Khi Ta 17

Chương 48: Chương 48




Tan học, tới lượt bàn tôi phải ở lại trực nhật. Nhưng mà chuông vừa kêu Củ Cải đã chặn đầu tôi.

“ Xin lỗi Khoai nhưng mà còn có 2 tuần nữa là tới ngày đấu rồi.”

Cậu ấy nhét cái chổi vào tay tôi rồi kéo Thiên Ân chạy mất hút, thế mà vẫn kịp hôn gió một cái thật to với Cà Chua một cái. Eo ôi khiếp, sến rụng rời cả chân tay ấy!

Tôi cố tình dằn mạnh cái chổi, nhìn mà tức á, bố mẹ không đẻ tao ra để xem bọn có người yêu chúng bây âu yếm à nha. Ngày trước thì gặp nhau là đấu võ mồm inh ỏi, giờ thì có dùng xà beng cũng không tách chúng bây ra được.

Cà Chua trợn mắt nhìn tôi, mang đầy ý nghĩa rằng: Khôn hồn thì làm mau lên, tao hết kiên nhẫn rồi nhe.

Nhìn cái kiểu này là có vẻ nó sẽ không buông tha tôi cho tới khi tôi chịu khai sạch. Và tất nhiên nếu cảm thấy tôi không có ý định khai thì nó sẵn sàng sử dụng bạo lực liền cho mà xem.

Dưới sức ép của con mắt trợn ngược như mắt cá chết cạn kia, thế là tôi kể tuốt tuồn tuột cho nó nghe. Tao xin thề là có gì kể nấy, nên bạn trẻ Cà Chua à, làm ơn cất cái kiểu trợn mắt của mày vào dùm tao đi.

Nó nghe tôi than thở xong, tay chống hông tay xoa cằm, nheo con mắt lại nhìn tôi. “ Thế tóm gọn lại là mày thích Thiên Ân, còn Thiên Ân thì thích nhỏ Xuân Lam chứ gì?”

Cà Chua vòng tay ôm lấy tôi vỗ về.

“ Khổ thân bé quá à, vừa mới biết yêu đã nếm luôn mùi thất tình. Nào, có muốn khóc thì khóc đi,….”

Nó lắc tôi muốn chóng cả mặt.

“ Nhưng mà chị đây thấy Thiên Ân đối xử với mày rất tốt cơ mà, tao thấy… có vẻ như thằng nhóc cũng thích mày mà.”

Thôi đi, đó chỉ là phép lịch sự tối thiểu của hắn thôi.

“ Không sao không sao, không thích thì thôi cóc cần, đi xem Củ Cải tập bóng rổ đi. Nha? Lẹ lên, chị đây sẽ mời mày ăn kem. Chả phải cái thời tiết lạnh lành như này ăn kem hơi bị tuyệt hay sao? ”

“ Tao muốn ăn kem tươi, loại có rưới nước chanh leo rồi có ô nhỏ xinh ấy.”

“ Được tuốt. Đi không trễ bây giờ.”

Tan học từ lâu thế mà sân bóng rổ vẫn rõ đông, tất nhiên là người chơi bóng thì ít mà người đến cổ vũ thì nhiều, trong đó chắc như bắp là hơn nửa các cô ở đây để ngắm trai đẹp.

Tôi và Cà Chua vừa tới thì đội Củ Cải ăn được một cú siêu đẹp, siêu ngầu. Khoảnh khắc bạn Thiên Ân nhảy lên úp rổ, các bạn các em các chị hét ầm hết cả lên.

“ Đẹp trai quá!!!”

“ Ngầu quá!!!!”

Các bạn các em các chị ơi, nhặt miếng liêm sỉ lên đi nào, rớt rơi hết trên đất rồi kìa.

Nghỉ giữa giờ, đội Củ Cải đang dẫn trước 3 điểm. Với trách nhiệm của quản lý đội bóng, Cà Chua xách nước ra chia cho các thành viên, tới lượt Củ Cải lại chìa ra đâu một cái bình giữ nhiệt rõ to. Bên trong đựng trà nóng ạ!

Cả bọn ồ lên, eo ôi thiên vị, đến tôi là bạn thân nhìn chai nước bé xíu trong tay còn tròn hết cả mắt.

Mà dưới sự cau có của con dân thì người trong cuộc bận ngọt ngào với nhau nào có để ý đâu.

Tôi đảo mắt, kem tươi tôi cũng không buồn ăn nữa luôn, đắng lòng như này ai nuốt được?

Dưới ánh nắng còn ít ỏi của chiều muộn, tự nhiên lại xuất hiện một cái bóng mảnh mai, mái tóc buộc cao lúc lắc theo từng nhịp chân. Người ta đưa ngón tay thon thon chọc Thiên Ân.

“ Cậu sắp về chưa?”

“ Chưa. Có chuyện gì sao?”

“ Không, tính rủ về chung ấy mà.”

“ Nhà chúng ta đâu có cùng đường?” Hắn khó hiểu hỏi lại bạn.

Xuân Lam càng bối rối, ngón tay càng xoắn mạnh vạt áo. “ Thật ra là tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“ Có quan trọng lắm không? Kẹt con nhóc này thì có nói được không?” Hắn chỉ vào tôi.

Tôi nghiêng đầu. Hở, liên quan gì tới mình chứ?

“ Con nhỏ này mù đường, tối trời là không mò được đường về. Tôi phải đưa cậu ta về.”

Ê này, tôi bị mù đường chứ đâu có bị ngốc đâu? Thằng nhãi này dám coi thường tôi à?

Xuân Lam thất vọng, vẫy tay tạm biệt rồi đi về trước. Tôi vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao hết thì hắn nhét balo vào tay tôi.

“ Cầm lấy, đừng bỏ về trước.”

Rồi tiện tay xoa xoa đầu tôi một cái, như xoa đầu con cún ấy. Tôi im lặng đếm số lần thằng nhãi này xoa đầu tôi như thú cưng, thề với lòng mình nhất định có ngày tôi vặt trụi cái nắm tóc trên đầu hắn để trả thù, miệng cố nhành ra một nụ cười tươi nhất có thể.

Thiên Ân, đồ tồi tệ. Cậu có biết ở đây có bao nhiêu đứa con gái thích cậu không? Tính sương sương là có cả ngàn con dao đang ghim lên tôi rồi đây này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.