Chap 36
Thạch Tam mỉm cười nhìn nàng chứ không hề nói gì. Chỉ sai người chuẩn bị thức ăn.
Nàng ăn và chợt nhận ra rằng nàng đã không coi trọng bản thân nàng, không ăn không uống khiến cơ thể ốm đi nhiều. Đến nổi khi ăn cảm thấy rất ngon dù chỉ là những món ăn bình thường. Không biết nhìn nàng bây giờ như thế nào. Chắc chắn rằng trông sẽ rất tàn tạ cho mà xem.
Haiz thật đúng là nàng không biết suy nghĩ gì cả. Nàng thở dài
-Sao lại thở dài vậy ? Thạch Tam hỏi nàng
-À không. Chỉ là ta thấy mình không biết chú tâm gì đến bản thân cả.
-Muộii biết vậy là tốt rồi.
-Ừm
-Ta muốn diện kiến hoàng thượng, được không ?
Suy nghĩ một lúc thì nàng hỏi Thạch Tam
Nàng muốn nhanh chóng được trả thù. Bảo rằng nàng cần phải làm việc tốt, giúp đỡ mọi người. Chính vì vậy nàng không nên giết người nhiều nữa. Nhưng thiết nghĩ nếu nàng không trả thù thì có lẽ cuộc sống đối với nàng ở cái thời đại này sẽ không còn có ý nghĩa gì nữa. Dù sao cũng là chết, mà chết rồi thì có còn biết gì nữa đâư mà phải sợ hay là nuối tiếc cơ chứ.
Tốt nhất hãy làm những việc làm để khiến bản thân không tiếc nuối.
-Muội hãy đi thay đồ đi rồi hãy tới gặp hoàng thượng. Ít nhất người mà muội muội ta chọn không hề tầm thường một chút nào.
Thạch Tam nhìn nàng trêu chọc
Nàng đánh nhẹ lên người Thạch Tam rồi cùng nô tỳ đi tắm rửa.
Nàng đắm mình trong bồn nước hoa hồng. Nàng phải làm cho hôm nay bản thân thật đẹp. Bởi vì mấy hôm nay nhan sắc của nàng đã suy giảm đi mất rồi.
Nàng đi ra trong một phong thái nhẹ nhàng. Bộ đồ màu trắng lại khiến cho nàng trở nên đẹp lên. Mà bằng chứng đó là mọi người đều nhìn nàng một cách ngưởng mộ