Chap 13 :
-Con mệt sao ? Để mẫu thân sai đầu bếp nấu món ngon cho con tẩm bổ nhé . Trông con gầy quá.
Đường Lục Hợp nhìn nàng thút thít khóc , tay không ngừng sờ lên mặt nàng . Khuôn mặt bà hiện lên sự lo âu và thương xót rõ rệt .
Bất giác nước mắt nàng rơi , chính nàng đã quên đi cái cảm giác ấm áp này từ lâu mất rồi . Những kí ức hồi nhỏ nàng đã quên gần như là hết sạch , bởi vì lúc đó nàng quá nhỏ , còn chưa ý thức được nhiều thứ như bây giờ .
Hơn nữa xa gia đình từ nhỏ , lại luôn được rèn luyện từ sáng tới tối , phải luôn có ý thức làm việc hết mình , biết hi sinh về nghiệp lớn, không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình , chỉ có đồng đội , tuyệt nhiên không được nhân nhượng cho kẻ thù . Dù là có huyết thống hay không , chỉ cần đối đầu thì bất chấp hết cũng phải giết cho bằng được kẻ thù .
Còn khi có thời gian nghỉ ngơi là nàng nằm ngủ đến mê mệt chẳng biết trời đất gì nữa thì còn đâu mà suy tới hai chữ “ gia đình ” nữa .
Nàng chẳng nhớ được cái cảm giác được vui vẻ và hạnh phúc cùng gia đình như thế nào nữa . Rồi được cha mẹ bảo vệ che chở , lau nước mắt mỗi khi nàng khóc , được cổ vũ động viên mỗi khi gặp khó khăn …..
Tất cả cảm giác của nàng về gia đình nàng dường như đã quên hết rồi . Không đúng , không phải là dường như nữa mà chắc chắn rằng nàng đã quên hết .
Nàng muốn bù đắp lại thứ tình cảm đó . Đúng , nàng muốn một lần biết được cái cảm giác được ở bên mẹ và cha nó ấm áp như thế nào , hạnh phúc ra sao . Dù chỉ 1 lần cũng được , nhưng để nàng cảm nhận và nhớ mãi .
-Mẫu thân .
Nàng ôm chầm lấy Đường Lục Hợp , sau này người phụ nữ này chính là mẹ , là mẫu thân của nàng , là người sẽ bảo vệ che chở cho nàng .
Quả là người ta nói lòng mẹ bao la rộng lớn và rất ấm áp . Nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của mẫu thân mình , cảm giác thân thuộc biết bao . Như thế này thật tốt , thật hạnh phúc .
Nước mắt nàng vẫn không ngừng rơi , thậm chí là nàng khóc nàng càng nhiều hơn .
-Nín đi con , mẫu thân biết lỗi của mình rồi mà . Con đừng khóc làm mẫu thân sợ .
Đường Lục Hợp tay run run ôm nhè nhẹ nàng vào lòng , nước mắt bà vẫn không ngừng rơi .
Rồi nàng ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp đó .
Đã hơn 20 năm nay , nàng mới có 1 lần ngủ ngon như thế này , không toan tính , không lo âu , không để ý tới bất cứ điều gì , chỉ biết rằng mình đang ở cạnh người thân thiết nhất , người yêu thương nàng nhất .
--O--
Xung quanh có rất nhiều tiếng ồn và điều đó khiến nàng phải tỉnh dậy .
Thực sự là bản thân rất bực mình , đã lâu lắm nàng mới cơ hội để nghỉ ngơi , thế mà lại bị làm ồn . Ha chắc hẳn kẻ đó muốn làm nàng ra tay đây mà .
Nàng vươn vai . xỏ chiếc giày vào chân , chải chuốt lại tóc một chút . Dù sao cũng mang tiếng là thục nữ , tiểu thư mà và nàng lại chẳng muốn mất đi hình tượng đẹp đẽ đó .
-Thả ra , ta muốn gặp Tiểu Đông của ta .
Một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang đứng trước cửa phòng nàng mà làm loạn .
Ha , nàng không nghe lần đấy chứ ? Tiểu Đông của ta , cha chả , chắc hẳn chàng trai này phải thân với Tiểu Đông (Người bị nv chính nhập vào) lắm .
-Tiểu Mai .
Nàng gọi nha hoàn của mình .
-Dạ .
Tiểu Mai từ ngoài chạy vào phòng một cách nhanh chóng . Trông có vẻ khá mệt mỏi .
-Nói với người đang đứng ngoài kia là ta đang rất nhức đầu , không muốn bị quấy rầy .Để ngày khác ta tiếp .
-Vâng .
-À , chỗ lá lúc sáng ta hái ngươi bỏ đâu rồi ?
-Dạ ở trên bàn đấy ạ .
-Ừ , vậy ngươi đi làm việc của ngươi đi . Nhớ , đừng cho ai vào phòng của ta . Ta muốn yên tĩnh nghiên cứu vài thứ . Khi nào ta gọi thì mới được phép vào . Còn lại không ai có quyền vào đây cả . Ngươi hiểu rồi chứ ?
Nàng nhướn mày nhìn Tiểu Mai .
-Vâng .
Mặc kệ tất cả , bây giờ nàng chả muốn nói chuyện cùng ai cả , mà có muốn nói cũng đâu có biết gì đâu mà nói . Tạm thời tinh thần nàng đang rất sảng khoái , nàng sẽ đi .. chế thuốc độc .