Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Chương 16: Chương 16




Từ “hôn” trong cụm từ hôn nhân đã phản ánh rõ nét và sâu sắc sự kết tinh trí tuệ của những đức tính siêng năng cần cù và lòng dũng cảm của mỗi một người dân lao động Trung Quốc trong thời kỳ cổ đại ngày xa xưa, kết hôn một ngày nhưng lại bận tối mắt tối mũi đến cả ngàn lần. Có biết bao nhiêu chuyện dù là vấn đề to tát hay chỉ một sự việc lặt vặt linh tinh thôi cũng đều phải được chuẩn bị kỹ lưỡng, sắm sửa chu đáo cẩn thận. Mặc dù đã phó thác cho công ty chuyên phụ trách trang bị tiệc cưới, thế nhưng mọi thứ vẫn còn ngổn ngang bề bộn chưa đâu vào đâu cả. Chỉ vừa mới ngồi xuống thôi, trong đầu đã lóe thêm bao nhiêu công việc đang chờ đợi được giải quyết.

Lễ kết hôn được đặt vào một tháng sau. Một ngày đẹp trời giữa tháng ba trong năm, khi ấy thời tiết cũng bắt đầu ấm áp dễ chịu hơn rất nhiều. Kiều Mẫn Hàng cũng có đủ thời gian để chuẩn bị cho một trạng thái tốt nhất, sung sức nhất khi xuất hiện giữa lễ kết hôn mà cô đóng vai nhân vật chính này.

Diệp Tri Ngã cảm thấy thật không thoải mái, một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Thế nhưng lúc này đây cô dường như đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong nhà họ Kiều này rồi. Kiều Mẫn Hàng ngày ngày bám theo không cho cô đành lòng thoát ra được. Kiều Thận Ngôn đương nhiên cũng phó thác mọi vấn đề trong chuỗi kế hoạch cưới của cô em gái cho Diệp Tri Ngã chuẩn bị. Lại còn đến cả người cha Kiều Giám An cũng ân cần tận tình hết mực khi dặn dò dì Cát nấu nướng những món ngon miệng để bồi bổ cho cô, ông vẫn bảo rằng cô gầy quá nên trông hơi yếu ớt xanh xao.

Sau khi ở khách sạn được hai ngày thì cô trả lại phòng, mọi đồ đạc được đem hết ra và chuẩn bị cho chuyển vào chung cư nơi Kiều Thận Ngôn đang sống. Diệp Tri Ngã từ chối phải ngót đến cả trăm lần nhưng đại thiếu gia họ Kiều dứt khoát không cho, anh còn lấy tờ hóa đơn thanh toán tiền giơ ra trước mặt cô và chỉ rằng: “Phòng VIP trong khách sạn Hoàng Gia, sau khi giảm giá khuyến mãi xong hết hai ngàn ba trăm tệ một đêm, em mà muốn ở nữa thì tự trả tiền phòng đấy nhé”.

Diệp Tri Ngã ghét nhất khuôn mặt độc đoán gia trưởng như thế này, cô nói với anh: “Không ở được khách sạn hai ngàn ba trăm tệ một đêm thì chẳng lẽ em không thể ở được nhà trọ hai trăm ba mươi tệ một đêm hay sao chứ? Mà bản thân em không phải là không có nhà để ở đâu, em sẽ về Hải Thành để ngủ đây”.

Kiều Thận Ngôn mỉm cười và chặn đường cô lại: “Đã biết em là người yêu của anh hết rồi, anh mà còn để cho em ngủ ở khách sạnh nữa, người khác nhìn vào chẳng phải sẽ cười vào mặt anh sao”.

“Em đã trở thành người yêu của anh từ lúc nào thế nhỉ?”

“Thế sao Tiểu Mẫn gọi em là chị dâu thì em lại đáp lại một cách đầy vui vẻ như thế chứ”.

Diệp Tri Ngã cứng lưỡi lại không biết đáp trả câu nói của anh như thế nào cả: “Em, em vẫn chưa là…”

“Vẫn chưa là gì cơ chứ?”

Diệp Tri Ngã đẩy mạnh tay anh: “Em, em, em… Em thật sự sẽ quay trở về Hải Thành đây, thật không dễ dàng gì mới tìm được công việc mới như thế này. Em không thể chưa đi làm ngày nào đã đòi viết giấy xin nghỉ phép được đâu”.

Kiều Thận Ngôn không cho cô bỏ tay mình ra: “Để hôn lễ của Tiểu Mẫn tiến hành xong xuôi rồi em hãy đi có được không em, chỉ có một tháng thôi mà, em hãy ở bên cạnh anh nhé, được không?”

“Nhưng mà em vẫn còn phải đi làm nữa mà anh…”

“Anh đã bàn bạc với ba và có cả Phí Văn Kiệt nữa rồi, kết hôn xong sẽ để cho Tiểu Mẫn và Phí Văn Kiệt đến Mỹ sống, sang bên đó tìm xem có trái tim nào thích hợp để tiến hành phẫu thuật cấy ghép tim cho Tiểu Mẫn được không”.

Diệp Tri Ngã nhăn trán lại, tiếp tục lắng nghe và gật đầu lia lịa, cô nói: “Đây là phương pháp điều trị duy nhất đấy anh ạ, bệnh tình của Tiểu Mẫn không thể kéo dài được lâu hơn nữa đâu”.

“Hồi trước mọi người luôn trong tâm trạng thấp thỏm lo lắng, sợ tiến hành những ca phẫu thuật như thế này thường không thể đạt đến 100% thành công được, sau khi làm phẫu thuật xong giả dụ xảy ra điềm gở nào thì một chút hy vọng cũng chẳng còn nữa. Thế nhưng bây giờ…”, Kiều Thận Ngôn cúi thấp đầu xuống đất, sát gần bên cạnh Diệp Tri Ngã, “Dù có phải trả giá như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cố gắng đến cùng, nhất định phải tổ chức cho Tiểu Mẫn một buổi tiệc tốt đẹp nhất, đẹp nhất có thể. Chỉ còn một tháng nữa là đến rồi mà, em hãy ở bên cạnh anh đi, Em Em…”

Diệp Tri Ngã nghiến hai hàm răng lại: “Lần nào cũng lại dùng có mỗi một độc chiêu này thôi sao, anh thừa biết là lòng từ bi của em bao la rộng lớn vô ngần đến như thế nào!”

Kiều Thận Ngôn phá lên cười lớn: “Không phải là lòng từ bi của em bao la rộng lớn vô ngần, mà phải nói là lương thiện”.

Diệp Tri Ngã giật mình, cô gắng sức đẩy anh ra ngoài, khoác chiếc túi xách lên vai và định bước ra khỏi khách sạn: “Em muốn được trợ cấp tiền lỡ việc, chẳng may đến lúc đó công việc không còn được làm nữa rồi, thì anh ngồi đợi mà trả tiền bồi thường cho em đấy nhé”.

Cũng may vì Kiều Thận Ngôn chưa nói năng đến mức độ cộc cằn thô lỗ vượt qua ngưỡng cho phép mà cô có thể chịu đựng được. Anh chủ động nhường lại phòng ngủ cho cô, còn bản thân thì ngủ trong phòng khách. Chung cư anh ở cũng thật là thoải mái và dễ chịu vô cùng. Chỉ là khi phải đối diện với ánh mắt và nụ cười đầy hàm ý của dì Cát, Diệp Tri Ngã mới cảm thấy thoáng chút ngượng ngùng và bẽn lẽn. Bà dì ngày đầu tiên đến dọn dẹp căn phòng của Kiều Thận Ngôn nhìn thấy cô và anh đi ra từ hai phòng khác nhau, vẻ mặt ngạc nhiên lạ lẫm của bà khi nhìn Diệp Tri Ngã khiến cho cô cảm thấy xấu hổ chỉ muốn tìm ngay một khe hở dưới đất để nhanh chóng chui xuống trốn tránh cho xong. Tiếp theo những ngày sau đó, dì Cát tranh thủ tận dụng mọi cơ hội tiếp xúc với cô, tranh thủ mọi nơi mọi lúc để truyền đạt tư tưởng “con dâu mới về nhà chồng” cho cô, giới thiệu và phê bình mọi tính khí không tốt không ai chịu đựng được của Kiều Thận Ngôn cho cô hiểu rõ hơn, sau đó bà còn không quên nhắc nhở cô đừng để ý và kỳ kèo những thói hư tật xấu của anh. Bà nói công việc trong gia đình cũng như trên tập đoàn của anh đã quá vất vả rồi, nên nhường nhịn được thì cô hãy cố gắng coi như giúp anh ấy một chút.

Tôn Gia Linh cũng gạt tất cả công việc trong công ty của mình sang một bên, chuyên tâm cần mẫn chuẩn bị mọi thứ giúp cho Kiều Mẫn Hàng có được một lễ cưới thật mãn nguyện. Thế nên trong trung tâm điều trị bệnh tim mạch này lúc nào cũng có ba người con gái ngồi cùng nhau, họ cùng xem tất cả các kiểu ảnh, các kiểu hình vẽ, các kiểu khung. Từ điểm tổ chức tiệc cho đến thiệp mời viết như thế nào. Bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng đều được các cô ngẫm nghĩ và chọn lựa vô cùng cẩn thận. Và bộ váy cưới cũng là vấn đề quan trọng trên cả mức quan trọng cần phải thảo luận đến. Tôn Gia Linh đã biến căn phòng chuyên dành cho bệnh nhân điều dưỡng trong bệnh viện này thành một văn phòng làm việc tạm thời của mọi người. Cô vác đến một đống công cụ chuyên ngành vẽ vẽ đo đạc dường như đã trằn trọc suy ngẫm từ bao ngày trước, và cuối cùng cô mang đến một chiếc va li làm bằng da nặng trịch nữa.

Khi mở khóa chiếc va li da đó, một mùi hương thoang thoảng bay ra, Kiều Mẫn Hàng hít lấy hít để thốt lên: “Chị đã mang đến loại nước hoa cao cấp gì thế ạ? Sao mà thơm thế cơ chứ”.

Tôn Gia Linh với khuôn mặt huyền bí vén màn vải mềm mại đắp ngoài lớp trên cùng trong chiếc va li ra, bên dưới đó vẫn còn được bọc một lớp bông mỏng nhẹ, bên dưới tiếp theo lại là mảnh vải mềm nữa. Kiều Mẫn Hàng và Diệp Tri Ngã đều chăm chú ngó đầu xuống chiếc va li và giương to mắt lên nhìn chằm chằm theo hành động của Tôn Gia Linh, tính tò mò của hai người đã bị cuốn hút đến mức cao độ: “Cái gì thế, cái gì thế chứ, váy cưới gì mà đã làm xong nhanh đến như vậy rồi à? Chị mau mở cho em xem với, em hồi hộp muốn chết luôn rồi đây này”.

Tôn Gia Linh nhè nhẹ cẩn thận nhấc vai áo từ trong va li lên, trước mặt mọi người lúc này là một bộ váy cưới màu sữa, trên váy có đính vô số hạt pha lê đẹp tuyệt trần, mỗi tầng váy uốn cong bồng bềnh trông như những áng mây trắng muốt bay lượn, không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả hết sự thanh nhã sang trọng và đẹp đến mê hồn của bộ váy ấy. Kiều Mẫn Hàng vui mừng không sao kể xiết, cô thốt lên ngỡ ngàng: “Chị Gia Linh, chị rõ ràng là… Rõ ràng là…”

Diệp Tri Ngã cũng lắc đầu tấm tắc khen: “Đúng là đẹp quá, đẹp vô cùng!”. Tôn Gia Linh vui sướng cười tít cả mắt lại nói: “Đây là hàng hiệu hãng Mainbocher, được làm vào năm 1949, là bí quyết gia truyền được lưu giữ lại của bà nội em đó”.

“Á?”, Kiều Mẫn Hàng càng tỏ ra không tin vào tai mình nữa, “Trong dòng họ gia đình chị lại còn có cả bảo bối tuyệt vời như thế này nữa sao? Em chẳng cần chị phải nghĩ cách này cách kia để thiết kế váy cưới cho em nữa đâu chị ạ, chị chỉ cần làm cho em một chiếc y hệt như thế này là em mãn nguyện lắm rồi chị à!”

Tôn Gia Linh ướm chiếc váy cưới lên người Kiều Mẫn Hàng và ngắm ngía không chớp mắt: “Đồ ngốc nghếch, chị mang đến là để dành tặng cho riêng em mà! Nếu không thế thì chị mang đến đây nặng nề như thế này để làm gì cơ chứ!”

Kiều Mẫn Hàng nhảy cẫng lên, chân tay múa loạn xạ vì sung sướng tột độ: “Làm sao như thế được cơ chứ, bộ đồ đắt tiền như thế này làm sao em dám nhận của chị cơ chứ, hi hi hi! Nhưng mà nếu chị cứ ép em phải nhận lấy bằng được mới chịu, thì thôi em đành lòng nhận tạm vậy.”

Tôn Gia Linh gõ vào vầng trán của Kiều Mẫn Hàng: “Bà nội chị đã sống thọ chín mươi tuổi, sống cuộc sống hạnh phúc yêu thương với ông nội của chị đã hơn sáu mươi năm rồi. Bộ váy này được làm bằng những hạnh phúc và tràn ngập may mắn đấy em ạ. Em có biết là để giữ gìn tốt bộ váy này thật tình không dễ dàng chút nào đâu nhé! Chị béo quá không thể mặc nổi nó nữa rồi, nhưng nếu mà đem đi sửa lại thì sẽ tiếc không đành lòng được. Nhìn em gầy gò chỉ độc xương bọc vào da như thế này vừa vặn hợp với em đấy, chị đành phải tặng lại cho em thôi”.

Kiều Mẫn Hàng gật đầu lia lịa đồng ý: “Vâng vâng vâng, được ạ, được ạ, được ạ!”

Diệp Tri Ngã nhấc bộ váy cho đến tận bây giờ vẫn còn mềm mại như nhung trên tay, mỉm cười và cất lời chiêm ngưỡng: “Hơn bảy mươi năm rồi, phải được coi là đồ cổ mới chính xác”.

“Đúng thế đấy ạ! Khi mang ra giặt em đã lo lắng mất ngủ cả đêm qua luôn đấy. Đến đây mau đi Tiểu Mẫn, em thử mặc vào người cho chị nhìn xem nào. Chị đã đo đạc đầy đủ các số đo rồi, chắc là sẽ không có vấn đề gì cả đâu”

Sợ làm cho chiếc váy bị bẩn, Kiều Mẫn Hàng liền lấy ga trải giường đặt dưới nền nhà, hân hoan vui sướng để hai người bạn tốt giúp cô mặc lên người. Kiều Mẫn Hàng không ngờ rằng số đo lại hoàn toàn vừa khít với mình như thế, kể cả có đem đi đặt may thì cũng chưa chắc đã vừa vặn được đến vậy. Tôn Gia Linh thích thú nhấn nhẹ vào ngực bộ váy đang mặc trên người của Kiều Mẫn Hàng và nói: “Chị còn nói là không cần sửa đâu, nhưng mà trông thế này thì xem ra vẫn phải thêm một lớp đệm mút vào trong ngực chiếc váy này thôi. Cái của em mà lại như thế này hả, đây là cốc gì cơ chứ? Chắc là phải dùng đến cốc trà chuyên dùng để luyện võ công mới nâng to lên được thôi, đúng là một cái cốc trong đống cốc chén này!”

Đã từng có người nói rằng, một hình phạt trừng trị cao nhất đối với một người con gái là vứt cô ta vào trong một gian phòng đầy ngập những bộ váy áo xinh đẹp đến quyến rũ mê hoặc, nhưng lại giấu hết tất cả gương soi trong phòng đó. Kiều Mẫn Hàng không còn thời gian đâu để chống cự lại lời trêu đùa của Tôn Gia Linh nữa, một mình cô sốt sắn nhấc vạt váy lên và quay một vòng tròn: “Nhanh nhanh nhanh, lấy di động ra chụp ngay cho em một tấm để cho em được ngắm với nào chị”

Diệp Tri Ngã mỉm cười và lấy tay chụp lia lịa cho Kiều Mẫn Hàng vài bức hình, cô ngắm nghía bức ảnh của mình xong, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng, một thứ cảm giác tràn ngập tâm hồn cô khiến cho cô như đang quay cuồng mờ ảo, đã mặc bộ váy này vào người rồi làm sao đành lòng cởi ra được nữa chứ.

Tôn Gia Linh không có chút hối hận nào khi mang bộ váy đó đến cho Kiều Mẫn Hàng cả, cô nói: “Bà chị khi còn nhỏ, hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn, ba mẹ chị lại sống ở nông thôn nữa, mùa hè nông thôn thì muỗi nhiều đến vô kể, bị muỗi cắn vào người cho đau quá nên bà nội chị đành phải lấy chiếc khăn tơ lụa choàng đầu cô dâu ra cắt làm một chiếc màn nhỏ để chống muỗi. Bà nội ngày trước còn nói với chị rằng, khăn trùm đầu ngày xưa của bà dài lắm cơ, ngót đến hai ba mét gì đấy. Mấy ngày hôm nay chị chạy bôn ba khắp nơi để lùng sục cho bằng được đấy, thật không dễ dàng gì mới tìm ra được một chiếc khăn trùm đầu giống với màu của chiếc váy này đâu”.

Kiều Mẫn Hàng càng tỏ ra tiếc nuối hơn. Thế nhưng khi cô mặc chiếc váy này vào người, tâm trạng phấn khích còn chưa kịp nguôi xuống chút nào cả, cô mải mê ngắm nghía những bức hình chụp mình trong di động của Diệp Tri Ngã, vừa nhấn từng bức hình vừa mím miệng cười vô cùng tươi tắn. Rồi cô đưa lại di động cho Diệp Tri Ngã và nói: “Em vừa gửi những tấm hình đó cho anh Văn Kiệt rồi chị, cho anh ấy cùng ngắm nhìn”.

Diệp Tri Ngã cười khẽ và đưa tay với lấy chiếc di động lại, cầm gọn di động trong lòng bàn tay mình và nói tiếp với Kiều Mẫn Hàng: “Anh ấy mà xem sẽ khen em không ngớt cho xem. Chị chưa bao giờ được nhìn thấy bộ váy cưới đẹp lộng lẫy đến như vậy đâu em à”.

Thời gian tiếp theo, ba người con gái lại tiếp tục bàn bạc về bộ váy đón khách trong lễ cưới. Nếu căn cứ vào dự định tổ chức trong ngày cưới, lễ kết hôn sẽ được diễn ra trong một câu lac bộ gofl nằm ở ngoại thành phía Đông thành phố. Phòng tiếp khách trong câu lạc bộ gofl này có sân khấu được thiết kế theo phong cách lộ thiên, diện tích rất rộng rãi thoáng mát và phong cảnh cũng vô cùng đẹp đẽ. Tháng ba mà tổ chức tiệc cưới theo phong cách bán lộ thiên như thế này cũng không cần thiết phải lo lắng gì về thời tiết lạnh hay không lạnh cả. Cạnh câu lạc bộ này còn có một hồ nước, buổi tối có thể tổ chức bắn pháo hoa ngay tại đây thì không còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa.

Bận rộn cả một ngày liền, sắp đến giờ tan ca rồi, Diệp Tri Ngã và Tôn Gia Linh mới rời khỏi bệnh viện. Cô quay trở về căn phòng của Kiều Thận Ngôn, anh vẫn chưa về nhà, bữa cơm tối dì Cát đã nấu và sắp xếp ngay ngắn trên bàn và ngay bên cạnh lò vi sóng, chỉ cần hâm nóng lên một chút là có thể ăn ngay được rồi. Diệp Tri Ngã thay một bộ đồ rộng rãi thoải mái hơn, bật ti vi lên vừa xem vừa chờ đợi anh về.

Chuyên mục chiếc cối xay gió lớn phát trên kênh CCTV thật là đáng yêu hết chỗ nói, Diệp Tri Ngã đứng bật dậy vừa xem chương trình này vừa nhún nhảy hát vang theo nhịp điệu của những nhân vật thần tiên như trái cây đo đỏ, bóng bọt xanh xanh: “Xe ô tô ơi là xe ô tô, hãy mau mau chạy đi nhanh. Chú cún con đang gọi phục vụ trên đường, đi ngoại thành là đi ngoại thành, chúng ta hãy xuất phát thôi nào”.

Đồng hồ đã điểm bảy giờ tối, Kiều Thận Ngôn gọi điện báo rằng anh đã rời khỏi tập đoàn rồi, nhưng phải đến bệnh viện thăm cô em gái cưng trước đã, một lúc nữa anh mới về nhà với cô được. Cô đồng ý làm theo lời anh là tắt ngay ti vi và đi tắm rửa sạch sẽ. Kiều Thận Ngôn và ba cùng đi một xe đến trung tâm điều trị bệnh tim mạch của bệnh viện Nhân dân, lúc này Kiều Mẫn Hàng vừa được tiêm thuốc xong, đã ngủ say sưa rồi. Hai cha con lặng lẽ ngồi bên cạnh giường ngủ của cô và ngắm nhìn một hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh.

Về đến khu chung cư mở cửa bước vào, nhìn thấy chiếc túi xách và chùm chìa khóa của Diệp Tri Ngã đang đặt trước cánh cửa ra vào, Kiều Thận Ngôn không kiềm chế được lòng nở một nụ cười rất tươi vui, rồi anh hít lấy hít để mùi thơm của các món ăn đang tỏa ra, khiến cho dạ dày của anh sôi sùng sục lên phản ứng ngay lập tức. Khi anh vừa ngồi lên ghế sofa thì nghe thấy âm thanh từ chiếc điện thoại của Diệp Tri Ngã đặt trên kệ đựng cốc chén gọi vang lên. Kiều Thận Ngôn cao giọng gọi cô một tiếng rồi vô tình nhìn vào màn hình được bật sáng lên trong di động của cô, rồi bất ngờ nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến, một số điện thoại quen thuộc vô cùng. Đây là… Đây rõ ràng là số điện thoại của Phí Văn Kiệt mà!

Anh không một chút tần ngần hay do dự gì cả, nhấn ngay di động lên và nhấn vào nút nghe. Giọng Phí Văn Kiệt từ đầu điện thoại bên kia vang lên một cách tự nhiên, giọng nói như đang gọi cho một người anh em đồng nghiệp thì đúng hơn: “Tiểu Từ đấy hả? Bức ảnh này là anh truyền cho tôi đấy phải không?”

Kiều Thận Ngôn nhau màu nhăn trán lên hỏi vặn lại: “Là tôi, Kiều Thận Ngôn”.

“Tổng giám đốc Kiều sao?”, Phí Văn Kiệt rõ ràng là đang trong trạng thái vô cùng bần thần, “Anh đã đổi số di động rồi sao?”

“Không phải, di động này là của Diệp Tri Ngã”.

Phí Văn Kiệt im lặng đến vài giây sau mới tiếp tục cất lời lên nói tiếp với Kiều Thận Ngôn: “Thì ra là vậy à… Di động của tôi lúc nãy có nhận được một bức hình, nhưng tôi chưa lập chế độ xem hình trong điện thoại được, tôi lại cứ tưởng là tập đoàn gửi đến bức hình khống chế màn hình chứ”.

Kiều Thận Ngôn mím chặt môi, vầng trán của anh nhăn lại thành nhiều nếp gấp, cố gắng nói với giọng có thể giữ được trạng thái bình tĩnh nhất: “Em Em đang đi tắm, đợi tắm xong tôi sẽ bảo cô ấy gọi điện lại cho anh vậy”.

Phí Văn Kiệt mỉm cười, nụ cười có thể nghe ra vô cùng giả tạo và gượng gạo, anh nói: “Vâng”

“Thế nhé, tắt máy luôn đây”.

Anh gập di động lại, lúc nãy căn phòng vẫn còn tràn ngập hương vị thơm lừng của các món ăn tỏa lên ngào ngạt, nhưng sau khi anh nghe điện thoại xong thì chẳng còn bất cứ một thứ cảm giác hay một thứ hương vị gì nữa cả. Kiều Thận Ngôn rút một điếu thuốc ra hút, bàn tay phải châm lửa đến lần thứ hai, lần thứ ba gì đó mới châm được vào thuốc lá. Anh vừa hút thuốc vừa bước đến phía ban công bên ngoài, ngắm nhìn khung cảnh thành phố Nam Kinh vào buổi tối huyền ảo.

Diệp Tri Ngã bước từ trong phòng tắm đi ra và đang dùng khăn lau mái tóc vừa được gội sạch sẽ xong: “Có phải có điện thoại gọi đến cho em đúng không anh? Ai gọi đến cho em vậy?”

Kiều Thận Ngôn không quay đầu lại, hút điếu thuốc trong miệng rồi thở ra một hơi thật dài: “Là Phí Văn Kiệt”.

Kiều Thận Ngôn không cần nhìn thì cũng có thể đoán được trạng thái và động tác của Diệp Tri Ngã lúc này như thế nào, chắc chắn là sẽ bần thần hết người ra. Anh nhắm hờ mắt lại, nghe thấy tiếng cô cất lên hỏi lại đầy trấn tĩnh như không có bất cứ thứ cảm giác gì cả: “Vậy sao anh, anh ấy có nói là có chuyện gì không hả anh?”

“Nói là có một bức hình gửi vào trong di động”.

Diệp Tri Ngã lặng lẽ thở dài, tại sao lại biến thành tình cảnh khó xử như thế này cơ chứ. Cô bần thần ngẫm nghĩ một chút, và cũng bước đến ban công mà Kiều Thận Ngôn đang đứng ở đó.

“Anh Kiều Thận Ngôn”.

Kiều Thận Ngôn chỉ ừ lên một tiếng khe khẽ: “Gì vậy?”

Diệp Tri Ngã để xõa mái tóc vẫn còn ướt xuống vai, áp người vào lan can ngay bên cạnh chỗ anh đang đứng, cô hít một hơi thật sâu thưởng thức bầu không khí của buổi tối: “Khi anh đi tìm chú luật sư họ Hoàng, chú ấy có nói cho anh biết về mối quan hệ giữa em và anh Phí Văn Kiệt hồi đó không vậy?”

Kiều Thận Ngôn nhìn vào trong mắt cô và trả lời: “Đại khái có nói qua vài câu thôi”.

“Có phải chú ấy đã nói với anh rằng, ba của Phí Văn Kiệt đã tham ô và bị phát hiện ra, sau đó thì lại làm liên lụy đến cho cả ba em nữa, họ là những chú kiến đã bò trên dây rồi, là đồng bọn, tòng phạm cùng tham ô như thế phải không vậy”.

“Gần như thế đấy”.

“Kỳ thực thì không phải vậy đâu anh ạ…”, Diệp Tri Ngã mỉm cười lắc đầu nói tiếp với anh, “Nếu chỉ đơn giản như thế không thôi thì Phí Văn Kiệt chẳng cần thiết phải hận thù em đến tận bây giờ làm gì”.

“Diệp Tri Ngã, em…”

“Chuyện này em chưa từng kể cho bất cứ ai nghe cả. Em không dám nói ra. Nếu như em nói ra rồi, người nào biết thì họ nhất định sẽ coi thường em, nhất định sẽ khinh rẻ em mà thôi. Anh Kiều Thận Ngôn, anh có muốn biết chuyện này không? Nếu anh thật sự muốn biết thì em sẽ kể hết cho anh nghe”.

Kiều Thận Ngôn nhìn chăm chăm vào ánh mắt của cô, vứt điếu thuốc đang còn hút dang dở xuống nền nhà, dang rộng vòng tay ra và ôm chặt từ đằng sau Diệp Tri Ngã vào lòng mình. Anh ôm cô giống hệt cái ngày anh đã làm như vậy ở Moscow, dùng cánh tay và bờ ngực cùa mình ghì chặt cô vào trong lòng: “Anh không muốn nghe”.

Diệp Tri Ngã ôm lấy cánh tay của anh, cô quay người lại áp cơ thể vào lòng anh và nói: “Em không biết có phải là em đang thích anh nữa không, nhưng mà em không muốn lừa dối anh, em không tốt đẹp như anh đã nghĩ đâu, thật đấy”.

“Đã nói là không muốn nghe rồi cơ mà! Ngày xưa em như thế nào anh chẳng muốn thèm quan tâm làm gì!”

Diệp Tri Ngã nhắm nghiền mắt lại và lắc đầu: “Anh Kiều Thận Ngôn, hãy coi như anh cho em một cơ hội đi, em sẽ kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện, nếu như anh vẫn còn tiếp tục thích em nữa… Em sẽ ở bên cạnh anh và không đi đâu nữa…”

“Gia đình của em và gia đình của anh Phí Văn Kiệt đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi. Nhà em hồi còn kinh thế rất thiếu thốn. Học phí của ba em từ bé đến lớn thì phải có đến hơn một nửa là do ba của anh Phí Văn Kiệt trợ giúp cho. Ba em và chú Phí đã là đồng môn với nhau từ hồi còn học tiểu học, rồi lên trung học, rồi lại cùng nhau vào đại học, và họ cũng là những người bạn tốt nhất của nhau”.

“Ba em sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân công đến một miền đất rất hoang sơ hẻo lánh của Hải Thành làm nghề bảo trì công trình đường bộ ở nơi đó. Còn chú Phí thì được phân công đến một cơ quan phụ trách về giao thông vận tải được coi là tương đối tốt so với thời kỳ lúc bấy giờ. Thế nhưng chú ấy làm chẳng bao lâu thì xin từ chức để tự mình lập ra một tập đoàn riêng, tập đoàn bắt đầu từ những hạng mục công trình giao thông cơ sở sơ sài thất, nhỏ nhất mà làm dần lên cao hơn, nào là đèn đường, biển đường v. v… đều có hết cả, rồi sau đó dần phát triển lên thành những công trình liên quan đến kỹ thuật đường cao tốc và còn nhiều thứ hơn thế nữa. Vào thời điểm đó, chú Phí được tôn vinh là người Ninh Hải đầu tiên bắt đầu sự nghiệp riêng của mình trong số tất cả những người công tác tại cơ quan phụ trách về giao thông vận tải đó. Tập đoàn làm việc rất có tiến triển, chỉ trong vài năm đã phát tài lớn. Rồi chú ấy lại nghĩ cách thông qua các mối quan hệ giúp ba em để có thể điều được từ nghề bảo trì công trình đường bộ chuyển sang sống trong thành phố này, rồi tiến vào cơ quan của sở giao thông vận tải.

Có sự giúp đỡ của chú Phí và ba của chú ấy nữa, con đường tiến triển của ba em tại sở giao thông này rất thuận lợi. Mà ba em thực sự cũng là một người rất có năng lực và bản lĩnh. Tập đoàn của chú Phí càng kinh doanh càng thu được lợi nhuận nhiều, và khi ấy chức vụ của ba em cũng rất cao. Quan hệ của hai gia đình rất tốt, giống như người trong một nhà vậy, cuộc sống của hai gia đình thì ngày một sung túc và hạnh phúc hơn”.

“Khi em vừa được sinh ra thì giống như là có đến hai người cha, hai người mẹ yêu thương chăm sóc lo lắng cho từng ly từng tí vậy. Ba mẹ công việc đều bận rộn vô cùng. Cuộc sống của em luôn diễn ra trong cảnh ở nhà một mình đến vài ngày là chuyện rất bình thường, rồi lại tiếp tục chuyển đến sống trong nhà họ Phí vài ngày nữa. Sau khi mẹ em mất thì thời gian em sống trong gia đình chú Phí ngày một nhiều hơn. Đối với em mà nói hai ngôi nhà ấy đều là nhà của em, đem lại cho em thứ cảm giác vô cùng gần gũi thân quen. Từ nhỏ em đã coi anh Phí Văn Kiệt như là anh ruột của em vậy. Đến khi lớn được mười mấy tuổi cũng là cái tuổi biết thương thầm nhớ trộm, và khi ấy em đã thích anh ấy luôn. Và anh ấy cũng thích em nữa. Hai bên gia đình khi biết em và anh ấy yêu sớm như vậy không những không hề phản đối mà ngược lại còn vô cùng đồng tình và vui vẻ. Khi em mười sáu mười bảy tuổi lúc nào cũng mong mình sẽ mau chóng lớn thật nhanh, để có thể lấy ngay được anh Phí Văn Kiệt”.

“Vào năm em thi đỗ đại học, đầu tiên là có người đăng tin chú Phí trước, nói rằng có rất nhiều hạng mục công trình trong quá trình làm ăn kinh doanh tại tập đoàn của chú vốn dĩ thành công là đều do đi đút lót chạy chọt cho các quan chức trong thành phố. Ba em lúc đó đang giữ chức vụ phó thị trưởng thành phố, mà lại phụ trách về mảng giao thông vận tải nữa chứ. Khi mới có người đăng tin ấy, chú Phí dường như không coi trọng lắm về vấn đề này đâu, kỳ thực điều hành một tập đoàn quy mô lớn như vậy đâu phải lúc nào cũng đường đường chính chính mà làm ăn được chứ, mà cũng đâu phải lúc nào cũng đi theo dõi quan sát được cho bằng hết các thông tin rò rỉ từ bên ngoài như thế được. Nhưng từ trước cho tới thời điểm đó, chú Phí luôn biết cách khống chế tình hình, năng lực kiểm soát của chú rất tốt, cũng chẳng bao giờ để sót lại bất cứ một manh mối nào ra ngoài cả. Hơn nữa lãi có thêm sự trợ giúp lấp kín mọi khe hở của ba em vào nữa, cho nên cùng lắm có kiểm tra gì thì cũng chỉ gọi là làm cho có lệ, cho có thủ tục trong một thời gian nào đó mà thôi rồi cũng mau chóng kết thúc”.

“Thế nhưng vụ này càng kiểm tra lại càng đi sâu cào ngóc ngách nhiều. Trước tiên là kiểm tra sổ sách của một năm, rồi sau đó tiếp tục là sổ sách của ba năm, tiếp luôn năm năm. Rồi đến mức độ phong tỏa toàn bộ hồ sơ sổ sách giấy tờ từ ngày tập đoàn được thành lập cho đến tận thời điểm đó để tiến hành điều tra triệt để. Tội danh thì dần chuyển từ tội hối lộ sang âm mưu cấu kết tham ô tài sản nhà nước. Trước thời gian tòa án chính thức định tội thì chỉ có luật sư mới có quyền gặp mặt được chú Phí mà thôi. Mọi người trong gia đình đều lo lắng bất an như kiến bò trên chảo lửa vậy. Ba em luôn cố gắng hết sức để tìm mọi cách giúp cho chú Phí được giải thoát. Nhưng mà cũng không thể làm một cách quá lộ liễu được. Đối với quan chức nhà nước mà nói, nếu liên quan đến phạm nhân đang bị quy vào tội tham ô tài sản nhà nước thì sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều đến công danh và tiền đồ của mình”.

“Hai bên gia đình đều sống trong trạng thái bất an, lo lắng đến tột cùng. Em học đại học ở Hải Thành cũng luôn trong tình trạng bất ổn. Anh Phí Văn Kiệt lúc đó đang là sinh viên năm thứ tư học tại Bắc Kinh. Mẹ anh ấy và ba của em đã thống nhất với nhau là không nói cho anh ấy biết chuyện này, cho đến lúc ba anh ấy bị giam giữ rồi nhưng vẫn cố gắng không nói bất cứ một lời nào. Bản án đã điều tra như thế nào em cũng không nắm rõ quá trình lắm. Em chỉ biết rằng sau đó không lâu thì chú Phí chính thức bị bắt giam vào tù”.

“Lúc ấy anh Phí Văn Kiệt đã nhận được giấy mời thông báo đến nhập học chương trình dành cho nghiên cứu sinh thạc sỹ ở một trường đại học của Mỹ rồi. Anh ấy gọi điện thoại về nhà để chia vui với mọi người, khi nói chuyện điện thoại với mẹ, anh ấy nghe ra điều gì đó bất thường từ giọng nói của mẹ. Sau khi gặng hỏi một hồi mới vỡ lẽ tình hình lúc đó của chú Phí. Ngay trong đêm đó anh ấy đã vội vàng bắt xe trở về Hải Thành, rồi chạy khắp nơi tìm mọi mối quan hệ để cầu cứu, thế nhưng tìm mãi chạy mãi cũng chẳng có bất cứ một người nào tình nguyện ra tay giúp đỡ nhà anh ấy được cả. Mẹ anh ấy sức khỏe vốn đã không được tốt rồi, sau chuyện này đã đổ bệnh luôn, bệnh nặng đến độ phải điều trị trực tiếp ngay trong bệnh viện không về nhà được. ”

“Mẹ anh Phí Văn Kiệt vừa đổ bệnh thì em cũng xin nghỉ để về Hải Thành một chuyến. Anh Phí Văn Kiệt lúc ấy vẫn không nản chí, vẫn gắng sức đi khắp nơi tìm mọi người để cầu cứu, còn em thì ở trong bệnh viện chăm sóc cho mẹ anh ấy. Rồi một hôm, mẹ anh Văn Kiệt vốn vẫn nằm hôn mê bất tỉnh bao ngày qua bỗng nhiên chợt tỉnh giấc, cô nói với em rằng cô chợt nhớ ra một việc, là một ngày trước khi chú Phí bị tòa án phán quyết và áp giải vào trại giam, chú ấy đã từng nói với cô về vấn đề liên quan đến hòm bảo quản ngân hàng đã đặt một số đồ gì đó ở bên trong. Gia đình nhà chú Phí thuộc tầng lớp rất có tiền, trong hòm bảo quản ngân hàng có để vô số trang sức đắt tiền và các loại ngân phiếu. Khi ấy, mẹ anh Văn Kiệt không để ý gì cho lắm, để đến khi chú ấy đã bị bắt giam rồi mới sực nhớ lại những điều chú đã nói với cô như vậy, khiến tâm trạng cô bỗng nhiên kỳ quái khác thường, còn nói cụ thể rõ ràng đó là những hòm bảo quản nào trong những ngân hàng nào nữa”.

“Chú Phí làm thủ tục đăng ký hòm bảo quản trong ngân hàng đều dùng tên hai vợ chồng cô chú hết. Khi anh Phí Văn Kiệt đến thành phố Nam Kinh tìm người để bắc mối quan hệ, muốn nhờ chú Phí rút các hòm bảo quản trong những ngân hàng đó ra để chờ ngày thẩm duyệt phán quyết. Khi ấy mẹ anh Văn Kiệt vô cùng lo lắng, cô vội vội vàng vàng viết một lá thư ủy quyền cho em, bảo em đi lấy số chứng minh thư của hai cô cháu đến ngân hàng rút hòm bảo quản ra, để xem chú Phí rốt cuộc đã đặt những thứ gì bên trong đó. Em đã cầm theo những giấy tờ hồ sơ theo lời cô chỉ dẫn đến thằng ngân hàng, sau khi mở những hòm bảo hiểm này, thì nhìn thấy bên trong ngoài một số vàng bạc đá quý ra thì còn có một túi đựng hồ sơ bí mật nữa”.

“Em đã cầm túi đựng hồ sơ đó quay trở lại bệnh viện, để cùng mẹ anh Văn Kiệt xem cụ thể như thế nào. Những giấy tờ nguyên gốc và cả giấy tờ phô tô bên trong túi đựng hồ sơ đó bao gồm các loại hợp đồng ký kết, bàn đối chiếu sổ sách ngân hàng, cổ phiếu, giấy thanh toán của khách hàng, v. v… ngoài ra còn có thêm một số giấy tờ khác của tài chính công quỹ nữa. Em và cô xem nhưng đều chẳng hiểu gì cả. Nhưng em nghĩ chú Phí đã cất giữ những loại giấy tờ này trong hòm bảo quản ngân hàng thì chắc chắn là sẽ vô cùng quan trọng. Khi ấy em chỉ gọi điện cho anh Phí Văn Kiệt thông báo chuyện đã diễn ra như thế, như thế. Anh ấy bảo em giúp anh ấy cất giấu những tài liệu đó cho cẩn thận, đợi anh ấy quay trở về rồi tính tiếp. Để cho sự việc được an toàn đảm bảo hơn, mẹ anh Văn Kiệt cũng đã gọi điện thoại thông báo cho ba em biết. Ba em hình như đã rất bất ngờ và ngạc nhiên. Ba bảo em mang hồ sơ đó đến cho ba kiểm tra xem thế nào, thế là em đã mang những giấy tờ đó đến văn phòng nơi ba em làm việc”.

“Ba em sau khi đã xem cẩn thận những giấy tờ và cả những bản phô tô trong đó nữa, sắc mặt của ba không hề biểu lộ ra rõ ràng là ông đang phẫn nộ hay là vui mừng gì cả. Ông đã hỏi đi hỏi lại em không biết bao nhiêu lần rằng còn có thêm hồ sơ nào nữa hay không, có phải là chỉ có những thứ này thôi không. Lúc đó em cảm thấy không được bình thường cho lắm, thế nhưng em cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cả, em nói là vẫn còn nhưng mẹ anh Văn Kiệt đã cất giữ hết rồi. Em hỏi ba là những loại giấy tờ này có giúp ích được gì cho vụ kiện của ba anh Văn Kiệt hay không, ông chỉ mỉm cười nhẹ, rồi dặn em quay lại lấy tất cả toàn bộ các giấy tờ đó mang đến cho ông. Nếu có đầy đủ rồi thì chú Phí có thể sẽ có thêm một chút hy vọng gì đó. Thế là em vui mừng vô cùng, chạy đi thật nhanh về bệnh viện và nói với mẹ anh Văn Kiệt. Cô ấy nghe xong cũng cảm thấy vô cùng phấn khích, bảo em đưa hết tất cả số liệu còn lại mang đi cho ba em luôn”.

Diệp Tri Ngã nói đến đây thì đột nhiên đứng sững lại, không nói thêm gì được nữa. Cô mím chặt môi lại một lúc rất lâu, cố gắng lấy lại tâm trạng cho thật bình tĩnh. Kiều Thận Ngôn ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng nói một cách rất thản nhiên: “Anh hiểu rồi. Những tài liệu trong tập hồ sơ đó kỳ thực là không hề có lợi gì cho ba em cả, có đúng là như vậy không em?”

Diệp Tri Ngã gật đầu, hít thật mạnh mũi và nói tiếp: “Sau khi đưa hết những giấy tờ tài liệu cho ba thì em rời khỏi văn phòng nơi ba làm việc, nhưng mà lại cảm thấy điều gì đó không được bình thường cho lắm. Nhưng đó chỉ là cảm giác mà thôi, em không thể nói rõ ràng chỗ nào bất thường được cả. Đi được vài bước rồi em lại quyết định quay trở vào văn phòng của ba, mở cửa ra thì nhìn thấy ba em đang đốt hết sạch những thứ đang cầm trong tay này”.

“Em đã giật mạnh số tài liệu còn thừa lại trên tay ba và chạy thật nhanh ra ngoài, các cô chú trong văn phòng đều biết em là con gái của phó thị trưởng nên lúc đó không ai ngăn cản em cả. Em lúc đó như người đã mất trí vậy, ôm khư khư đống tài liệu đó như đang ôm quả lựu đạn nguy hiểm trên tay, không thể hiểu được ba em đang làm gì với những thứ này nữa. Sau đó em tìm một nơi khuất vắng không có người qua lại để trốn cho thật kỹ, vừa gọi điện cho anh Văn Kiệt vừa khóc lóc kể lại chuyện đã xảy ra. Anh ấy sững sờ, bảo em cứ đợi ở đấy, anh ấy sẽ quay trở về bên em ngay lập tức”.

“Ba em không tìm thấy em đâu cả, đã gọi liên tục vào di động của em. Em lúc đầu không chịu nghe nhưng sau đó không thể kiên nhẫn thêm giây phút nào được nữa, em rất muốn hỏi ba cho ra lẽ, nên đã chịu nghe điện thoại của ông. Trong điện thoại, ba đã kể hết cho em mọi sự thật, nếu như những tập tài liệu đó thực sự được lan truyền ra ngoài thì chính ba sẽ không còn con đường sống nào nữa. Nếu như em không muốn mất đi một người cha thì hãy đem số tài liệu em đã cướp đi mang về cho ba. Em đã hỏi ba rằng thế thì chú Phí sẽ phải làm sao đây, ba đã hỏi vặn lại em luôn là em đã bao giờ từng nghĩ qua vì sao chú Phí lại lưu giữ những thứ hồ sơ này chưa. Em thật sự không biết nên trả lời như thế nào cho đúng cả. Trong đầu em lúc đó loạn hết cả lên, em chỉ còn biết khóc và khóc thôi. Nghe thấy tiếng em khóc, lúc đó ba em cũng đã khóc theo. Ba nói rằng tất cả những việc ba làm chỉ đều mong đạt được một ước nguyện duy nhất là có thể lo được cho em đầy đủ sung túc. Ba từ tấm bé đã khổ đã nghèo lắm rồi. Trong trí nhớ của ba, từ ăn đến mặc đến cả việc học hành tất cả đều là nhờ sự ban ơn, nhờ lòng thương hại của người khác mà có được. Thứ cảm giác đó đã bám theo ba đằng đẵng suốt cả cuộc đời này mất rồi. Ba đã không thể đem lại cuộc sống hạnh phúc cho mẹ em, nên ba chỉ ước nguyện bù đắp lại hết cho em mà thôi. Ba muốn đem lại cho em một cuộc sống tương lai sung túc nhất, không bao giờ phải lo nghĩ khổ sở vì điều kiện vật chất như ngày xưa ba đã từng phải khổ sở lo lắng ngày đêm nữa”.

“Em từ bé đến lớn chưa bao giờ nhìn thấy ba khóc cả, kể cả trong cái ngày mẹ em mất đi, ba cũng chẳng đến một lần rơi nước mắt trước mặt em. Ba đã khóc, và em cũng khóc nữa, cả hai ba con đều khóc thật thảm thiết. Tâm trạng em lúc đó hoảng loạn hết lên, thật sự đã không nghĩ nhiều đến những lời ba đã nói với em. Nếu như những giấy tờ này là chứng cứ chứng minh ba em đã phạm tội, thế thì làm sao mà cứu được chú Phí nữa cơ chứ. Nếu như chúng thực sự có thể làm bằng chứng để cứu giúp cho chú Phí được, thì tại sao lại đẩy ba em vào con đườg chết cơ chứ”.

Kiều Thận Ngôn cau mày một cách lanh lợi, ngay lập tức hiểu được ý mà Diệp Tri Ngã đang muốn nói: “Ý của em là muốn nói, ba của Phí Văn Kiệt bị giam giữ trong ngục… là có liên quan đến ba của em có đúng không?”

Diệp Tri Ngã cười một cách khổ sở và bất lực: “Anh và anh Văn Kiệt đều thật là thông minh. Ngày hôm đó anh ấy đã vội vàng quay trở lại Hải Thành, biết những giấy tờ ấy đang nằm trong tay của ba em nên trực tiếp đến tìm ba em để đòi lấy lại, kết quả là… Anh ấy lúc đó cũng đã hiểu ra được chân tướng của sự việc rồi. Thế nhưng anh ấy vẫn còn nuôi một chút hy vọng, cầu xin em hãy tìm cách lấy lại những giấy tờ trong tay ba em lúc đó, thế mà em thì lại… Nhưng em thật sự không còn biện pháp nào cả. Em không muốn chứng kiến cảnh ba em và chú Phí đều phải ngồi trong tù giống nhau như thế được”.

“Sau đó em đã băn khoăn suy nghĩ nhiều lắm anh ạ, chú Phí và luật sư đã gặp nhau bao nhiêu lần như thế đều chưa nhắc gì đến tập hồ sơ đó cả. Có thể chú ấy sợ rằng nếu để lộ thông tin này ra sẽ khiến cho ba em biết luôn. Có thể chú ấy muốn tự tay cầm tập tài liệu đó, nếu có bị tuyên án rồi thì những ngày tháng sau đó cũng có thể có cơ hội để lật ngược lại tình thế được. Chú ấy biết ba em chắc chắn sẽ phải tìm mọi cách để có được những loại tài liệu này, chú chỉ không ngờ rằng người đến ngân hàng rút hòm bảo quản ra lại chính là em, không ngờ rằng sự việc lại có thể trùng hợp đến mức như vậy, chứng cứ phản lại ba em thì cuối cùng lại nằm gọn trong tay ba em rồi”.

Kiều Thận Ngôn trầm ngâm hỏi lại: “Và em đã đưa hết chứng cứ cho ba em rồi phải không?”

Diệp Tri Ngã gật đầu đáp lại: “Em đã đưa toàn bộ cho ba rồi… Làm sao lại không thể đưa được, ba là người thân duy nhất còn lại đối với em thôi mà…”

“Thế còn ba của Phí Văn Kiệt thì sao?”

“Số tiền liên quan đến vụ kiện vô cùng lớn, chú Phí đã bị tuyên án tù giam mười hai năm nhưng không bị tịch thu lại tài sản, tất cả tài sản hiện có của gia đình, bao gồm nhà cửa, tiền của đều bị bán hết đi để góp lại trả tiền bồi thường cho nhà nước. Tiền nợ của tập đoàn cũng chẳng đòi lại được bao nhiêu, mà tiền tập đoàn nợ thì lại bị các chủ nợ ngày ngày lần lượt kéo nhau đến đòi, họ bao vây mẹ và anh Phí Văn Kiệt thúc ép họ chi trả cho bằng được. Để đạt được mục đích của mình, các chủ nợ đã dùng mọi biện pháp và không kể những lời lăng mạ chửi bới xấu xa nhất dành cho hai mẹ con anh ấy. Mẹ anh Văn Kiệt đã không chịu nổi sức ép đau đớn này và đã vô cùng sợ hãi, cô luôn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, để rồi đã bị tái phát bệnh cũ và chẳng được đến hơn hai tháng sau đó thì qua đời. Chú Phí trong tù biết được thông tin này, bệnh tim vốn đã mắc từ rất lâu trước đó liền tái phát tiếp và thế là cũng đã… Chỉ còn lại một mình anh Phí Văn Kiệt đơn côi trên cõi trần thế này mà thôi. Khi ba mẹ anh ấy mất đi thì cũng là lúc anh ấy không còn bất cứ một thứ gì trong tay cả, dù tập đoàn hay là nhà ở, hay là ba, mẹ nữa…”

Giọng của Kiều Thận Ngôn càng trở nên khẽ khàng hơn: “Cho nên theo như em nói thì Phí Văn Kiệt hận thù em đúng không?”

Diệp Tri Ngã cười một cách gượng gạo: “Cho đến tận ngày hôm nay, anh Phí Văn Kiệt vẫn chưa nguôi ngoai một chút nào lòng hận thù em cả. Anh ấy vẫn luôn cho rằng ba em và ba anh ấy đều là tòng phạm như nhau, hành vi ba em hủy bỏ các bằng chứng liên quan đó hoàn toàn xuất phát từ lợi ích cá nhân của ba em, là tự bảo vệ cho riêng bản thân mình mà thôi. Cho nên anh ấy không thể tha thứ cho ba em được, thế nhưng dù sao thì cũng có thể hiểu và thông cảm được”.

“Sau khi tổ chức tang lễ của chú Phí không được bao lâu, ba em cũng bị nhân viên bên Viện Kiểm Sát truy xét và bắt đi rồi, đại khái tầm nữa tháng sau đó thôi. Có người gửi cho em một bức thư, là do tự tay ba em viết cho em, khi em mở nó ra thì mới biết đó chính là di chúc”.

“Em Em!”, Kiều Thận Ngôn chủ động ôm cô một cách âu yếm và chặt hơn. Diệp Tri Ngã cúi thấp đầu xuống, tựa hẳn người vào bờ ngực của anh và nói tiếp: “Khi em mở bức thư ra thì ba em đã tự sát trước đó bốn ngày mất rồi, trong thư ba đã nói rõ ràng tất cả mọi chuyện về ba, và tất nhiên cũng trình bày rất rõ ràng những tội mà ba đã phạm phải, cũng có nói đến cả chú Phí nữa. Đến lúc đó em mới biết rằng hóa ra chú Phí hoàn toàn là do ba em… bị ba em cài sẵn bẫy… Người thực sự là tòng phạm với ba em chính là giám đốc phòng tài vụ trong tập đoàn của chú Phí cơ. Họ đã lợi dụng chức tước của các quan chức và các công trình giao thông vận tải để tham ô một lượng tiền lớn vô kể, tạo giả một bộ phận giấy tờ thủ tục trong tập đoàn và đưa đẩy trách nhiệm vào đầu chú Phí. Người cùng bị tuyên án với chú Phí trong vụ án đó còn có cả một vị Thứ trưởng của sở giao thông vận tải nữa. Ba em vẫn cứ tưởng rằng có vai vế của những ông quan chức lớn như thế này sẽ có thể núp vào trong bóng của họ để bảo hộ cho mình được, thế nhưng ông không ngờ rằng cuối cùng ông vẫn không thể thoát khỏi vòng pháp luật, thoát khỏi lưới trời lồng lộng được”.

“Phí Văn Kiệt lúc đó cũng biết chân tướng ngọn ngành sự việc phải không em?”

Diệp Tri Ngã gật đầu và trả lời anh: “Vâng ạ, đương nhiên là anh ấy có biết mà, nhà nước đã trả lại số tiền mà nhà anh ấy bồi thường trước đó, nhưng mà số tiền đó chẳng thể thấm vào đâu so với số tiền tập đoàn đang mắc nợ lúc bấy giờ anh ạ”.

“Lần cuối cùng em và anh Phí Văn Kiệt gặp nhau là ở mộ an táng của ba em, trong lệ niệm tang chỉ có duy nhất một mình em bên cạnh ba và cũng là người đưa tiễn ba về nơi cuối cùng mà thôi… Anh Văn Kiệt lúc đó đã từ cổng nghĩa trang đi đến mộ của ba em, anh ấy đi một vòng tròn xung quanh ngôi mộ, rồi đi đến trước mặt em… Ánh mắt mà anh Văn Kiệt nhìn em lúc đó cả đời này em cũng chẳng thể nào quên được. Anh ấy từ trước chưa bao giờ nhìn em kiểu như vậy, cảm giác của em lúc đó, em chỉ biết rằng lạnh nhạt vô cùng, em đã sợ vô cùng… Anh ấy nói với em rằng, anh hận em… Anh ấy chỉ nói đúng ba từ đó ra thôi, rồi quay người bỏ đi, để rồi mãi về sau này… mãi về sau này không bao giờ quay lại dù chỉ một lần…”

Có thể vì nước mắt đã ướt khuôn mặt, khiến cho bầu trời đằng sau đôi mắt ấy trở nên mờ mờ ảo ảo hơn. Diệp Tri Ngã quay đầu lại, ép người sát vào bờ ngực của Kiều Thận Ngôn, hít một hơi thật sâu bầu không khí của buổi tối trong lành, trong bầu không khí trước mặt cô có cả hơi thở phảng phất của anh. Cô để mặc cho những giọt lệ rơi xuống ướt đẫm bờ ngực anh. Mặc dù rất xúc động nhưng cuối cùng cô cũng đã tâm sự hết những cảm xúc ưu tư thầm kín dồn nén bấy lâu trong lòng mình. Cô có thể nói hết ra cho một người biết lắng nghe và sẵn sàng lắng nghe cô nói, cảm giác được nói ra nỗi lòng và được người hiểu mình lắng nghe, thứ cảm giác nhẹ nhõm và trút ra gánh nặng thật khó dùng từ ngữ nào để diễn tả cho chính xác được. Kiều Thận Ngôn lắng nghe suốt từ đầu đến cuối câu chuyện cô kể với anh và luôn dùng tay vỗ nhẹ nhàng vào vai cô. Diệp Tri Ngã nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận sức mạnh và tình yêu thương của một người đàn ông dành cho cô. Đột nhiên cô cảm nhận rằng cứ ôm anh như thế mãi và được anh ôm lại, thứ cảm giác cho đi và được nhận lại mới là điều hạnh phúc biết nhường nào.

Cơn gió nhẹ thổi qua, hai người đứng sát bên nhau thật trầm tư lặng lẽ. Diệp Tri Ngã có thể nghe thấy khi Kiều Thận Ngôn an ủi vỗ về cô, mỗi một động tác mỗi một âm thanh phát ra, tai cô dính chặt vào bộ áo anh đang mặc, các lớp áo dính vào nhau tạo ra ma sát kêu sột soạt không ngừng. Và còn cả tiếng thở của anh nữa chứ, rồi còn nhịp tim đập đều đều phát ra dưới lồng ngực của anh. Tất cả mọi tiếng động trên cơ thể anh vang lên hòa trộn đan xen vào nhau, giống như đang góp thành những tia nắng mềm mại uyển chuyển mà nhẹ nhàng êm ái của mặt trời vậy, những tia nắng ấm áp ấy cứ bao quanh lấy mọi động tác chuyển động của cô, bám sát lấy cơ thể của cô cũng tương tự như nàng công chúa đã bị bùa mê của bà phù thủy già vậy, để rồi đến khi màn đêm buông xuống thì mới chấm dứt được mọi sự việc, để có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh hồ nước yên ả cho đôi cánh nghỉ ngơi sau những hành trình dài đằng đẵng của cả một ngày mải miết.

Cô lắc lư chiếc cổ dài trắng muốt, ôm chặt eo của anh, nói trong trạng thái mê mê tỉnh tỉnh, không biết mình đang trong cõi thực hay cõi hư vô: “Anh Kiều Thận Ngôn, em đã nói xong rồi đấy… Nếu như anh muốn em buông tay anh ra, thì xin anh hãy nói nhanh một chút cho em biết luôn đi, nếu không đợi lâu thêm chút nữa… đợi lâu thêm chút nữa em sợ rằng mình sẽ không nỡ rời xa anh được đâu…”

Kiều Thận Ngôn trả lời câu hỏi của cô bằng một nụ hôn nồng cháy, một nụ hôn thắm thiết yêu thương. Anh cúi xuống nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của người con gái đang e ấp trong lòng anh lúc này đây và đưa làn môi của mình áp sát vào làn môi mềm mại của cô. Buổi đêm tĩnh lặng thanh vắng thỉnh thoảng một ánh đèn điện lóe sáng lên rồi trả lại cho bóng đêm sự huyền ảo hiu hắt theo bản chất vốn có của nó. Phía khung cảnh xa xăm kia được ánh đèn chiếu sáng rọi đến cả một nửa khung trời, những tia sáng lấp lánh lung linh đến thần kỳ huyền ảo, chiếu sâu vào trong đôi mắt cô, lấp lánh những giọt lệ trong sáng.

Diệp Tri Ngã ngẩng cao đầu lên, lần đầu tiên cô chủ động đón nhận tình yêu nồng cháy cuồng nhiệt của Kiều Thận Ngôn dành cho cô. Lần đầu tiên anh không thích dùng hành động của mình để áp đặt lên cho người khác để bắt họ phải phục tùng hay miễn cưỡng chấp nhận. Và đây cũng là lần đầu tiên cô vội vàng mong anh thể hiện cuồng nhiệt hơn, bỏng cháy hơn, mãnh liệt hơn nữa. Chỉ một chiếc hôn nhanh như chớp mắt thôi không thể bù đắp lại sự khuyết thiếu vô ngần đã từ lâu tồn tại trong tâm hồn của Diệp Tri Ngã, cô vẫn còn muốn được anh chứng minh cho cô biết nhiều hơn thế nữa, chứng minh rằng sự lựa chọn của cô về anh là đúng đắn, chứng minh người đàn ông này đáng để cho cô yêu thương cho cô được đặt niềm tin vào anh.

Kiều Thận Ngôn vừa hôn cô vừa bế thốc cô đi vào trong phòng, đến trước cánh cửa thì anh dừng lại, đưa hai tay ôm ấp trọn khuôn mặt của Diệp Tri Ngã, anh nhìn cô với ánh mắt vừa lo lắng lại vừa kiên quyết dứt khoát, giọng trầm nhẹ khẽ khàng bên tai cô: “Bây giờ em vẫn còn một cơ hội cuối cùng để nói không với anh…”

Diệp Tri Ngã đang trong trạng thái phân vân suy nghĩ và cúi thấp hai hàng mi xuống. Nhịp tim của Kiều Thận Ngôn càng đập lên nhanh và dữ dội hơn, anh ngay lập tức ôm chặt cô vào lòng mình, đẩy thật mạnh cánh cửa đang khép hờ trước mặt ra và đi nhanh vào trong căn phòng đó, anh vội vàng bế cô lên và ép cô nằm trên giường ngay bên cạnh, dùng thân hình cao to vạm vỡ và săn chắc khỏe mạnh đè lên cơ thể của cô: “Em có nói không thì anh cũng không bỏ qua cho em nữa đâu!”

Diệp Tri Ngã nhìn khuôn mặt người đàn ông khôi ngô tuấn tú với sắc thái đầy phẫn nộ đang nằm trên cơ thể của mình liền khẽ mỉm cười với anh. Cô giơ tay lên áp vào sát tai của anh, xòe năm ngón tay nhè nhẹ vuốt từ tai đi vào trong kẽ tóc bên cạnh tai, rồi luồn tay vào trong từng kẽ tóc trên mái đầu của anh, cứ thế từng động tác vuốt ve mơn trớn, từng động tác vô cùng nhẹ nhàng uyển chuyển, mái tóc cứng và ngắn của anh nằm gọn trong lòng bàn tay của Diệp Tri Ngã, để rồi cô hôn lại anh giống như anh đã từng hôn cô, một nụ hôn nồng nàn thắm thiết khiến cho hai người e dè lẫn say đắm.

Thế nhưng cảm giác e dè lẫn say đắm ấy lại chính là một thứ hương thơm dù nhàn nhạt nhưng lại có thể khiến cho lòng người phải ngây ngất vì nó. Trong sâu thẳm đôi mắt anh chứa đựng một sự huyền bí, một sự hấp dẫn khiến cho người khác nhìn không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, khiến cho người nhìn anh rất muốn thưởng thức, thưởng thức xong rồi lại muốn làm cho nò hòa quyện vào nhau và tan ra.

Hành trình từ một thế giới xa xôi cách trở để đến bên Kiều Thận Ngôn khiến cho Diệp Tri Ngã đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi, quãng đường xa xôi như thế, xa tít tắp như thế để rồi cuối cùng cô cũng đã tìm đến được cái đích trong hành trình mải miết đi tìm của mình, được đến bên anh và ở bên cạnh anh. Cô không biết cái đích cô đã đặt chân tới lúc này đây liệu có phải là bờ vực thẳm sâu nguy hiểm để chỉ cần trượt chân ngã xuống thôi, một tích tắc sau đó bản thân cô sẽ bị biến tan thành tro bụi? Chỉ qua một đêm thôi là có thể đứng trên một vị trí tốt hơn hẳn so với con đường bằng phẳng lặng lẽ này để được nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ sáng rực đẹp đẽ vô ngần dành riêng cho cô.

Cô dùng sức nhấn mạnh đầu Kiều Thận Ngôn xuống cơ thể của mình, đôi môi rung lên khẽ khàng âu yếm với anh: “Ở cùng với em… đêm nay, được không anh…?”

Đại thiếu gia họ Kiều sắc mặt từ phẫn nộ chuyển sang trạng thái thoải mái dễ chịu rồi dần nở một nụ cười trên khóe môi. Anh gục đầu vào cơ thể của Diệp Tri Ngã và trả lời cô nồng nàn say đắm: “Cả đêm…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.