lắng .
Cũng chính vì vậy mà đã qua 1 ngày nay nàng mới có thời gian và không gian để chuyên tâm vào việc chế tạo độc dược .
Nhìn thành quả ngoài sức tưởng tượng của mình , nàng mỉm cười một cách nhẹ nhàng . Có lẽ giờ nàng nên phiêu du đây đó rồi .
Mở cửa , trước mắt nàng là mấy chục người đang ngồi có , nằm có , đứng có . đủ mọi tư thế trên đời . Tất cả như đang chết lên chết xuống mà đứng trước cửa .
Tuy nhiên nhìn xung quanh hình như là không thấy bóng dáng của Phụ thân và muội muội của nàng . Mà nàng cũng chỉ đoán thế , chứ đôi lúc họ đến nhưng mà đã về nghỉ ngơi rồi .
Tóm lại là nàng cho qua chuyện này .
-Mọi người sao vậy ?
Nàng giả vờ tròn mắt nhìn tất cả , cứ như thể nàng không hề biết chuyện gì xảy ra vậy .
-Tiểu Đông , con có sao không .
Đường Lục Hợp là người đầu tiên chạy đến bên cạnh nàng , trông giáng bà có vẻ rất hoảng hốt , sắc mặt vô cùng xanh xao .
Tự nhiên nàng cảm thấy có lỗi quá . Nàng là phận làm con mà cứ suốt ngày bắt cha mẹ phải lo lắng buồn phiền . Thật là ray rứt biết bao .
-Mẫu thân à , con không sao . Mẫu thân về phòng nghỉ đi cho khỏe .
Nàng nhẹ nhàng khuyên bảo .
-Nhưng ta sợ , ta sợ con sẽ nghỉ quẩn làm chuyện gì dại dột .
Đường Lục Hợp vừa nói vừa khóc , nàng thì vẫn đang tươi cười đứng trước mặt , thế mà bà lại cứ làm như nàng đã về âm phủ không bằng .
Nhưng dù sao điều đó cũng làm nàng thấy hạnh phúc , đây chính là sự lo lắng mà cha mẹ dành cho con cái , và điều đó thực làm nàng cảm thấy rất ấm áp và khoan khoái .
-Mẫu thân à , con không sao .Người cứ về phòng nghỉ đi .
Nàng vẫn kiên nhẫn từ tốn .
-Nhưng con phải hứa với ta là con sẽ không làm điều gì dại dột , có như thế ta mới yên lòng .
Đường Lục Hợp cầm lấy tay nàng nói , trông bà chả khác gì một đứa trẻ đang cần mẹ dỗ dành .
-Vâng , con hứa với mẫu thân . Để con đưa mẫu thân về phòng nghỉ .
Nàng vẫn giữ nguyên thái độ nhẹ nhàng , đối với người phụ nữ này nàng rất ư là có thiện cảm . Nàng không muốn dùng một lời lẽ nặng lời nào cả .
-Các ngươi cứ đi trước , ta đi sau một chút .
Nàng chỉ vào các gia nhân mà nói , thực tình nàng có biết phòng của Đường Lục Hợp ở chỗ nào đâu mà đưa về nghỉ ngơi chứ . Đành phải viện lí do này lí do nọ .
Ha , bây giờ nàng mới nghĩ ra được một điều thú vị , từ lúc nào nàng đã trở nên “lươn lẹo” hơn trong cách nói năng ứng xử .
--O--
Mãi mới có thể dỗ cho Đường Lục Hợp nghỉ ngơi , tuy rằng đã cả một ngày chưa ăn , cộng thêm vào đó là sự mệt mỏi khiến nàng cảm thấy rất khó chịu . Nhưng mà nàng đang rất vui và hạnh phúc .
-Tiểu Mai , ta muốn ăn một chút gì đó . Ta cảm thấy rất đói .
Nàng hứng khởi nói .
-Vâng .
Nàng về phòng và lên giường nằm, đã qua một ngày bù đầu với công việc khiến nàng mệt mỏi .
Mà thực ra là do cơ thể của Doãn Tiêu Đông quá yếu chứ thực nếu so sánh sức nàng thì còn hơn cả 1 người con trai khỏe mạnh .
Bao nhiêu năm tập luyện , cộng thêm vào đó môi trường khắc nghiệt khiến nàng có sức sống khá là bền vững .
Còn bây giờ thì nàng rất mệt , nàng muốn ngủ 1 giấc cho thoải mái .