Thiên Đế Môn nằm ở hướng Đông Nam, luận khí thế thì Thiên Đế Môn hiện nay đúng là vượng nhất. Nhưng Thiên Đế Môn đa hành bất nghĩa, một cái đỉnh không chắc chắn luôn luôn là khởi đầu của sự xuống dốc.
Vị trí lần này bọn Tần Vô Song truyền tống ra chính là nơi hoang vu nhất của Vấn Đỉnh Sơn, cũng là một sơn cốc rất thâm sâu, mây che sương phủ, bên Thiên Đế hoàn toàn không nhìn thấy được.
Đúng như Tần Khiếu Thiên đoán, ở cả Thiên Đế Sơn, chỗ nào cũng có tai mắt của Thiên Đế Môn. Nếu như không phải Tần Vô Song cơ linh, còn bọn Mộ Dung Nhạn thay đổi bộ dạng, cộng thêm trên người bọn họ không hề có khí chất của đệ tử Tần gia nên mới qua mặt được.
Tần Vô Song không vội vàng động thủ. Hắn đang đợi, hắn định sẽ chờ đợi trong vòng nửa tháng.
Thời gian nửa tháng này, không phải là Tần Vô Song chuẩn bị không được đầy đủ mà là hắn chuẩn bị cho đồng môn, cho bọn Mộ Dung Nhạn. Thời gian nửa tháng, bất luận là Mộ Dung Nhạn hay bọn Tần Thái Trùng chí ít đều có thể chạy xa mười vạn dặm. Thiên Đế Môn có phát sinh đại chiến thì cũng không thể ảnh hưởng đến họ.
Tần Vô Song cẩn thận như vậy, đương nhiên sẽ không để sót chi tiết này. Hắn định đến hôm đi đại sát Thiên Đế Môn, sẽ dùng Ngọc bài Truyền thức liên lạc với Chưởng môn nhân, để Đại Chưởng môn nghĩ cách cầm chân Tân Thiên Vấn.
Chỉ cần Tân Thiên Vấn không thể quay về, Tần Vô Song sẽ có nhiều thời gian, ung dung thực hiện kế hoạch của mình.
Hắn lại mang Phong ấn Đồ quyển ra, triệu hồi Hắc Bối Huyền Xà và Thôn Thiên Lục Ngô.
Con con linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong này bây giờ đã trở thành quân chủ lực của Tần Vô Song. Mỗi lần được triệu hồi chúng đều biết cơ hội chiến đấu đã đến.
- Chủ nhân, lại có cơ hội luyện tập sao?
Thôn Thiên Lục Ngô cuồng nhiệt cười nói.
- Nhị vị, lần chiến đấu này tuyệt đối không phải bình thường. Chúng ta có ba mục tiêu công kích. Đó là Thiên Đế Môn, Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông. Ta đi Thiên Đế Môn, còn nhị vị chia nhau ra đi Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông. Sử dụng tất cả khả năng của mình, có thể phá hủy bao nhiêu thì phá hủy, có thể sát thương bao nhiêu thì sát thương, phát huy toàn bộ sức lực.
Thôn Thiên Lục Ngô và Hắc Bối Huyền Xà nghe nói có thể tự do phát huy, mắt liền lóe lên một tia quang mang hung hãn. Cái duy nhất mà linh thú có là tính cách bạo ngược, có thể bị kích phát một cách nhanh chóng.
Tần Vô Song trải bản đồ Thiên Đế Sơn ra nói:
- Đây là Lôi Đình Tông, đây là Thiên Phạt Sơn Trang. Các ngươi phải nghe lệnh ta, ta ra hiệu lệnh xuất kích là cả ba nơi cùng động thủ, hô ứng lẫn nhau. Lần công kích này có đầy đủ thời gian. Nhưng cũng không được tham chiến, sau khi nghe thấy hiệu lệnh của ta là phải lập tức rút lui, cùng nhau chạy về Quy Vương Sơn.
Vô Song chỉ lại cụ thể đường đến Quy Vương Sơn.
- Chủ nhân, lúc nào thì xuất phát?
Hai con linh thú hỏi.
- Ngay bây giờ, với linh lực dự trữ của các ngươi, chống đỡ cho đến lúc đến Quy Vương Sơn tuyệt đối không vấn đề gì. Nhưng vì sự an toàn, ta đã đặt sẵn ba địa điểm gặp mặt dọc đường đi. Nếu như ở ba địa điểm đó chúng ta đều không thể gặp nhau thì gặp lại ở Quy Vương Sơn. Nếu như gặp được nhau thì chúng ta sẽ gặp ở những địa điểm đó! Địa điểm gần đây nhất cách hai mươi vạn dặm. Nhớ là nhận được hiệu lệnh là phải rút lui luôn, nếu không sẽ đụng phải Thần đạo cường giả. Bây giờ Thần đạo cường giả của các tông môn đều đang ở Tần gia. Hai ngươi men theo con đường hai bên Tần gia, tự mình sắp xếp đường rút lui. Chỉ cần không trùng với đường rút lui của chúng là tuyệt đối không cần phải lo lắng. Biết chưa?
- Được, chủ nhân, vậy bọn ta đi!
- Đi đi, đi đường cẩn thận, nghe hiệu lệnh của ta!
Tần Vô Song tiễn hai con linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong đi rồi mới bắt đầu bế quan mười lăm ngày.
Trong mười lăm ngày này, Tần Vô Song cố gắng đều không ra ngoài, nghiên cứu Thần Tú Cung, giao lưu với Thần Tú Cung. Tần Vô Song cảm thấy rất bất ngờ nhất là việc giao lưu với Thần Tú Cung có thể rèn luyện nguyên thần, rèn luyện tâm tính, đây quả là thu hoạch ngoài ý muốn sau khi có được Xạ Nhật Tiễn.
o0o
Lần này Thiên Đế Môn xuất quân chinh phạt Tần gia, nếu tính cả Tân Thiên Vấn thì có bốn Thần đạo cường giả. Đại bộ phận Thông Huyền Cảnh đỉnh phong bên dưới Thần đạo cũng đều đã đi theo.
Lúc này, ở lại trấn giữ Thiên Đế Môn chỉ còn lại một Thông Huyền Cảnh đỉnh phong là Tân Thiên Hồng. Người này là đệ tử nhập thất của Tân Thiên Vấn, cũng là một kẻ mưu trí của Thiên Đế Môn, khả năng xuất mưu định kế vô cùng xuất chúng, cũng là người có khả năng tự ngộ thành Thần đạo nhất trong số các Thông Huyền Cảnh đỉnh phong.
Tân Thiên Vấn để Tân Thiên Hồng ở lại chấn giữ Thiên Đế Môn cũng là cố ý tạo cho hắn môi trường tu luyện, để hắn có cơ hội tiến vào Thần đạo trước đại hội tuyển chọn Thiên Đế mười sáu năm sau!
Trợ thủ của Tân Thiên Hồng là bốn Trưởng lão Động Huyền Cảnh.
- Trưởng lão Thiên Hồng, mới vừa nhận được tin tức từ phía Tần gia, Thiên Đế bệ hạ đại phát thần uy, đã tiếp cận và phá vỡ được quan khẩu thứ nhất của đại trận hộ sơn Tần gia.
Một vị Trưởng lão mỉm cười nói.
Tân Thiên Hồng tâm tình đại hỉ, lộ ra một nụ cười cơ trí:
- Tốt lắm, nếu như giữ nguyên tốc độ này thì chỉ trong vòng ba năm sẽ có thể tiêu diệt được Tần gia! Chư vị, mọi người cũng cố gắng tu luyện, để đến khi Thiên Đế trở về, tu vi của các vị đều có đột phá.
Tân Thiên Hồng khích lệ vài câu.
- Trưởng lão Thiên Hồng, ngài lĩnh ngộ Thần đạo, có lẽ thu hoạch cũng rất lớn nhỉ? Còn cách Thần đạo chi cảnh bao xa?
Một vị Trưởng lão nịnh nọt cười hỏi.
Tân Thiên Hồng không hề tỏ ra tự mãn, sắc mặt bình thản. Mỉm cười nói:
- Còn kém một bước nữa, nhưng ta tin là trước kỳ đại hội tuyển chọn Thiên Đế, ta có thể tấn thăng Thần đạo thành công!
- Chúc mừng Trưởng lão Thiên Hồng, ha ha, đến lúc đó, có lẽ phải gọi ngài là Chưởng môn Thiên Hồng rồi!
Trở thành Thần đạo, tự động sẽ được tấn chức thành Chưởng môn, đây là quy tắc thông dụng của Thiên Đế Môn.
- Vẫn là Tân gia chúng ta lợi hại, đâu có giống bọn Tần gia vô dụng, chỉ biết dựa vào Thần Đạo Quả. Có bản lĩnh thì dựa vào thực lực của mình đột phá Thần đạo cho chúng ta xem?
Đây chính là tâm lý nho còn xanh lắm điển hình.
Tân Thiên Hồng khoát tay:
- Mọi người cũng chỉ là xuất lực cho Tân gia mà thôi, danh hiệu đều là hư vô hết. Chúng ta bây giờ ngoài tăng cường tu luyện ra chỉ còn mỗi việc coi sóc sơn môn.
- Chuyện này thì không cần lo lắng. Tần gia bây giờ bản thân còn khó bảo vệ được, sao còn đủ sức uy hiếp chúng ta? Hơn nữa, cấm chế của Thiên Đế Môn chúng ta cũng không phải là tệ.
Vị Trưởng lão đầu tiên nói với vẻ đầy tự tin.
Tân Thiên Hồng gật gật đầu, lại hỏi:
- Bên Vân gia có động tĩnh gì không?
- Vân gia lần này quyết tâm trung lập. Một chút động tĩnh cũng không có. Ha ha, Vân gia đúng là ngu ngốc, đại thế xoay chuyển, không biết lựa chọn thế nào lại còn giả bộ thanh cao? Đợi chúng ta tiêu diệt được Tần gia trở về sẽ tìm chúng tính sổ!
Khóe mắt Tân Thiên Hồng lóe lên một tia quang mang kỳ lạ:
- Chuyện này không được bàn luận linh tinh. Đúng rồi, tình hình bên Thiên Cực Động thế nào rồi?
- Ha ha, dưới sự giúp đỡ của Thiên Đế bệ hạ, điện hạ đã trở về cảnh giới Thông Huyền Cảnh đỉnh phong rồi. Chỉ chờ lãnh ngộ Thần đạo, điện hạ sẽ có thể trùng tố nhục thân.
- Ừm, nhớ kỹ, phải hầu hạ điện hạ thật tốt!
Đang nói đến đây, bên ngoài đột nhiên lóe lên một thân ảnh. Bọn Tân Thiên Hồng lập tức đứng bật dậy:
- Điện hạ?
Bên ngoài, Tân Vô Kỵ toàn thân bạch y, chầm chậm bước vào.
Đương nhiên, diện mạo của Tân Vô Kỵ hiện tại vẫn còn là diện mạo của Nhược Bình Tiên Tử. Mặc dù đã dùng rất nhiều phương pháp để làm cho diện mạo trông nam tính hơn nhưng hai khối đĩnh kiều trước ngực thì có làm thế nào cũng không thay đổi được.
Điều này khiến cho con người Tân Vô Kỵ trở nên vô cùng buồn cười. Tân Thiên Hồng và các vị Trưởng lão mặc dù cảm thấy tình hình thập phần cổ quái nhưng vẫn cung cung kính kính, không dám hé răng cười, sợ động chạm đến lòng dạ hẹp hòi của điện hạ.
- Trưởng lão Thiên Hồng, việc chinh phạt Tần gia tiến triển đến đâu rồi?
Tân Vô Kỵ giận Tần gia đến tận xương tủy nên rất quan tâm chuyện này.
- Điện hạ, mọi chuyện vẫn tiến triển thuận lợi.
Tân Thiên Hồng kể lại một lượt tỉ mỉ tình hình gần đây.
Tia sát ý vừa lóe lên trên gương mặt Tân Vô Kỵ càng nồng liệt và âm sâm hơn:
- Tốt, ngày chinh phạt Tần gia, hy vọng phụ thân đại nhân có thể bắt tên Tần Vô Song đó về để ta hầu hạ hắn!
Hai chữ hầu hạ, kết hợp với bộ dạng kỳ quái của hắn lúc này các vị Trưởng lão nghe thấy, trong lòng cảm thấy buồn cười vô cùng nhưng ngoài mặt thì không hề dám lộ ra.
- Trưởng lão Thiên Hồng, lần này ta rời Thiên Cực Động là muốn chuẩn bị vài phần dược vật. Ngươi thu xếp giúp ta, ta không quay về Thiên Cực Động nữa, đợi ngươi chuẩn bị xong ta mới quay về.
Tân Vô Kỵ đưa ra một danh sách, một vị Trưởng lão cung kính nhận lấy.
o0o
Hai mươi ngày trôi qua, Tần Vô Song đã đến trước Thiên Đế Môn. Du đãng ba bốn ngày, hắn biết xung quanh Thiên Đế Môn nhất định phải có rất nhiều tai mắt. Bởi vậy, mục tiêu của hắn lúc này là tóm được một tên tai mắt nào đó.
Ngày hôm nay, Tần Vô Song đã được thỏa ý nguyện. Với Thần Cổ Khôi Lỗi Thuật, hắn đã khống chế thành công một đệ tử tuần tra của Tân gia.
Tần Vô Song đem tên đệ tử tuần tra này đến một nơi hẻo lánh.
Bị Thần Cổ khống chế tâm thần, tên đệ tử Tân gia đương nhiên không thể phán kháng nên Tần Vô Song hỏi gì cũng vô cùng thoải mái.
Từ miệng của khôi lỗi, Tần Vô Song biết người chủ trì cục diện Tân gia bây giờ là một Trưởng lão tên Tân Thiên Hồng. Tân Thiên Hồng này là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong có hy vọng đột phá Thần đạo trong thời gian ngắn nhất của Tân gia. Bởi vậy, Thiên Đế bệ hạ mới để hắn lại tông môn chủ trì đại cục.
Ngoài ra, còn có bốn Trưởng lão cấp bậc Động Huyền Cảnh đỉnh phong nữa.
Năm người này thực lực tuy rằng cường đại nhưng đối với Tần Vô Song mà nói, thực lực của người lưu thủ thế nào, tuyệt không quan trọng.
Cái hắn quan tâm là cấm chế của Thiên Đế Môn. Thiên Đế chí tôn đương nhiên không cần phải phòng thủ sâm nghiêm, nhưng Tân gia dù có tự tin thế nào thì khẳng định vẫn phải mở cấm chế của sơn môn mình.
Tần Vô Song mặc dù tự tin nhưng cũng không dám đảm bảo là có thể bỏ qua cấm chế của Thiên Đế Môn, tiến thối tự nhiên như không. Cho nên, hắn phải xác định rõ ràng mấy cấm chế đó phân bố ở đâu.
- Cấm chế của Thiên Đế Môn chia làm ba tầng. Bây giờ, người duy trì những cấm chế này là Trưởng lão Thiên Lạc, Trưởng lão Thiên Du và Trưởng lão Thiên Hồng! Tầng cao nhất do Trưởng lão Thiên Hồng đích thân chủ trì. Trừ đệ tử nội môn ra, nếu không người ngoài muốn qua được những cấm chế này khó khăn vô cùng.
Những lời của tên khôi lỗi này khiến Tần Vô Song có chút chủ ý. Một kế hoạch dần hình thành nên trong đầu hắn.
- Muốn tập kích được Thiên Đế Môn thì phải tạo cho chúng một bất ngờ. Không cho chúng một bài học sâu sắc thì sao đủ làm Thiên Đế Môn đau đớn?
Tần Vô Song hung hăng nghĩ, đứng bật dậy, phóng ánh mắt lạnh lẽo về phía Thiên Đế Môn.