Chap 7 :
Ha đến giờ nàng kiếm cái gì lót dạ rồi đây . Nàng hiện đang rất tò mò không biết món ăn ở nơi đây có ngon như ở hiện đại của nàng không nữa .
-Ừm , ngươi không nói thì ta cũng quên mất . Đi kiếm cho ta một ít món ngon đi , hôm nay ta không có tâm trí để ăn mấy .
Nàng nói nhẹ nhàng nghe như chán chường chứ thực ra thì nàng đang rất đói .Tiểu thư là thế đấy , phải giữ cho trọn 2 chữ “ sĩ diện” . Mà theo nàng là thế chứ nàng cũng biết mỗi người có 1 cách sống , không hẳn ai cũng có bệnh sĩ diện và “làm mình làm mẩy” . Thôi mặc kệ vậy .
Bỗng .
“Phụt”
Một phi tiêu từ ngoài cửa sổ được phóng vào phòng nàng rồi găm chặt cái chăn trên giường . Từ phi tiêu lan tỏa ra một chất gì đó khiến thành chăn của nàng chẳng mấy chốc đã bốc hơi đen ngòm , chỉ 1 chút sau , 1 lỗ lớn trên chăn hiện ra rất rõ .
Giật mình , nàng cảm giác thấy hoàn toàn nguy hiểm . Phi tiêu vừa rồi là có độc , thậm chí còn rất , rất độc .
-Á!!!!
Tiểu Mai chỉ hét lên 1 tiếng rồi ngất xỉu .
Nàng mỉm cười , chưa kịp gây thù chuốc oán với ai thì đã có người tới tìm nàng rồi sao ? Ha quả là khá thú vị a .
Cũng may là lúc nãy nàng nhanh chóng ngả người ra sau , nếu không sợ rằng khi tiêu với vận tốc như thế này đã đâm thủng thái dương nàng khiến nàng chẳng kịp kêu trời mà đã chết rồi .
Nàng đi tới phía Tiểu Mai để đỡ nha đầu kia dậy , tội nghiệp , chỉ vì yếu vía quá mà thành ra như thế .
Nhưng lại một lần nữa nàng cảm nhận được có 1 cái gì đó đang nguy hiểm đang tiến gần mình .
Chống tay , nàng dùng hết lực phóng sang giường .
“Phụt , Phụt , Phụt !!”
Đó là tiếng phi tiêu liên tiếp được phóng vào phòng nàng bằng một lực rất chi là mạnh bạo .
Nhanh chóng vừa di chuyển xung quanh để mũi tên không trúng mình , chỉ 1 chút , nàng đã lấy được 3 mũi phi tiêu đang còn dính độc .
Hướng mắt ra cửa sổ , nàng mỉm cười nhẹ , nhắm mắt để cảm nhận vận tốc mà phi tiêu hướng tới mình .