Đọc lại rồi mới thấy... Trong khoảng thời gian gần đây... Mình quá lạm dụng teencode khiến cho một số độc giả thấy khó chịu khi đọc truyện của mình.... Vì thế... Lời đầu tiên mình xin nói là : “ Xin lỗi mọi người nhiều lắm “ mình sẽ hạn chế việc sử dụng teencode một cách hạn chế nhất có thể , sẽ phải ra chương rất muộn vì mình không có thời gian để viết nó , truyện theo mô típ cũ nên sẽ khiến các bạn nhàm chán khi đọc ,thật xin lỗi.... Mình không biết nên nói gì hơn ngoài hai từ này...
_____________
Tại một khu ngoại ô nằm cách xa trung tâm thành phố....
- Ric... Anh ...
- Anh xin lỗi.... Xin lỗi em đó, anh xin em có thể tha thứ cho anh có được không?
- Không . Xin lỗi... Tôi không thể.
- Mun...._ Anh níu tay cô./- Bỏ ra... Tôi không còn điều gì để nói với anh cả... Vì thế. Xin anh hãy buông tha cho tôi đi, tôi xin anh đó!/
Cô chen ngang...
Hất mạnh đôi bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, cô chạy thật nhanh... Chạy như chưa bao giờ được chạy.
Từng giọt nước mắt cô không ngừng rơi.... Trái tim cô quặn thắt lại, ...
' Đau lắm đấy! Anh có biết không?'
Cô khóc... Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô rơi nước mắt vì anh, người con trai cô đã từng yêu rất sâu đậm.
Ánh nắng nhạt nhoà phủ lên lớp cỏ mỏng quanh ngọn đồi, nơi mang nhiều ký ức mờ nhạt của nó ( Kun )
Từng cơn gió thoáng vô tình, thổi bay rối mái tóc nó, và... Làm khô những giọt nước mắt còn đọng lại.
______
' Gửi con gái thân yêu...
Có lẽ, khi con đọc được bức thư này thì mẹ đã không còn ở trên thế gian này... Con đừng khóc nhé , vì mẹ sẽ mãi mãi theo sát bên con. Mẹ xin lỗi con, xin lỗi vì những gì mẹ đã làm với con, ngay cả việc này, mẹ không thể chăm sóc con , mẹ không thể cho con tình mẫu tử như bao đứa trẻ khác... Vì , mẹ không có đủ tư cách con à , con là vô tội, và con biết không? Khi mẹ biết mình có mang con, mẹ đã có ý định sẽ phá thai. Nhưng mẹ không đủ can đảm ,mẹ đã sinh ra con, nhưng lại không thể chăm sóc con, bao bọc che chở con. Mẹ rất ân hận vì những điều đó, nhưng xin con hãy thấu hiểu cho mẹ, mẹ làm vậy, đều là ngoài ý muốn. Sau này lớn lên rồi con sẽ biết lí do tại sao mẹ làm vậy. Con gái ngoan của mẹ, chắc hẳn con sẽ muốn biết thân thế của mình? Mẹ tin con sẽ muốn biết nó. Vì sao ư? Đây chính là thần giao Cách cảm của hai mẹ con mình đó! Hãy nhớ rằng, cái bớt trên cổ con, sẽ khiến con tìm nhanh ra được người cha đẻ của mình. Nhớ , là cha đẻ của con. Ông ta cũng có một cái bớt y hệt của con. Hãy tìm thật nhanh ra ông ấy, rồi con sẽ biết tất cả khoảng ký ức của con...
Tạm biệt con gái của mẹ, mẹ sẽ rất nhớ con, yêu con.'
Từng giọt nước mắt long lanh không ngừng tuôn rơi, nó nhớ mẹ, nhớ người cha ẩn danh và nhớ cả người con trai ấy...
- Anh hai.... Anh hai ... ANH HAI..._ nó hét thật to, hét để cho vơi nỗi nhớ, hét để xua tan nỗi đau...
/ Huhuhuhu.... Mẹ.... Ba... Cả anh hai nữa, sao mấy người lại bỏ rơi con, huhu , con mệt mỏi lắm... Anh hai à, giờ anh đang ở đâu? Anh đang ở đâu?/
Nó gục ngã, tay nắm thành đấm, nắm tay xiết chặt đến mức bật cả ra máu.
- Mẹ... Nhất định con sẽ trả thù cho người....
_______
Tại lớp học ....
/ REGGG/
- Ê! _ Hyo lên tiếng...
- Gì thế?_ Mary đáp
- Nhóc có tình hình gì về Mun chưa vậy?_ Anh hỏi
Ánh mắt cô bỗng trở lên mờ nhạt _/ Vẫn chưa anh à... Em sợ quá... Mun nó có thể đi đâu được cơ chứ ?/
Anh vuốt tóc an ủi cô..._/ Yên tâm, anh nghĩ Mun nó sẽ không sao đâu, thôi vào học đi! / anh nói rồi cùng cô bước vào lớp trước những ánh mắt hình viên đạn.
- Oa... Hôm nay lớp ta lại có thêm một hotboy nữa kì!_ Nữ sinh 1
- Đâu đâu tránh ra cho tôi coi cái coi..._ Nữ sinh2
- Gớm, đúng là cái bọn hám zai._ Nam sinh một
- Anh cho cu một like!_ Tên khác nói
- Bảo Ngọc hôm nay đi học rồi kìa..._ Nữ sinh 3
- Ừ... Tao tưởng con nhỏ đó nghỉ luôn rồi chứ!_ Nữ sinh 4
.... Bala Bala....
- Gia Hân nhỏ....._ Ryan lên tiếng
Mary đi đến bàn học mình rồi thản nhiên ngồi xuống và gục mặt xuống bàn...._/ Vẫn chưa có tin tức gì hết/ Cô nói, ánh mắt hướng về phía Kelvin...._/ Có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian dài để nó có thể trở lại như ngày xưa /
Nói rồi Mary đứng dậy đi về phía thư viện....
- Ken... Chúng ta có lên..._ Ran định nói gì đó
- Không Cần, để đó khi nào họ Cần chúng ta rồi hãng ra tay. _ Ken đáp
- Kelvin, cậu hài lòng rồi chứ?_ Hyo nói
- Hử.... Hài lòng cái gì cơ chứ..! / BỤP /
- Còn không.... Cậu làm em gái tôi ra nông lỗi này rồi, cậy hài lòng chứ? Tại sao... Tại sao cậu lại có thể đối sử với Mun như vậy? Cậu có biết nó bị bệnh .....
- TRỊNH GIA KỲ... Tôi nói cho anh biết. Nếu anh mà còn nói thêm lời nào nữa , có tin tôi cắt lưỡi anh không? _ Moon nói
- Kun....? _ Cả đám đồng thanh
- Hử? Có chuyện gì sao?_ Moon đáp
- Em là Kun thiệt? _ Ryan nói
- Chứ mấy người nghĩ tôi là ai?
- Mo...._ Hyo định nói gì đó nhưng lại thôi.
- Gì? Moon sao? Sao có thể?_ Ken nói
- Moon? Là nữ hoàng đó sao?_ Ran nói
- Ôi má ơi... Moon là mặt trăng mà ..._ Một tên trong lớp học nói...
- Câm miệng..._ Moon quát
..... Vo ve vo ve......
Cả lớp im lặng.... Chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở... Vo ve của mấy con muỗi...
- Kun.... À không... Moon á... Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên này.._ Moon nói
- Hả?_ Cả đám đồng thanh tập hai ...
- HÀN NGỌC UYỂN NHI.... Cái tên này cô đã nghe đến chưa?_ Một cô gái mặc nguyên cây màu đen tiến vào lớp học nói, trên mặt cô có đeo một cái mặt lạ cùng màu với trang phục .
- Hàn Ngọc Uyển Nhi? Cái tên này nghe quen quen.._ Ran nói
- Là Kun...._ Mary nói...
- Kun??_ cả đám đồng thanh tập 3
- Đúng... Người đang đứng trước mặt chúng ta là Kun... Còn người mặc áo đen này là... Mun!_ Mary nói
-Hả??? _ đồng thanh tập...
- Mun.. Bà không sao chứ? _ Mary hỏi
- Ờ không ... Mình rất tốt... Mấy cậu...
- Chúng tôi rất tốt... Cậu mấy hôm nay đi đâu vậy?_ Ran hỏi
- Mình... Mình muốn tìm một nơi yên tĩnh để tịnh tâm..._ Cô nói
- Ồ...
Không gian im ắng lại bao trùm lên lớp học.... Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng... Mà không ngờ rằng... Người bạn thân của họ đang gặp nguy hiểm...
Tại đại sảnh của một công ti lớn....
- Xin hỏi cô muốn gì?_ Một lễ tiếp tân ra hỏi
- Tôi muốn gặp chủ tịch của công ti..
- Chủ tịch? Ồ không... Cô có hẹn trước chưa?
- Chưa... Nhưng tôi có đủ tư cách.
- Xin lỗi. Giờ chủ tịch chúng tôi đang bận họp...