Khi Tôi Đã Lớn

Chương 3: Chương 3




-Xin lỗi cháu, xin bớt đau thương. Mọi người đã cố gắng hết sức!

Một vị bác sĩ đứng tuổi nói với 1 cô gái đang bàng hoàng như có vẻ không tin trước mặt mình vẻ thông cảm. Cô gái nói lấp bắp không nên lời trong khi nước mắt vẫn đang rơi:

Khôn..g...t..hể..nào...mẹ..mẹ...t..o..i.........

Cô gái khụy xuống, đôi mắt lờ đờ vì mệt giờ đã đẫm nước mắt. Quả thật là không công bằng, ba và anh cô mới bị tai nạn giao thông trên đường thăm mẹ cô ở bệnh viện mới mất ngay đây thôi, cô còn chưa hết nỗi đau trong lòng...mà giờ mẹ cô hay tin đã lên cơn tim và cũng đã bỏ cô ra đi quả thật đó là một nỗi đau, nỗi ám ảnh khủng khiếp trong cô.

Tại sao..tại sao ba mẹ và anh tàn nhẫn lắm! Sao lại bỏ con, ba mẹ hứa sẽ ở bên con mãi kia mà? Còn anh, anh hai hứa sẽ thương út dẫn út đi ăn kem mỗi ngày mà, sao giờ hai gạt..hai bỏ út mà đi? Sao mọi người lại vậy ba, mẹ và hai không còn thương út nữa à? Út hứa út ngoan út sẽ ngoan mà.....

Vị bác sĩ nhìn cô gái trước mặt cũng cảm thấy đau lòng, vị bác sĩ nhẹ giọng nói:

-Thôi con hãy bớt đau lòng, trước khi tắt hơi thở cuối cùng mẹ cháu đã nhờ chúng tôi chuyển lời rằng, bà nhà mong con đừng quá đau lòng và hãy bắt đầu 1 cuộc sống mới tốt hơn và hãy......vị bác sĩ ngửng 1 lúc rồi thật nhẹ nói tiếp-và hãy sống thay cho cuộc sống của họ.

Nghe lời vị bác sĩ nói, cô gái không nói gì, mà lững thững như người vô hồn bước vào phòng của mẹ cô. nhìn vào thân ảnh mảnh mai đang từng bước từng bước, bước vào căn phòng vị bác sĩ không khỏi thở dài.

Bước vào, cô thấy thân ảnh của 1 người phụ nữ phía trên là 1 tấm khăn trắng che khuất. Cô sững người

không, không đây không phải mẹ tôi. mẹ mẹ ngồi dạy nhìn con đi nhìn con gái mẹ này......

Nước mắt của cô bất giác trào ra, vội lau khô những giọt nước mắt cô đến gần, nhìn mẹ mình lần cuối, cô cười nụ cười duy nhất của cô 1 ngày nay nhưng xen lẫn nước mắt

mẹ, ba, hai em sẽ sống thật tốt. Mọi người yên tâm đừng lo cho em, yên nghĩ nhé!

Rồi cô bước ra khỏi phòng, dáng người nhỏ nhắn của cô khuất dần sau hành lang tạo cho người ta cảm thấy hình dáng đó thật cô đơn và thật là bất hạnh......

~1 năm sau:

_______________________________________________________________

end chap nha, mog cmt nhiệt tình góp ý cho tác giả nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.