Anh nè!
Nhiều lúc em tự hỏi, thật ra con người anh đối với ai cũng vậy à?
Con nít như anh thì ai lại ghét được nhỉ? Chẳng lẽ ai cũng như em, gặp anh là thích, nghe anh nói thì yêu, còn ở bên anh nhiều lại chẳng thể nào dứt ra được?
...
-Sao tự nhiên anh giận vậy?
Số là vừa gặp mặt nhau, anh đã nhăn mặt, bĩu môi... tóm lại là những hành động con nít hay làm khi giận ấy. Em không quan tâm, anh càng làm ầm lên, giống như buộc em phải biết đến việc tại sao anh giận vậy?
-Sao em không tặng quà cho anh?
-Quà?
Hỏi ra mới biết, bạn của anh dạo này hay khoe được bạn gái tặng thứ này thứ nọ, rồi được bạn gái làm cơm cho ăn... Nói chung sau một hồi kể khổ, em hiểu ý anh là đang ghen tị nên giận lẫy vậy.
-Em à...
-Sao hả?
-Em giả bộ tặng anh cái gì đó đi...
-Haizz...
Em lấy từ trong túi ra một chiếc móc khóa nhỏ. Bằng len, và với màu xanh anh yêu thích. Rồi đưa sang.
-Này là?
-Móc khóa em tự làm. Tặng anh đó.
-...
-Không thích sao?
-Anh yêu em.
Nhìn anh có vẻ xúc động hơi lố nhỉ? Chừng như sắp khóc ấy?
-Móc khóa đôi với em. Anh màu xanh, em màu đỏ.
-Tại sao không phải là cùng màu?
-Em nghe nói màu xanh với màu đỏ luôn đi cùng với nhau. Là luôn ở bên nhau chăng?
-Anh love love love em.
Con nít có vẻ dễ thỏa mãn nhỉ? Mà thôi, em cũng love love love anh!
-