Khi Ta 17

Chương 46: Chương 46




Tới hiệp 4, khối 11 nhỉnh hơn một điểm. Trong khi tất cả mọi người hồi hộp theo dõi trận đấu thì tôi lại bấn loạn, vừa vui vì bọn Củ Cải sắp thắng, vừa buồn vì em trai sắp thua rồi.

Phút cuối cùng, Bảo An đánh liều định ném quả bóng vào rổ từ xa. Cả hội trường nín thở nhìn theo quả bóng, thế nhưng nó đập vào thành rổ rồi bật ra ngoài. Thằng bé thất vọng nằm luôn dưới sàn trong tiếng hò reo cổ vũ của khối 11. Tôi và Cà Chua chạy tới kiểm tra nó có bị trấn thương chỗ nào không nhưng thằng bé chỉ lờ bọn tôi đi, mắt nó mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Tôi nhỏ giọng hỏi Cà Chua: “ Hay nó bị trấn thương não?”

“ Mày khùng quá đi. Nó có bị đập đầu đâu mà trấn thương não?”

Đúng lúc đó em dâu chạy tới, lo lắng kiểm tra chân Bảo An. Sau lớp băng trắng, cổ chân của thằng bé sưng tím bầm. Hóa ra đợt đấu giao hữu với trường bạn lần trước thằng bé bị trấn thương mà vẫn cố gắng đấu trận này.

Em dâu bôi thuốc và băng bó cho nó xong liền ôm lấy nó an ủi, mặc kệ là người thằng bé mồ hôi mồ kê nhếch nhác như thế nào.

“ Không sao, không sao đâu, cậu đã làm tốt lắm rồi…”

Bảo An cuối cùng cũng chịu ngồi dậy, ôm chặt lấy bạn gái. Sau đó hai đứa chúng nó dìu nhau về lớp.

Cà Chua huých vai tôi, ra hiệu cho tôi đi đi thôi, còn phải chuẩn bị đấu với khối 12 nữa.

Khối 12 bốc thăm trúng phiếu may mắn nên không phải thi đấu vòng loại mà đi thẳng vào chung kết luôn.

Đội bóng rổ đàn anh toàn những người kinh nghiệm đầy mình, còn có cả cựu chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ nữa, đội này siêu mạnh luôn ấy. Mới cả khối 11 vừa phải đấu một trận căng thẳng với khối 10, Cà Chua lo lắng rằng không khéo đấu không lại mà còn bị thương nữa kìa.

Nhưng có vẻ khối 11 cũng quyết tâm thắng lắm.

Sự thật chứng minh rằng, quyết tâm thì chưa đủ, khối 11 đành chịu thua với tỉ số suýt soát. Ai cũng kiệt sức nhưng lại khá tươi tỉnh, cũng do phần nào đoán được kết quả nên không quá thất vọng. Coi như là một món quà tặng các anh lớp 12 trước khi ra trường vậy.

Cà Chua vừa sụt sùi khóc vừa bôi thuốc cho cái đầu gối tụ máu tím bầm của Củ Cải.

“ Đã bảo bao lần là phải cẩn thận rồi mà không nghe cơ.”

“ Nín đi nào, tớ vẫn ổn mà.”

“ Không được, tớ phải đi tìm thằng cha ngáng chân cậu tính sổ mới được.”

Con bé đứng phắt dậy, toan chạy theo đội lớp 12.

“ Người ta cũng xin lỗi rồi mà. Thôi bỏ, bỏ…”

Củ Cải xốc nách con bé giữ lại mà nó vẫn không nghe, dãy dụa mãi mới chịu thôi, làm cả đội được một trận cười mệt nghỉ.

“ Thôi, thua hay thắng cũng đi ăn mừng đã các ông ơi, tôi đói sắp chết rồi.”

Cả đội hò kéo nhau đi ăn, Cà Chua phải dìu Củ Cải nên tôi ở lại thu dọn tàn cuộc. Bấy giờ tôi mới phát hiện thằng nhãi Thiên Ân mất tăm từ lúc trận đấu kết thúc giờ lại ngồi thù lù ở trên khán đài.

“ Cả đội đi ăn hết rồi, cậu không đi à?”

“ Tôi đợi cậu.”

Chỉ vỏn vẹn 3 chữ mà làm tôi thấy ngọt ngào ghê luôn. Mà rõ buồn cười là tôi biết thừa hắn chỉ quan tâm tôi như bạn thôi nhưng má tự nhiên lại đỏ rực lên, tim đập nhanh nhanh vậy á. Huhu, liêm sỉ rớt rơi đầy đất kìa Bảo Bình ơi, mày mau nhặt lên đi.

“ Xuân Lam đâu? Cậu không đưa bạn ấy về à?”

Thiên Ân nhíu mày nhìn tôi.

“ Không.”

Thế là tôi vui vẻ đến lạ, cố gắng thu dọn thật nhanh rồi vẫy hắn đi cùng tới quán ăn.

Cà Chua nheo mắt nhìn tôi đầy mờ ám, con bé bảo là hôm nay nó bận nên chưa xử lý tôi, tối mai tôi liệu hồn mà kể sạch ra cho nó nghe.

“ Nếu không thì đừng trách tao vô tình.”

Nó nói thế rồi dìu Củ Cải đi về. Cả đội giải tán ai về nhà đấy, tôi và Thiên Ân cũng định đi về rồi nhưng đột nhiên có người gọi tôi lại.

“ Bảo Bình.”

Là một anh lớp 12 trong đội bóng rổ trường. Hóa ra đội bóng khối 12 cũng đi ăn mừng ở gần đây.

“ Anh trông thấy ai giống giống em nên… gọi thử thì đúng là em thật.”

Tôi nhìn anh ta một cách mơ hồ. Ừmmm… anh ta là ai vậy?

“ Anh có thể nói chuyện riêng với em một chút được không?”

Thiên Ân biết ý cố tình tránh qua một bên cho chúng tôi nói chuyện.

“ Em xin lỗi nhưng em không nhớ ra anh.”

Anh ta gãi gãi đầu. “ A… Anh quên mất, anh là Lâm, lớp 12A8. Anh… anh rất thích những câu truyện của em viết, có thể gọi là fan của em luôn ấy. ”

Má ơi, sống 17 năm trên đời, 4 năm viết lách lần đầu tiên gặp được fan. Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ đã sinh con ra, cảm ơn ông trời đã cho con được một ngày hạnh phúc như thế này.

“ Em… có thể cho anh xin số điện thoại được không? ”

“ Dạ được ạ.”

Tôi trao đổi số điện thoại với anh ấy rồi vội vàng ra về. Tôi sợ thằng nhóc Thiên Ân đợi lâu quá bỏ về trước rồi. May là hắn vẫn còn tí lòng trắc ẩn, vẫn đứng đợi tôi ở xa xa kia.

“ Về thôi.”

Đèn đường rọi lên hai đứa thành một cái bóng lớn, một cái bóng nhỏ, càng xa ánh đèn hai cái bóng lồng vào nhau thành một. Hắn im lặng, tôi cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn dưới chân rồi tự vui một mình.

“ Lúc nãy là ai vậy?”

Tôi giật mình ngước lên, thấy hắn vẫn chăm chăm nhìn phía trước.

“ Lúc nãy á? Là một anh khối 12.”

“ Ừ, anh ta nói gì với cậu?”

“ À cũng không có gì đặc biệt đâu.”

Hắn hừ mũi một cái rồi chẳng nói gì thêm. Tôi khó hiểu nhìn nhìn nhưng đập vào mắt chỉ là cái sống mũi cao cao của bạn. Chả hiểu sao bạn phụng phịu với tôi, chả thèm chào mà cứ thế đi về còn đóng cửa “uỳnh” một phát.

Tôi nhún vai, lũ con trai đúng là khó hiểu thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.