Khi Ta Bên Nhau

Chương 2: Chương 2




Anh nè!

Mưa rồi kìa anh. Khi ta xa nhau rồi, anh có nhớ những lời anh từng nói?

...

“Chỗ anh mưa rồi nè!”

Tiếng anh vang lên qua điện thoại. Giọng anh trầm, và ấm. Đôi lúc giọng sẽ hồ hởi như trẻ con vậy, giống như khi này, khi anh khoe với em mưa rơi qua điện thoại. Em sẽ tưởng tượng đến hình ảnh anh tay cầm điện thoại nói cho em, chân lại loay hoay với quả bóng và những hạt mưa li ti đang rơi đều.

“Anh đừng có chơi bóng lúc trời mưa chứ. Bệnh cho coi nè!”

“Em lại biết anh chơi bóng rồi. Nhưng mà không sao, anh khỏe cực kì, mưa gió không nhằm nhò đâu”

“Anh hôm trước mới bị cảm”

“Hì...”

Anh lại cười. Em biết lúc đó anh đang tìm một lí do gì đó để chống chế. Lí do nào đó liên quan đến em chẳng hạn?

“Nếu bị bệnh thì anh lại được nghe em điện thoại hàng giờ để nhắc uống thuốc nghỉ ngơi. Anh thích vậy lắm!”

“Lại xạo!”

“Anh nói thật đó!”

Em lại biết là anh đang mỉm cười. Vì em cũng vậy mà, đôi lúc anh đáng yêu thật nhỉ?

“Tháng sau em từ dưới quê lên nhớ mua bánh cho anh đó”

“Anh là con nít hay sao mà đòi mua bánh?”

“Anh là con nít cho em thương thương thương”

“Có bệnh”

“Thôi anh đi đá bóng nha”

“Ừ kệ anh. Em đi ăn đây”

“Ăn nhiều mập như con heo”

“...”

“Nhưng mà heo nhiều thịt, anh thích”

Anh tắt máy. Em cho là anh ngượng, nhưng chắc là không phải đâu ha?

Chỗ anh đang mưa như thế nào? Còn nơi em nhờ anh mà ấm áp lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.